Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Chương 88
mẫu đơn tiên tử
18/10/2013
NGHE con gái yêu nói vậy . Người cha khá bất ngờ.
Con rể rất yêu thương con gái ông , làm gì có chuyện bỏ rơi chứ?
Chắc lại có chuyện gì hiểu lầm rồi đây!
Con gái ông rất thơ ngây trong sáng , chỉ cần có chút chuyện gì đó khó hiểu thôi là nó rất dễ bị hiểu lầm , rồi tự mình làm tổn thương bản thân.
Không biết lần này có chuyện gì mà nó lại mặc quần áo bệnh viện rồi chạy đến đây khóc lóc thế này…
Nghĩ vậy ông bèn cố gắng nhỏ nhẹ với cô
- Con gái! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mà sao con lại nằm viện.
- Hức hức . Con cũng không biết nữa!
Khi con ngủ dậy đã thấy mình nằm trong viện rồi hức hức.
- Thế con rể không ở bên con à?
- Hức hức đợi mãi mà không thấy.
Bụng đói lên đi mua khoai ăn … Hức hức.
Nghe con gái cưng nói vậy ông xót xa vô cùng .
Ông biết con gái ông rất sợ bệnh viện , đừng nói là ở một mình.
Nhìn khuôn mặt xanh xao gầy yếu kia ông càng đau lòng hơn.
Thời gian trước hai vợ chồng về thăm nhà , vẫn thấy nó khỏe mạnh tràn đầy sức sống … Sao dạo này lại tiều tụy thế này… Chẳng lẽ dạo này hai vợ chồng có vấn đề thật.
Khẽ vuốt lên khuôn mặt xanh xao của con gái , ông quan tâm hỏi
- Ở nhà chồng có thoải mái không?
Dạo này hai vợ chồng có vấn đề gì không?
- Gật gật , lắc lắc , gật gật
nhìn một màn gật lắc của con gái ông như hiểu ra vấn đề.
- Nói cho ba biết đi!
Đã xảy ra chuyện gì rồi…
- Ba à~
- Con nói đi!
- Ba~
_ Ba đang nghe đây!
- Con đang đói lắm!
Ba để cho con ăn khoai đi!
Sao hỏi nhiều thế!
- *sững sờ* Ừm !con ăn đi!
Ăn xong thì kể cho ba nghe nhé!
- Không thích!
- Vậy ăn xong ba đưa con về nhà!
- Không muốn
- Vậy về nhà nói chuyện với mẹ nhé!
- Không muốn!
- Vậy con muốn thế nào?
- Con cũng không biết nữa!
Chẳng có ai thương con cả… Hức hức
- Thôi được rồi!
Để ba gọi cho Phong Đằng xem nó giải thích thế nào.
Nói rồi , ông rút điện thoại ra gọi đi , nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng tút tút dài không có người nhấc máy.
Ông thở dài rồi khẽ ngước nhìn khuôn mặt vừa ngóng chờ nay đã ỉu xìu của con gái.
Thấy cô như vậy ông liền an ủi dỗ dành
- Chắc con rể đang bận họp hoặc đang bận gì đó thôi!
Để tý nữa ba gọi lại cho.
- Hức. Bình thường anh ta họp con gọi vẫn nghe máy mà.
- Hai đứa cãi nhau à?
- con Không biết nữa!
- Ngoài khoai ra con muốn ăn gì nữa không ? Để ba cho người đi mua!
- Con muốn Ăn Dâu!
- Hả? Ăn Dâu???
Ông khẽ nhíu mày nhìn con gái rồi nghi ngờ hỏi tiếp
- Gần đây con thấy trong người thế nào?
Ăn ngủ được không?
Có khó chịu gì không?
Nghe câu hỏi của ông . Cô chỉ biết gật đầu tủi thân.
Cô ốm mà chẳng ai thèm quan tâm cả . Không tủi thân sao được…
Tên chồng đáng ghét kia nữa , không biết giờ này hắn đang ở đâu nữa.
Trong lúc Thảo Quyết Minh đang mong nhớ , oán trách chồng.
Thì Bạch Bối Phong vừa làm xong một số việc.
Và giờ đây anh đang ngồi trên ghế đối diện với bọn nhãi chán sống này.
Nhìn ông Hoàng ngồi trên ghế sang trong , khí toát ra vẻ lạnh lùng chết chóc.
