Chương 31: Bình yên trước bão
Small Jasmine
23/09/2024
"Tiểu Kỳ à, em mau đến giường ngồi đi, sao lại ngồi trên đất thế sẽ dễ bị cảm đó." Anh lúc về thấy cô ngồi trên nền đất đã vội nhắc nhở.
"A, anh về rồi sao, chẳng phải anh nói hôm nay sẽ không về sao?" Cô nghe thấy tiếng anh liền bỏ dụng cụ trên tay xuống đáp lại với vẻ mặt bất ngờ.
"A, hôm nay vốn là muốn ở lại làm xong việc nhưng xong sớm hơn nên về nhà với em." Nam Phong có chút chột dạ đáp lại.
"Anh đã ăn gì chưa, hôm nay không biết anh sẽ về muộn nên em và chị Lý đã bỏ hết đồ đi, anh cũng nói em không cần mang đồ đến cho anh. Phong, anh có đói không?" Anh đi đến bế cô lên giường thì cô liền hỏi.
"Không đói, anh đã cùng trợ lý ăn ở ngoài rồi."
"Nói xem, sao em lại ngồi trên đất vậy?"
"Em đang dùng thử bộ màu vẽ hôm nay anh mua cho em, nhưng sợ làm bẩn giường nên ngồi trên đất luôn." Cô vui vẻ khoe bức tranh mình vừa vẽ bằng màu anh tặng.
" Ừ, anh vô ý quá, không sắp xếp phòng vẽ cho em cũng không làm cho em chiếc bàn học. "
"Ngày mai anh sẽ kêu người thiết kế phòng vẽ cho em."
"Không cần đâu anh, như thế rất lãng phí đó." Ngay cả khi ở Hứa gia cha mẹ cũng chỉ sắp xếp một góc trong phòng ngủ cho cô vẽ tranh. Một tiểu thư như cô nhưng luôn được cha mẹ dạy dỗ những đức tính tốt đẹp.
" Đây là sở thích cũng là nghề nghiệp của em sau này, rất đáng đầu tư."
" Um, thế cũng được. Nhưng anh tắm đi, muộn quá sẽ ốm mất." Cô biết mình không thể giành phần thắng nên thuận theo ý anh.
" Được, nghe em."
Mấy ngày sau đó, anh cũng không đến chỗ Đồng Nhã nữa, đi làm xong cũng trở về nhà cùng cô làm một cặp vợ chồng son. Hai ông bà thông gia ở nước ngoài mỗi ngày đều được chị Lý cập nhật chi tiết thông tin trong nước.
Trước ngày nhập học một hôm, phòng vẽ cũng đã hoàn thành. Cả anh và cô cùng đến xem.
" Oa, rất đẹp, em cảm ơn anh." Cô kiếng chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn lướt qua. Anh bất ngờ đứng yên bất động nhưng cũng nhanh tay giữ eo cô lại chất vấn: "Um, rất tốt. Cơ mà ai dạy em thế hả?" "Chẳng phải anh nói đó là một cách chúng ta thể hiện tình cảm sao? Em muốn thể hiện tình cảm với anh một chút thôi mà." Cô mở đôi mắt to tròn nhìn anh.
-"Vậy sao. Học trò ngoan, em rất nghe lời." Anh mỉm cười xoa đầu cô. Hai người lại tiếp tục khám phá căn phòng.
Hôm sau, hai người cùng nhau đi nhập học, vì Nam Phong đã từng hứa với Giai Kỳ nên hôm nay anh đưa cô đi.
Hai người mặc đồ rất đơn giản nhưng màu sắc lại rất ăn khớp làm hai người càng thêm đẹp đôi. Có rất nhiều người phải ngoái đến nhìn.
Sau khi cô báo danh, cô nói muốn đến vườn hoa ở ngoại thành chơi một chút, vì sợ lúc đi học rồi sẽ không có thời gian để đi, anh cũng đã chiều theo ý cô.
Ở trong vườn mùa này không có nhiều loài hoa như mua hè mà chỉ có những loài hoa của xứ ôn đới hay hàn đới.
Cô thì ở trong vườn hoa bay bổng như một nàng tiên, còn anh chỉ đi theo sau tay xỏ túi quần nhìn ngắm theo cô.
Đang đi, cô bỗng dừng lại trước luống hoa oải hương, cúi gần tới ngửi thử. Anh bắt được cơ hội liền lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh này của cô. Bỗng giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Anh ơi, tới đây nhìn này, hoa oải hương nở rộ rồi, rất đẹp, rất thơm." "Phải, rất đẹp." Anh đi đến gần, cảm thán một câu. "Ớ nhà, cứ tới mùa là cha sẽ tặng mẹ một bó oải hương, vì mẹ cũng rất thích. Em nói em rất thích, cũng muốn ba mua cho mình, nhưng lần nào ba cũng đều nói, hoa đó để dành cho mẹ, còn em thì để đợi sau này chồng mua." Cô nói với vẻ mặt hơi buồn bã vì cô không hiểu ngụ ý câu nói của cha có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là đùa.
