Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Chương 94
mẫu đơn tiên tử
18/10/2013
BẠCH BỐI PHONG thấy vợ yêu cứ nức nở như
vậy , thì hối hận lắm , nhưng chẳng dám mở miệng nhận là mình trong lúc mải ăn mà quên mất.
Vội ôm cô vào lòng cố gắng dỗ dành
- Ngoan! Để anh bảo người làm mang khoai đến cho em là được mà!
Khoai để qua đêm ăn đau bụng đấy!
Ăn khoai mới thích hơn! NHa!
Thấy anh nói vậy , cô cũng thấy bùi bùi tai ,
dạo này đã hay bị đau bụng rồi , ăn thứ đó vào nỡ đau bụng hơn thì chết.
Dù sao ăn khoai mới nướng xong cũng ngon hơn.
Nghĩ vậy cô liền bảo
- Vậy thì phải bảo họ nướng nhanh nhanh lên đấy nhé!
Em đói lắm rồi!
- Em đói rồi à?
- Gật… Gật…
- Vậy ăn tạm thứ gì đó nhé!
Em muốn ăn gì?
*nhìn chằm chằm*
- Em muốn ăn thịt người
Yahhhhhhh….. Á…
Nói xong cô xông đến , kéo đầu anh xuống , rồi cắn mạnh lên môi anh… Một phát đau điếng đến bật máu…
Khiến anh trở tay không kịp , đành trơ mắt ra nhìn cô gặm mình
- Em làm gì vậy?
Sao tự nhiên lại…
- Anh đừng nói là anh không có tội gì nhé!
Đừng tưởng em không biết gì?
- Thôi được rồi!
Bây giờ em muốn ăn gì?
( vội lảng sang chuyện khác , không tý nữa trở thành bao đệm thịt thì chết!
Không khéo còn ảnh hưởng đến bé con nữa)
- Không muốn ăn gì hết!
- Thôi! Cho anh xin lỗi!
Em chịu khó ăn chút gì đi, không đói là khó chịu lắm!
- Không muốn ăn hết!
- Bây giờ em thử nhắm mắt lại và nghĩ đến thứ mà mình thích đi!
- Không thích!
Mà sao anh còn ở lỳ đây làm gì?
Ra ngoài!
Đang vui vẻ , tự nhiên Thảo Quyết Minh trừng mắt , chỉ tay ra ngoài cửa đuổi khách.
Khiến Bạch Bối Phong cũng phải choáng váng sốc vì sự thay đổi đột ngột của Quyết Minh.
Anh tuy rất ngạc nhiên , nhưng vẫn phải cố gắng hồi phục khẩn cấp , gia sức nài nỉ cô vợ mưa nắng thất thường này!
- Cho Anh ở lại đi mà!
Khoai sắp đến rồi em không ăn khoai nữa sao?
- Có ăn!
Anh cứ ra ngoài!
Bao giờ có người mang đến thì mang vào đây cho tôi!
- Sao cứ đuổi anh ngoài vậy?
Thế em ở 1 mình không buồn à?
Mà em đuổi anh ra ngoài … Thế em ở trong đây làm gì?
- ĐI TẮM!!!
- Đi tắm!?! *mắt sáng rỡ*
- Bây giờ thì anh ra ngoài ĐƯỢC CHƯA???
- Thôi ! Em đang mệt để anh ở lại tắm cho em nhé!
- Mơ đi!
Ra Ngoài!
- Quyết Minh này!
- Gì???
Trong khi cô đang hếch mặt lên nhìn anh , thì anh đã xông vào ôm chầm lấy
- Mình đi tắm thôi!
Nói xong anh ôm chặt lấy , rồi bế luôn cô vào trong phòng tắm… Khiến cô trở tay không kịp
- Bỏ em ra!
” giãy , giãy”
- Em mà còn giãy nữa , chẳng may bị ngã thì đừng trách anh.
- Anh!
- Nằm yên đi!
Em đang mệt để anh tắm cho!
Tắm xong còn đến bệnh viện khám lại nữa!
- Đến bệnh viện???
- Ừ!
- Anh thích thì đi mà đến một mình , tôi không đi đâu!
- Không được khó bảo như vậy!
Em hãy nghĩ đến con một chút đi!
Con đang yếu như vậy , mà em lại cứ như thế này!
Nỡ con có mệnh hệ gì thì sao?
- Mặc kệ tôi!
Nói đi nói lại anh chỉ quan tâm đến con anh thôi chứ gì?
Hức hức.
Bây giờ tôi chẳng là gì nữa rồi! Hức hức.
- không phải!
Em lại hiểu lệch lạc đi đâu nữa rồi!
Con cũng là con của em mà!
Anh thương em nhất , con đứng thứ 2.
- Anh nói dối! Tôi không tin anh đâu!
Anh vừa ép tôi phải nằm viện vì đứa bé xong đấy thôi!
Rõ ràng anh thương nó hơn tôi.
- Em thật là…
” Biết trước thế này không nên để em có con sớm có lẽ tốt hơn”
Anh hỏi em nhé!
- Ừm!
- Bây giờ con mệt , thì em có mệt không?
- Có!
- Con đau em có đau không?
- Có!
- Con đói em có đói không?
- Có!
- Thế nỡ con có mệnh hệ gì , thì em có sao không?
- …..
- Anh thật sự rất lo cho hai mẹ con!
-……
- Ngoan ! Nghe lời anh đi nhé!
- Vậy… Đến bệnh viện khám rồi về luôn nhé!
Không lấy máu , không nằm viện nhé!
- Thế nỡ lúc đó bác sĩ nói con sắp rời bỏ chúng ta !
Bắt buộc phải nằm viện mới giữ được con!
