Chương 27: Nấu cơm cho anh
Small Jasmine
23/09/2024
Đang suy tư về lời Bạch Giang nói thì bỗng điện thoại có người gọi đến. Nhìn tên hiển thị trên màn hình anh có chút do dự nhưng rồi vẫn nhấn nghe.
"Alo" "Anh à, tối nay anh đến cùng em được không? Hôm qua anh đã về nhà rồi." Cô ta thông qua điện thoại muốn anh đến nhà. "Được, anh biết rồi." "Em sẽ ở nhà đợi anh. Yêu anh." Vì cô ta đã có kế hoạch trong đầu, chỉ cần hôm nay chót lọt thì cô ta sẽ giữ được chân anh lại nên khi nghe Nam Phong đồng ý Đồng Nhã như mở cờ trong bụng. Sở dĩ, anh còn phân vân giữa vợ và tình nhân như vậy vì 2 năm trước một sự việc xảy khiến Nam Phong nghĩ cô ta có ơn với anh nhưng nào biết sau đó là cả một trời âm mưu. Còn đối với Giai Kỳ thời gian ở bên cô quá ngắn, gần đây anh mới có chút động tâm với cô nên chưa thể nói chắc điều gì.
Quay trở lại trong nhà lấy cặp tài liệu để chuẩn bị đi làm, thấy cô đang thu dọn cùng chị Lý anh liền gọi cô, âu yếm trao cho cô một nụ hôn nhẹ trên trán, căn dặn.
"Em ở nhà ngoan nha, anh đi làm buổi tối anh khá bận nên có thể sẽ ở lại công ty. Em không cần đợi, cứ đi ngủ trước đi." "Vâng, em biết rồi. Anh nhớ ăn cơm đúng bữa nha." Mặt cô hơi xụ xuống buồn bã. " Được, anh nhớ rồi." Anh mỉm cười xoa đầu cô sau đó rời đi. Buổi chiều, sau khi tan làm anh lái xe đến căn hộ của anh và cô ta theo như lời đã hứa. Giai Kỳ ở nhà lo anh sẽ bị đói liền nấu cơm rồi nhờ chị Lý cùng mình đến mang cơm cho anh.
Đứng dưới chân tòa cao ốc, cô không khỏi trầm trồ một phen về nơi anh làm việc, cô chưa từng được đến đây. Lúc này đang là giờ tan tầm của nhân viên công ty. Hai người cùng nhau bước vào tòa cao ốc, lúc này lại gặp trợ lý của anh đi xuống. Nhìn thấy Giai Kỳ anh ta cũng có chút sửng sốt vì anh ta hoàn toàn biết Nam Phong đã đi đâu.
Tinh Lâm biết cô vì hôm đám cưới có được chủ tịch giới thiệu qua, anh cũng nghe mọi người truyền miệng cô có trí tuệ hơi ngốc nghếch, chậm chạp một chút. Nhưng Giai Kỳ dù gì cũng là phu nhân tổng giám đốc anh phải qua chào hỏi một tiếng, đồng thời xem cô cần gì thì giúp.
"Phu nhân, cô đi đâu đây. Cô có cần tôi giúp gì không?" "Em muốn tìm Nam Phong. Anh có thể dẫn em đến chỗ anh ấy được không?" Cô thấy người này là người quen đã từng gặp qua ở đám cưới nên nhờ sự giúp đỡ của anh. "Thật xin lỗi cô, hôm nay giám đốc cần tiếp đối tác đột xuất ở bên ngoài nên có lẽ phải khuya mới về. Cô có gì cần nhắn anh ấy tôi sẽ chuyển lời giúp." Anh ta vẫn giữ thái độ niềm nở, ứng xứ linh hoạt giúp Nam Phong đi qua kiếp nạn này. Thật không phải tự nhiên Tinh Lâm được tuyển làm trợ lý của anh.
