Chương 13: Cô nghĩ mình là ai?
Small Jasmine
23/09/2024
-"Hôm nay em nấu sốt vang anh thích, em muốn anh nếm....."
-"Tôi nói cô ra ngoài rồi cơ mà, cô điếc sao?" Lần này anh cũng không nhẹ
nhàng nữa mà liền đứng lên tiến về phía cô đôi mắt hàn lên tia máu,
nhưng Giai Kì vẫn không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần mà đứng yên
chỗ cũ.
-" Cô nghĩ cô là ai mà
có quyền chi phối cuộc sống của tôi hả?" Anh hất đổ bát sốt vang trên
tay cô, nhưng không may lại té hết vào người cô làm bỏng một mảng da
thịt đau rát, bát rơi vỡ tan trên sàn, anh cũng chẳng để ý mà bóp cổ nhỏ trắng nõn dí đến vách tường, cô không thể tự chủ mà giật lùi theo lực
đẩy của anh, chân cũng theo đó mà dẫm phải mảnh sành trên đất, đôi chân
túa máu đau đớn.
Sau khi điên
cuồng chút giận, anh liền rời đi. Cô lần đầu chịu đả kích lớn như vậy
liền hoảng hốt, sợ hãi mà dường như mất đi cảm giác đau đớn trên thân
thể chỉ có thể ngồi nơi vách tường ôm chặt thân thể, không khóc không
nháo.
Sở dĩ anh tức giận như
thế là do hôm nay mẹ Lôi gọi điện cho anh thăm dò tình hình và muốn anh
trở về nhà nếu không sẽ từ mặt anh. Cha Lôi cũng một lòng nghe theo sự
sắp đặt của vợ. Chẳng còn cách nào khác sau khi kết thúc công việc ở
công ty anh đã miễn cưỡng trở về, trở về lại gặp cô khiến anh càng thêm
tức giận.
Chị Lý ở trong bếp
thấy anh trở xuống rời đi với thái độ không được tốt lắm, lại không thấy Giai Kì đâu liền biết có chuyện rồi. Chị vội vàng đi đến phòng của cô
tìm nhưng không thấy, chị đến thư phòng tìm thử thì thấy cô đang ở vách
tường bộ dạng vô cùng thảm hại, thân thể run rẩy tột cùng, chân thì chảy máu loang nổ trên sàn nhà cùng sốt vang, quần áo cũng bẩn hết.
Cô thấy chị Lý đến gần cũng òa khóc, ôm chầm lấy chị:
-" Chị ơi, anh ấy không thích, không muốn ăn món em nấu, còn tức giận bỏ
đi nữa." Cô tủi thân khóc lớn, nấc nghẹn, khuôn mặt cũng nhợt nhạt dần
sau đó ngất đi.
-" Tiểu Kỳ,
Tiểu Kỳ em sao thế?" Thấy cô ngất chị cũng rất rối, chân tay cuống cuồng đi tìm điện thoại gọi cấp cứu. Sau đó gọi cho Nam Phong nhưng không
liên lạc được.
Ở bệnh viện chị
đứng ngồi không yên nên đã liên lạc cho cha mẹ Lôi. Có vẻ công việc rất
bận rộn nên hơn một giờ sau khi Giai Kì đã cấp cứu xong thì ông bà Lôi
mới liên lạc. Điện thoại vừa kết nói, chị đã vội vàng trình bày về tình
hình cô:
-" Bà chủ ơi, thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi,....... nhưng hiện tại đã cấp cứu xong, tình hình cũng ổn hơn rồi ạ."
-" Được, được....... Tôi biết rồi tôi sẽ quay về luôn." Kết thúc cuộc gọi
bà liền nói với cha Lôi ở lại xử lý công việc còn bản thân sẽ quay trở
về.
Người phẫu thuật cho cô
không ai khác chính là Bạch Giang bạn của anh, sau khi kết thúc ca phẫu
thuật cũng ra ngoài nói chuyện với chị Lý:
-" Sao cô ấy lại ra nông nỗi này thế chị Lý?"
-" Tôi cũng không biết, chỉ là khi cậu chủ vừa trở về lúc rời đi thì xảy ra chuyện."
-" Được rồi, chị nhớ chăm sóc cô ấy cẩn thận, nhớ để ý vết thương ở chân
và vết bỏng trên bụng, càng tránh được nước càng tốt. Tý chị qua phòng
tôi mang thuốc về cho cô ấy uống, tôi kê cho cô ấy một vài loại thuốc
bôi và uống cho mau lành. Tôi bây giờ có việc phải đi trước, chào chị."
Anh đi thay bộ quần áo phẫu thuật trên người ra thay vào đó là sự thư sinh, áo sơ mi và quần âu để đến điểm hẹn. Có thể nói anh là viện trưởng toàn năng nhất của bệnh viện này vừa trẻ đẹp, lại nhiều tiền có tri thức,
tâm tính cũng rất tốt. Chị em trong viện đều mong ước có một người chồng như thế.
Trước cửa bar Dark,
người đàn ông với vẻ ngoài thư sinh nhưng không kém phần lịch lãm bước
vào khiến bao cô gái phải doi mắt theo.
Trong phòng VIP, nồng nặc mùi xì gà và rượu mạnh. Ba người đàn ông đang cùng
nhau uống rượu và tất nhiên không thể thiếu những cô em chân dài bên
cạnh hai người đàn ông kia. Hai người kia là Mạc Lịch và Du Kiệt thỉnh
thoảng rảnh rỗi sẽ đến đây cùng bạn bè uống rượu chỉ riêng Nam Phong hôm nay cô người yêu minh tinh kia bận đi đóng phim nên đến đây tìm người
uống rượu là ngồi một mình, cánh cửa đột nhiên mở ra, một giọng nói có
chút khẩn trương vang lên:
-"
Tôi đến rồi đây, các cậu đừng gọi nữa, phiền chết được. Có viết tôi vừa
rời khỏi phòng phẫu thuật không? Tôi còn phải cứu người." Vừa nói anh
vừa tìm cho mình chỗ ngồi, tay tùy tiện ném điện thoại lên mặt bàn. Thấy anh đến, hai người đàn ông kia cũng phất tay tỏ ý cho hai người phụ nữ
kia rời đi vì biết Bạch Giang ưa sạch sẽ- không thích những việc như
thế. Hai coi ả cũng ngoan ngoãn ra ngoài.
-"Mà các cậu có biết người tôi cứu là ai không? Là vợ cậu ta đó." Vừa nói Bạch Giang vừa đánh ánh mắt về phía Nam Phong.
Anh vẫn chẳng có chút đoái hoài bận tâm mà vẫn ngồi đó bình thản uống rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.