Thì em tính sao?
- Thì em sẽ đi theo con luôn.
vậy , thì hối hận lắm , nhưng chẳng dám mở miệng nhận là mình trong lúc mải ăn mà quên mất.
Vội ôm cô vào lòng cố gắng dỗ dành
- Ngoan! Để anh bảo người làm mang khoai đến cho em là được mà!
Khoai để qua đêm ăn đau bụng đấy!
Ăn khoai mới thích hơn! NHa!
Thấy anh nói vậy , cô cũng thấy bùi bùi tai ,
dạo này đã hay bị đau bụng rồi , ăn thứ đó vào nỡ đau bụng hơn thì chết.
Dù sao ăn khoai mới nướng xong cũng ngon hơn.
Nghĩ vậy cô liền bảo
- Vậy thì phải bảo họ nướng nhanh nhanh lên đấy nhé!
Em đói lắm rồi!
- Em đói rồi à?
- Gật… Gật…
- Vậy ăn tạm thứ gì đó nhé!
Em muốn ăn gì?
*nhìn chằm chằm*
- Em muốn ăn thịt người
Yahhhhhhh….. Á…
Nói xong cô xông đến , kéo đầu anh xuống , rồi cắn mạnh lên môi anh… Một phát đau điếng đến bật máu…
Khiến anh trở tay không kịp , đành trơ mắt ra nhìn cô gặm mình
- Em làm gì vậy?
Sao tự nhiên lại…
- Anh đừng nói là anh không có tội gì nhé!
Đừng tưởng em không biết gì?
- Thôi được rồi!
Bây giờ em muốn ăn gì?
( vội lảng sang chuyện khác , không tý nữa trở thành bao đệm thịt thì chết!
Không khéo còn ảnh hưởng đến bé con nữa)
- Không muốn ăn gì hết!
- Thôi! Cho anh xin lỗi!
Em chịu khó ăn chút gì đi, không đói là khó chịu lắm!
- Không muốn ăn hết!
- Bây giờ em thử nhắm mắt lại và nghĩ đến thứ mà mình thích đi!
- Không thích!
Mà sao anh còn ở lỳ đây làm gì?
Ra ngoài!
Đang vui vẻ , tự nhiên Thảo Quyết Minh trừng mắt , chỉ tay ra ngoài cửa đuổi khách.
Khiến Bạch Bối Phong cũng phải choáng váng sốc vì sự thay đổi đột ngột của Quyết Minh.
Anh tuy rất ngạc nhiên , nhưng vẫn phải cố gắng hồi phục khẩn cấp , gia sức nài nỉ cô vợ mưa nắng thất thường này!
- Cho Anh ở lại đi mà!
Khoai sắp đến rồi em không ăn khoai nữa sao?
- Có ăn!
Anh cứ ra ngoài!
Bao giờ có người mang đến thì mang vào đây cho tôi!
- Sao cứ đuổi anh ngoài vậy?
Thế em ở 1 mình không buồn à?
Mà em đuổi anh ra ngoài … Thế em ở trong đây làm gì?
- ĐI TẮM!!!
- Đi tắm!?! *mắt sáng rỡ*
- Bây giờ thì anh ra ngoài ĐƯỢC CHƯA???
- Thôi ! Em đang mệt để anh ở lại tắm cho em nhé!
- Mơ đi!
Ra Ngoài!
- Quyết Minh này!
- Gì???
Trong khi cô đang hếch mặt lên nhìn anh , thì anh đã xông vào ôm chầm lấy
- Mình đi tắm thôi!
Nói xong anh ôm chặt lấy , rồi bế luôn cô vào trong phòng tắm… Khiến cô trở tay không kịp
- Bỏ em ra!
” giãy , giãy”
- Em mà còn giãy nữa , chẳng may bị ngã thì đừng trách anh.
- Anh!
- Nằm yên đi!
Em đang mệt để anh tắm cho!
Tắm xong còn đến bệnh viện khám lại nữa!
- Đến bệnh viện???
- Ừ!
- Anh thích thì đi mà đến một mình , tôi không đi đâu!
- Không được khó bảo như vậy!
Em hãy nghĩ đến con một chút đi!
Con đang yếu như vậy , mà em lại cứ như thế này!
Nỡ con có mệnh hệ gì thì sao?
- Mặc kệ tôi!
Nói đi nói lại anh chỉ quan tâm đến con anh thôi chứ gì?
Hức hức.
Bây giờ tôi chẳng là gì nữa rồi! Hức hức.
- không phải!
Em lại hiểu lệch lạc đi đâu nữa rồi!
Con cũng là con của em mà!
Anh thương em nhất , con đứng thứ 2.
- Anh nói dối! Tôi không tin anh đâu!
Anh vừa ép tôi phải nằm viện vì đứa bé xong đấy thôi!
Rõ ràng anh thương nó hơn tôi.
- Em thật là…
” Biết trước thế này không nên để em có con sớm có lẽ tốt hơn”
Anh hỏi em nhé!
- Ừm!
- Bây giờ con mệt , thì em có mệt không?
- Có!
- Con đau em có đau không?
- Có!
- Con đói em có đói không?
- Có!
- Thế nỡ con có mệnh hệ gì , thì em có sao không?
- …..
- Anh thật sự rất lo cho hai mẹ con!
-……
- Ngoan ! Nghe lời anh đi nhé!
- Vậy… Đến bệnh viện khám rồi về luôn nhé!
Không lấy máu , không nằm viện nhé!
- Thế nỡ lúc đó bác sĩ nói con sắp rời bỏ chúng ta !
Bắt buộc phải nằm viện mới giữ được con!
Thì em tính sao?
- Thì em sẽ đi theo con luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.