Chương 17: Ngốc nghếch, hậu đậu
Small Jasmine
23/09/2024
Trong phòng bếp, cô đang ngồi ở bàn ăn tô tô vẽ vẽ gì đó, thi thoảng sẽ lại
ngước mắt đến nhìn anh sau đó lại tiếp tục cắm cúi. Anh ở trong bếp bận
rộn nấu ăn, đây là một trong những lần hiếm hoi anh vào bếp nên mọi thứ
đều rất rối, tuy chỉ là một vài món ăn đơn giản nhưng vô số lần làm anh
lúng túng đến rơi vỡ đồ trong bếp hoặc bị thương. Mỗi lần như thế cô đều muốn đến giúp đỡ anh nhưng cô bị thương ở chân nên đi lại khó khăn đành bất lực ngồi nhìn anh.
Tuy nấu ăn không phải dạng xuất sắc,nhưng dù sao cô cũng được mẹ chỉ bảo không ít kinh nghiệm nấu nướng.
Khi anh đã nấu nướng xong liền dọn đến bàn ăn. Cô lúc này cũng thôi cắm cúi mà ngẩng mặt lên đưa đến cho anh một bức tranh:
-"Em tặng anh đó." Miệng cũng nhoẻn cười, để lộ đôi má núm đáng yêu.
Trong bức tranh là hình ảnh anh tập trung nấu ăn, nhưng trên mặt lại có chút
nhăn nhó. Có thể nói bức tranh miêu tả chân thực hoàn cảnh vừa rồi, rất
sống động.
-"Cảm ơn em. Bức tranh rất đẹp. Tôi sẽ giữ nó." Ngay khi anh dứt lời, cô vội cầm lấy tay anh xuýt xoa.
-"Anh thật ngốc nghếch, hậu đậu sao lại bị thương như vậy chứ?" Cô vừa xem
xét lại vừa mếu máo trông vô cùng buồn cười. Nhưng anh chỉ nhìn cô nghĩ
ngợi lần đầu lại có người nói anh ngốc sau đó mỉm cười, muốn quay lại
bên bếp tiếp tục dọn đồ ăn nhưng cô lại giữ tay anh lại.
-"Anh giúp em lấy hộp thuốc, em giúp anh sơ cứu vết thương." Cô thổi thổi cho anh bớt đau.
-" Được rồi, đợi tôi dọn cơm nốt rồi sẽ nhờ em sơ cứu vết thương nhé."
Thấy anh đồng ý lời đề nghị của mình cô liền mỉm cười gật đầu, ngay cả đôi
mắt long lanh kia cũng cười theo. Khuôn mặt rạng rỡ như mặt trời nhỏ.
Trên bàn ăn lúc này là khung cảnh nhẹ nhàng, ấm áp của đôi vợ chồng trẻ.
Không khí yên lặng nhưng lại ấm cúng, anh gắp cho em miếng rau, em gắp
cho anh miếng cá nhìn thế nào cũng thấy hòa hợp.
Bỗng nhiên, giọng nói nhẹ nhàng lại như kẹo ngọt vang lên:
-"Đợi em khỏi vết thương rồi sẽ nấu cho anh ăn một vài món mà em biết làm" Cô gái nhỏ nhí nhảnh hướng anh mà nói.
-" Được rồi, tôi sẽ đợi. Em mau ăn cơm ngoan đi" Nói rồi anh liền dùng tay chạm nhẹ qua chóp mũi cô cưng chiều.
Đột nhiên anh lại cảm thấy ở bên cô cũng không phải là quá tệ, thậm chí là
rất thoải mái. Hôm nay coi như ở nhà thư giãn một hôm.
Sau khi kết thúc bữa tối, anh thu dọn bát đĩa. Sau đó, bồng cô đến phòng ngủ chính để chuẩn bị tắm rửa.
Đầu tiên sẽ đi tìm quần áo để cô có thể thay. Căn phòng này trước đây là
của anh nhưng từ khi cùng cô kết hôn anh đã ít quay lại hơn. Chiếc tủ
quần áo kia bình thường sẽ có đồ của anh ở đó, nhưng anh đoán chắc hiện
tại sẽ có quần áo của cô nên đã một đường đi thẳng đến đó tìm.
Mở tủ quần áo ra, mọi thứ bên trong có hơi làm anh bất ngờ. Vì ngoài một
bên là đồ của anh thì bên cạnh còn là đồ của nữ, nhưng những bộ đồ trong đây chắc chắn không phải là phong cách của cô. Vì nó quá đỗi quyến rũ,
chói mắt như váy ngủ ren, lụa hai dây, quần áo ngủ ngắn cũn cắt xẻ hơn
nữa còn toàn màu nóng. Còn cô vợ nhỏ của anh ngay cả chiếc quần nhỏ còn
in hình quả dâu đáng yêu.
Càng
nhìn anh lại càng thấy khó hiểu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lật tới lật
lui cuối cùng Nam Phong cũng đã tìm được mảnh giấy nhớ nhỏ dán ở mặt sau cánh tủ với dòng chữ:"Tiểu Kỳ à, mẹ biết là con đang bị thương, nên đã
chuẩn bị cho con vài bộ đồ dễ chịu một chút. Con cứ mặc dần nhé. Tạm
biệt bé yêu của mẹ."
Đọc được lời này anh cười khẩy, tâm tư không tốt cũng không xấu. Hẳn là mẹ anh và chị Lý đã rất hao tổn tâm tư cho kế hoạch này.
Anh không nghĩ nữa, đành đi tìm quần áo cho cô, có điều chẳng có cái nào có thể dùng được vì đồ trong tủ đều nhìn như không có cảm giác lành lặn.
Ngó qua bên tủ của anh, anh liền nảy ra ý tưởng cho cô mặc áo sơ mi của
mình có khi còn tốt hơn. Anh với đại lấy một chiếc sơ mi đen cùng khăn
lau mang đến nhà tắm để chuẩn bị. Đến đồ lót thì lại dễ, trong đống đồ
chíp của cô, áo là cốt tông trắng trơn, nhưng quần nhỏ lại là thứ khiến
anh chú ý vì hoàn toàn là những hình thù đáng yêu như hoa quả hoặc nhân
vật hoạt hình, anh chọn đại một bộ.
Sau đó trở ra bế cô vào đặt đến bên thành bồn tắm, anh còn giúp cô cởi đồ. Nhưng còn chưa kéo chiếc váy lên được nửa người thì tay anh đã bị giữ lại bởi đôi bàn tày nhỏ bé của Giai Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.