Đôi mắt sắc lạnh như dao đang cười mà như không cười nhìn bọn chúng!
- Mấy người muốn chiếm địa bàn của Ta.
Rất hoan nghênh.
- Bạch Bối Phong ngươi bây giờ chỉ là con hổ qùe chân.
Nếu ngươi Ngoan ngoãn nhường lại địa bàn thì may ra…
- Ờ ! Hổ qùe chân!
… Đoàng , đoàng , đoàng…. ÁÁÁÁÁÁÁ
Sau câu nói của anh là tiếng súng nổ dài…
Kết thúc tiếng súng là hai chân tất cả bọn phát ngôn bừa bãi kia đều dính đạn.
Chúng ngã qụy qùy gối trước mặt anh … Đau đớn , rên rỉ.
Cay cú chúng liền rút súng ra bắn vào anh… Nhưng còn chưa kịp bóp cò …thì tiếng súng lại vang thêm một lần nữa…. Từng cây súng bị rơi xuống, hai bàn tay súng đẫm máu…
Chúng đau đớn kêu gào thảm thiết .
Nhưng vẫn nhìn anh với ánh mắt căm thù , không sợ chết!
Anh thấy chúng như vậy thĩ khẽ mỉm cười
- Chúng mày có biết tao vừa đi đâu không?
-………..
- Tao vừa đến thăm bang phái của chúng mày.
Tiện thử cho ăn vài trái bom nổ tan mất rồi.
Riêng thằng đại ca được ưu tiên hơn chút… Được tắm xăng khắp người rồi bơi trong đống lửa… Thằng cha đó ở bẩn hay sao mà thịt hôi thế!
50 trụ sở của bọn mày đã bị ta quyét sạch rồi.
Xuống Địa ngục gây dựng địa bàn đi cho rộng chỗ…
- Mày… Mày… Sao lại có thể thế được…
- Thôi trước khi chúng chết!
Mở màn hình lên cho chúng xem.
Chắc bây giờ có tin rồi đấy!
- Thôi các cậu làm nốt đi ,anh về đây!
” không biết Quyết Minh đã tỉnh chưa?
Không thấy mình liệu có gào ầm lên không?
Tất cả là tại bọn này”
Con rể rất yêu thương con gái ông , làm gì có chuyện bỏ rơi chứ?
Chắc lại có chuyện gì hiểu lầm rồi đây!
Con gái ông rất thơ ngây trong sáng , chỉ cần có chút chuyện gì đó khó hiểu thôi là nó rất dễ bị hiểu lầm , rồi tự mình làm tổn thương bản thân.
Không biết lần này có chuyện gì mà nó lại mặc quần áo bệnh viện rồi chạy đến đây khóc lóc thế này…
Nghĩ vậy ông bèn cố gắng nhỏ nhẹ với cô
- Con gái! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mà sao con lại nằm viện.
- Hức hức . Con cũng không biết nữa!
Khi con ngủ dậy đã thấy mình nằm trong viện rồi hức hức.
- Thế con rể không ở bên con à?
- Hức hức đợi mãi mà không thấy.
Bụng đói lên đi mua khoai ăn … Hức hức.
Nghe con gái cưng nói vậy ông xót xa vô cùng .
Ông biết con gái ông rất sợ bệnh viện , đừng nói là ở một mình.
Nhìn khuôn mặt xanh xao gầy yếu kia ông càng đau lòng hơn.
Thời gian trước hai vợ chồng về thăm nhà , vẫn thấy nó khỏe mạnh tràn đầy sức sống … Sao dạo này lại tiều tụy thế này… Chẳng lẽ dạo này hai vợ chồng có vấn đề thật.
Khẽ vuốt lên khuôn mặt xanh xao của con gái , ông quan tâm hỏi
- Ở nhà chồng có thoải mái không?
Dạo này hai vợ chồng có vấn đề gì không?
- Gật gật , lắc lắc , gật gật
nhìn một màn gật lắc của con gái ông như hiểu ra vấn đề.
- Nói cho ba biết đi!
Đã xảy ra chuyện gì rồi…
- Ba à~
- Con nói đi!
- Ba~
_ Ba đang nghe đây!
- Con đang đói lắm!
Ba để cho con ăn khoai đi!
Sao hỏi nhiều thế!