"Em cũng không có gì, chỉ là có một chút đồ, lúc nào anh ấy về thì anh đưa cho Nam phong thôi ạ." Cô đưa chiếc cặp lồng cơm cho Tinh Lâm. "Ngài ấy về tôi sẽ đưa giúp phu nhân ạ." "Cảm ơn anh, em chào anh ạ." Tuy có chút buồn nhưng cô không quên chào anh ta rồi cùng chị Lý rời đi. "Cũng thật lễ phép' Anh tanhn cp lồng cm lin cn thán mt cu. Vì anh cm thấy tính cách phu nhân rất nhẹ nhàng, thân thiện, không giống với người phụ nữ trước kia đến tìm sếp thái độ đối với bọn họ khi vắng mặt anh đều lồi lõm, hống hách, nhưng khi Nam Phong có mặt thì thảo mai hiền dịu rất đáng sợ. Anh ta trước tiên cầm lồng cơm đến xe ô tô riêng rồi điện cho Nam Phong:
"Có chuyện gì sao?" Điện thoại vừa kết nối, giọng nói thâm trầm vang lên. "Thưa sếp, hôm nay phu nhân mang cơm đến cho anh. Anh ở đâu để tôi mang đến." Anh khi nghe đến cô nấu cơm mang đến công ty cho mình liền bị xao động, nhưng vẫn quyết định để anh ta giúp mình ăn. Bởi Nam Phong đang cùng Đồng Nhã ăn tối ở nhà hàng sang trọng, còn phục vụ cả vi-ô-lông. Thế mà anh chưa từng mang cô ra ngoài như vậy. "Cậu cứ tự mình ăn đi, sau đó mang hộp đến trả tôi là được." Nam Phong ở trên bàn ăn trực tiếp trả lời Tinh Lâm. "Có chuyện gì vậy anh?" Đồng Nhã đối diện cảm nhận thái độ của anh có chút khác đã hỏi luôn. "Không có gì, chúng ta tiếp tục ăn." Nhưng chuyện đâu chỉ thế, qua con mắt cáo già của cô ta thì biết anh đang giấu diếm, trước đây anh chưa từng như vậy. Biết thế nhưng cô ta vẫn an phận ăn phần ăn của mình. Tinh Lâm phụng mệnh sếp liền mang cơm về nhà tự mình xử lý. Cơm rất ngon, rất nhiều món, đầy đủ nhóm chất.
Anh ta chỉ tự nói với lòng mình:" Sếp sướng thế này mà không biết hưởng. "
Hai người bọn họ cùng nhau ăn tối xong cùng nhau trở về căn hộ triền miên cả đêm. Anh cũng không để ý có người đã gửi tin nhắn đến nhắc anh ăn cơm mình nấu, nghỉ ngơi đầy đủ, chú ý sức khỏe.
"Alo" "Anh à, tối nay anh đến cùng em được không? Hôm qua anh đã về nhà rồi." Cô ta thông qua điện thoại muốn anh đến nhà. "Được, anh biết rồi." "Em sẽ ở nhà đợi anh. Yêu anh." Vì cô ta đã có kế hoạch trong đầu, chỉ cần hôm nay chót lọt thì cô ta sẽ giữ được chân anh lại nên khi nghe Nam Phong đồng ý Đồng Nhã như mở cờ trong bụng. Sở dĩ, anh còn phân vân giữa vợ và tình nhân như vậy vì 2 năm trước một sự việc xảy khiến Nam Phong nghĩ cô ta có ơn với anh nhưng nào biết sau đó là cả một trời âm mưu. Còn đối với Giai Kỳ thời gian ở bên cô quá ngắn, gần đây anh mới có chút động tâm với cô nên chưa thể nói chắc điều gì.
Quay trở lại trong nhà lấy cặp tài liệu để chuẩn bị đi làm, thấy cô đang thu dọn cùng chị Lý anh liền gọi cô, âu yếm trao cho cô một nụ hôn nhẹ trên trán, căn dặn.
"Em ở nhà ngoan nha, anh đi làm buổi tối anh khá bận nên có thể sẽ ở lại công ty. Em không cần đợi, cứ đi ngủ trước đi." "Vâng, em biết rồi. Anh nhớ ăn cơm đúng bữa nha." Mặt cô hơi xụ xuống buồn bã. " Được, anh nhớ rồi." Anh mỉm cười xoa đầu cô sau đó rời đi. Buổi chiều, sau khi tan làm anh lái xe đến căn hộ của anh và cô ta theo như lời đã hứa. Giai Kỳ ở nhà lo anh sẽ bị đói liền nấu cơm rồi nhờ chị Lý cùng mình đến mang cơm cho anh.