"Vậy hôm nay anh sẽ tặng em." Anh nhìn vẻ mặt có chút đáng thương kia liền chẳng kìm lòng nổi. "Oa, thật sao. Cuối cùng em cũng đã có bó hoa của em. Hôm nay em trở về sẽ chụp ảnh khoe ba mẹ." Nghe anh nói sẽ tặng hoa cho mình cô liền rất vui vẻ, đôi mắt sáng long lanh. Trên xe trở về nhà cô cứ ôm bó hoa mân mê mãi, rồi còn mỉm cười. Thấy cô say mê như vậy anh không nhịn được liền hỏi:
"Thích như vậy sao?" "Phải, em rất thích." Về đến nhà cô liền nhờ anh chụp cho mình vài tấm ảnh gửi cho bố mẹ. Thấy cô vui vẻ tâm tình anh cũng rất tốt.
Hai người cứ thế bình yên mà không hề hay biết đây vốn dĩ là bình yên trước biển cố.
Mẹ Hứa ở nước ngoài nhận được ảnh liền kéo cha Hứa xem cùng, miệng lẩm nhẩm tin nhắn con gái gửi đến:
"Bố mẹ ơi, hôm nay Nam Phong anh ấy tặng hoa cho con." Tay lướt xem ảnh cũng lại mở miệng trêu chọc chồng: "Anh xem hồi nhỏ cứ trêu con bé, đợi sau này chồng con sẽ mua hoa cho, bây giờ con gái nhỏ của tôi đã có người mua hoa cho thật rồi này." Bà cười sảng khoái, vui vẻ
Trước ngày nhập học một hôm, phòng vẽ cũng đã hoàn thành. Cả anh và cô cùng đến xem.
" Oa, rất đẹp, em cảm ơn anh." Cô kiếng chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn lướt qua. Anh bất ngờ đứng yên bất động nhưng cũng nhanh tay giữ eo cô lại chất vấn: "Um, rất tốt. Cơ mà ai dạy em thế hả?" "Chẳng phải anh nói đó là một cách chúng ta thể hiện tình cảm sao? Em muốn thể hiện tình cảm với anh một chút thôi mà." Cô mở đôi mắt to tròn nhìn anh.
-"Vậy sao. Học trò ngoan, em rất nghe lời." Anh mỉm cười xoa đầu cô. Hai người lại tiếp tục khám phá căn phòng.
Hôm sau, hai người cùng nhau đi nhập học, vì Nam Phong đã từng hứa với Giai Kỳ nên hôm nay anh đưa cô đi.
Hai người mặc đồ rất đơn giản nhưng màu sắc lại rất ăn khớp làm hai người càng thêm đẹp đôi. Có rất nhiều người phải ngoái đến nhìn.
Sau khi cô báo danh, cô nói muốn đến vườn hoa ở ngoại thành chơi một chút, vì sợ lúc đi học rồi sẽ không có thời gian để đi, anh cũng đã chiều theo ý cô.
Ở trong vườn mùa này không có nhiều loài hoa như mua hè mà chỉ có những loài hoa của xứ ôn đới hay hàn đới.
Cô thì ở trong vườn hoa bay bổng như một nàng tiên, còn anh chỉ đi theo sau tay xỏ túi quần nhìn ngắm theo cô.
Đang đi, cô bỗng dừng lại trước luống hoa oải hương, cúi gần tới ngửi thử. Anh bắt được cơ hội liền lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh này của cô. Bỗng giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Anh ơi, tới đây nhìn này, hoa oải hương nở rộ rồi, rất đẹp, rất thơm." "Phải, rất đẹp." Anh đi đến gần, cảm thán một câu. "Ớ nhà, cứ tới mùa là cha sẽ tặng mẹ một bó oải hương, vì mẹ cũng rất thích. Em nói em rất thích, cũng muốn ba mua cho mình, nhưng lần nào ba cũng đều nói, hoa đó để dành cho mẹ, còn em thì để đợi sau này chồng mua." Cô nói với vẻ mặt hơi buồn bã vì cô không hiểu ngụ ý câu nói của cha có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là đùa.
"Vậy hôm nay anh sẽ tặng em." Anh nhìn vẻ mặt có chút đáng thương kia liền chẳng kìm lòng nổi. "Oa, thật sao. Cuối cùng em cũng đã có bó hoa của em. Hôm nay em trở về sẽ chụp ảnh khoe ba mẹ." Nghe anh nói sẽ tặng hoa cho mình cô liền rất vui vẻ, đôi mắt sáng long lanh. Trên xe trở về nhà cô cứ ôm bó hoa mân mê mãi, rồi còn mỉm cười. Thấy cô say mê như vậy anh không nhịn được liền hỏi:
"Thích như vậy sao?" "Phải, em rất thích." Về đến nhà cô liền nhờ anh chụp cho mình vài tấm ảnh gửi cho bố mẹ. Thấy cô vui vẻ tâm tình anh cũng rất tốt.
Hai người cứ thế bình yên mà không hề hay biết đây vốn dĩ là bình yên trước biển cố.
Mẹ Hứa ở nước ngoài nhận được ảnh liền kéo cha Hứa xem cùng, miệng lẩm nhẩm tin nhắn con gái gửi đến:
"Bố mẹ ơi, hôm nay Nam Phong anh ấy tặng hoa cho con." Tay lướt xem ảnh cũng lại mở miệng trêu chọc chồng: "Anh xem hồi nhỏ cứ trêu con bé, đợi sau này chồng con sẽ mua hoa cho, bây giờ con gái nhỏ của tôi đã có người mua hoa cho thật rồi này." Bà cười sảng khoái, vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.