- *sững sờ* Ừm !con ăn đi!
Ăn xong thì kể cho ba nghe nhé!
- Không thích!
- Vậy ăn xong ba đưa con về nhà!
- Không muốn
- Vậy về nhà nói chuyện với mẹ nhé!
- Không muốn!
- Vậy con muốn thế nào?
- Con cũng không biết nữa!
Chẳng có ai thương con cả… Hức hức
- Thôi được rồi!
Để ba gọi cho Phong Đằng xem nó giải thích thế nào.
Nói rồi , ông rút điện thoại ra gọi đi , nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng tút tút dài không có người nhấc máy.
Ông thở dài rồi khẽ ngước nhìn khuôn mặt vừa ngóng chờ nay đã ỉu xìu của con gái.
Thấy cô như vậy ông liền an ủi dỗ dành
- Chắc con rể đang bận họp hoặc đang bận gì đó thôi!
Để tý nữa ba gọi lại cho.
- Hức. Bình thường anh ta họp con gọi vẫn nghe máy mà.
- Hai đứa cãi nhau à?
- con Không biết nữa!
- Ngoài khoai ra con muốn ăn gì nữa không ? Để ba cho người đi mua!
- Con muốn Ăn Dâu!
- Hả? Ăn Dâu???
Ông khẽ nhíu mày nhìn con gái rồi nghi ngờ hỏi tiếp
- Gần đây con thấy trong người thế nào?
Ăn ngủ được không?
Có khó chịu gì không?
Nghe câu hỏi của ông . Cô chỉ biết gật đầu tủi thân.
Cô ốm mà chẳng ai thèm quan tâm cả . Không tủi thân sao được…
Tên chồng đáng ghét kia nữa , không biết giờ này hắn đang ở đâu nữa.
Trong lúc Thảo Quyết Minh đang mong nhớ , oán trách chồng.
Thì Bạch Bối Phong vừa làm xong một số việc.
Và giờ đây anh đang ngồi trên ghế đối diện với bọn nhãi chán sống này.
Nhìn ông Hoàng ngồi trên ghế sang trong , khí toát ra vẻ lạnh lùng chết chóc.
Đôi mắt sắc lạnh như dao đang cười mà như không cười nhìn bọn chúng!
- Mấy người muốn chiếm địa bàn của Ta.
Rất hoan nghênh.
- Bạch Bối Phong ngươi bây giờ chỉ là con hổ qùe chân.
Nếu ngươi Ngoan ngoãn nhường lại địa bàn thì may ra…
- Ờ ! Hổ qùe chân!
… Đoàng , đoàng , đoàng…. ÁÁÁÁÁÁÁ
Sau câu nói của anh là tiếng súng nổ dài…
Kết thúc tiếng súng là hai chân tất cả bọn phát ngôn bừa bãi kia đều dính đạn.
Chúng ngã qụy qùy gối trước mặt anh … Đau đớn , rên rỉ.
Cay cú chúng liền rút súng ra bắn vào anh… Nhưng còn chưa kịp bóp cò …thì tiếng súng lại vang thêm một lần nữa…. Từng cây súng bị rơi xuống, hai bàn tay súng đẫm máu…
Chúng đau đớn kêu gào thảm thiết .
Nhưng vẫn nhìn anh với ánh mắt căm thù , không sợ chết!
Anh thấy chúng như vậy thĩ khẽ mỉm cười
- Chúng mày có biết tao vừa đi đâu không?
-………..
- Tao vừa đến thăm bang phái của chúng mày.
Tiện thử cho ăn vài trái bom nổ tan mất rồi.
Riêng thằng đại ca được ưu tiên hơn chút… Được tắm xăng khắp người rồi bơi trong đống lửa… Thằng cha đó ở bẩn hay sao mà thịt hôi thế!
50 trụ sở của bọn mày đã bị ta quyét sạch rồi.
Xuống Địa ngục gây dựng địa bàn đi cho rộng chỗ…
- Mày… Mày… Sao lại có thể thế được…
- Thôi trước khi chúng chết!
Mở màn hình lên cho chúng xem.
Chắc bây giờ có tin rồi đấy!
- Thôi các cậu làm nốt đi ,anh về đây!
” không biết Quyết Minh đã tỉnh chưa?
Không thấy mình liệu có gào ầm lên không?
Tất cả là tại bọn này”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.