Đứng dưới chân tòa cao ốc, cô không khỏi trầm trồ một phen về nơi anh làm việc, cô chưa từng được đến đây. Lúc này đang là giờ tan tầm của nhân viên công ty. Hai người cùng nhau bước vào tòa cao ốc, lúc này lại gặp trợ lý của anh đi xuống. Nhìn thấy Giai Kỳ anh ta cũng có chút sửng sốt vì anh ta hoàn toàn biết Nam Phong đã đi đâu.
Tinh Lâm biết cô vì hôm đám cưới có được chủ tịch giới thiệu qua, anh cũng nghe mọi người truyền miệng cô có trí tuệ hơi ngốc nghếch, chậm chạp một chút. Nhưng Giai Kỳ dù gì cũng là phu nhân tổng giám đốc anh phải qua chào hỏi một tiếng, đồng thời xem cô cần gì thì giúp.
"Phu nhân, cô đi đâu đây. Cô có cần tôi giúp gì không?" "Em muốn tìm Nam Phong. Anh có thể dẫn em đến chỗ anh ấy được không?" Cô thấy người này là người quen đã từng gặp qua ở đám cưới nên nhờ sự giúp đỡ của anh. "Thật xin lỗi cô, hôm nay giám đốc cần tiếp đối tác đột xuất ở bên ngoài nên có lẽ phải khuya mới về. Cô có gì cần nhắn anh ấy tôi sẽ chuyển lời giúp." Anh ta vẫn giữ thái độ niềm nở, ứng xứ linh hoạt giúp Nam Phong đi qua kiếp nạn này. Thật không phải tự nhiên Tinh Lâm được tuyển làm trợ lý của anh.
"Em cũng không có gì, chỉ là có một chút đồ, lúc nào anh ấy về thì anh đưa cho Nam phong thôi ạ." Cô đưa chiếc cặp lồng cơm cho Tinh Lâm. "Ngài ấy về tôi sẽ đưa giúp phu nhân ạ." "Cảm ơn anh, em chào anh ạ." Tuy có chút buồn nhưng cô không quên chào anh ta rồi cùng chị Lý rời đi. "Cũng thật lễ phép' Anh tanhn cp lồng cm lin cn thán mt cu. Vì anh cm thấy tính cách phu nhân rất nhẹ nhàng, thân thiện, không giống với người phụ nữ trước kia đến tìm sếp thái độ đối với bọn họ khi vắng mặt anh đều lồi lõm, hống hách, nhưng khi Nam Phong có mặt thì thảo mai hiền dịu rất đáng sợ. Anh ta trước tiên cầm lồng cơm đến xe ô tô riêng rồi điện cho Nam Phong:
"Có chuyện gì sao?" Điện thoại vừa kết nối, giọng nói thâm trầm vang lên. "Thưa sếp, hôm nay phu nhân mang cơm đến cho anh. Anh ở đâu để tôi mang đến." Anh khi nghe đến cô nấu cơm mang đến công ty cho mình liền bị xao động, nhưng vẫn quyết định để anh ta giúp mình ăn. Bởi Nam Phong đang cùng Đồng Nhã ăn tối ở nhà hàng sang trọng, còn phục vụ cả vi-ô-lông. Thế mà anh chưa từng mang cô ra ngoài như vậy. "Cậu cứ tự mình ăn đi, sau đó mang hộp đến trả tôi là được." Nam Phong ở trên bàn ăn trực tiếp trả lời Tinh Lâm. "Có chuyện gì vậy anh?" Đồng Nhã đối diện cảm nhận thái độ của anh có chút khác đã hỏi luôn. "Không có gì, chúng ta tiếp tục ăn." Nhưng chuyện đâu chỉ thế, qua con mắt cáo già của cô ta thì biết anh đang giấu diếm, trước đây anh chưa từng như vậy. Biết thế nhưng cô ta vẫn an phận ăn phần ăn của mình. Tinh Lâm phụng mệnh sếp liền mang cơm về nhà tự mình xử lý. Cơm rất ngon, rất nhiều món, đầy đủ nhóm chất.
Anh ta chỉ tự nói với lòng mình:" Sếp sướng thế này mà không biết hưởng. "
Hai người bọn họ cùng nhau ăn tối xong cùng nhau trở về căn hộ triền miên cả đêm. Anh cũng không để ý có người đã gửi tin nhắn đến nhắc anh ăn cơm mình nấu, nghỉ ngơi đầy đủ, chú ý sức khỏe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.