Chương 25: Tìm hiểu nhiều hơn
Small Jasmine
23/09/2024
Cô ăn thỉnh thoảng sẽ đút cho anh một miếng. Đến khi chỉ còn miếng bánh cuối, anh cầm chiếc thìa từ tay cô xúc nó cho vào miệng mình.
Cô đang ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh, thì Nam Phong tiến sát lại cầm lấy sau ót kéo cô lại gần mình hơn rồi trao cho cô nụ hôn sâu, đẩy hết phần bánh từ miệng mình sang cho cô.
Cô vẫn đang lúng túng với kỹ thuật hôn của anh nên chỉ biết ngồi im bất động, đến khi khó thở mới vùng vẫy muốn thoát ra. Anh buông ra đã thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ngấn lệ liền kéo cô vô lực dựa vào người mình , giọng nói trầm n trêu chọc:
"Em ngốc thật đấy, đã là lần thứ hai hôn môi mà em vẫn không biết thở." "Sao lại phải hôn, anh lúc nào cũng bắt nạt em." " Để anh chỉ cho em nhé, hôn là một cách để thể hiện tình cảm. Có rất nhiều kiểu hôn nhưng kiểu hôn vừa rồi chỉ để thể hiện tình cảm của chúng ta thôi, có nghĩa là anh hôn em hoặc em hôn anh thì mới hôn kiểu vừa rồi thôi. Em hiểu chưa." "Em hiểu một chút rồi." Cô chăm chú lắng nghe lời anh nói rồi đáp lại. " Được, anh sẽ dạy dần cho em mỗi lần một ít. Có điều lần sau hôn em cần thở nha." " Vâng, em nhớ rồi." " Được rồi, em duỗi chân ra đây để anh kiểm tra vết thương cho. Xem hôm nay đã tốt hơn chưa." Anh cầm chân cô kiểm tra thì thấy vết thương đã bắt đầu vào giai đoạn ăn da non rồi, phục hồi khá tốt. Nam Phong cũng kiểm tra luôn vết thương ở bụng của cô, xem vết thương ở đây thì sẽ phải gặp lại cảnh tượng của tối hôm trước nhưng hôm nay anh đã dặn lòng phải từ từ nếu dồn dập quá chắc chắn cô sẽ sợ. Vết thương ở bụng cũng khá khô ráo rồi.
-"Vết thương của em khá tốt rồi, đợi anh tìm cho em kem trị sẹo."Anh chỉnh lại đồ cho cô rồi kéo cô ôm vào lòng.
Cục kẹo nhỏ, thơm thơm này anh chỉ muốn ôm vào lòng thôi.
"Em xấu rồi anh có thích em nữa không?" Cô nhẹ nhàng cất tiếng. "Sao em lại hỏi thế?" Anh có chút bất ngờ về câu hỏi của cô "Em thấy ở nhà, mẹ em thỉnh thoảng gặp vấn đề về da hay trang phục thường chạy theo cha hỏi như vậy." Anh liền phá lên cười lớn, anh không ngờ cha mẹ vợ ở nhà lại đáng yêu như vậy, thảo nào có cô công chúa dễ thương thế này. "Anh đương nhiên là vẫn thích, vì điều anh thích ở em là một chút ngốc ngốc, một chút thanh thuần, một chút nhút nhát." Đặc biệt là khi ở bên cô anh cảm thấy rất bình yên. " Sao em cảm thấy như anh đang chê em vậy." Cô đáp lại có chút phụng phịu. " Anh cảm thấy đối với người khác đây là khuyết điểm nhưng đối với em là ưu điểm." Cô nghe anh nói thế liền mỉm cười. "Kể anh nghe hôm nay sao lúc anh đi làm về em lại chạy đến ôm anh rồi khóc, có chuyện gì sao?" "Cũng không có gì, lúc đó em là đang lo sợ anh sẽ như lần trước đi rồi rất lâu sẽ không trở về thì đột nhiên thấy anh xuất hiện em vui quá nên bị xúc động." Anh nghe cô nói liền nghĩ bản thân làm cho cô có cảm giác mất an toàn, không đáng tin thế sao?
"Lần sau em đừng như thế nữa nha, anh đã hứa với em thì anh sẽ chắc chắn trở về mà." Anh hôn nhẹ lên vầng trán trắng mịn của cô. "A, anh ơi, vài ngày nữa em đi nhập học, anh có thể đi cùng em không?" " Được, anh sẽ sắp xếp công việc để đi cùng em." Anh chẳng do dự nhiều liền đồng ý ngay, vì anh cũng muốn xuất hiện trong những sự kiện quan trọng của đời cô. Nhắc đến mới nhớ, anh còn không biết cô học trường nào. "Em học trường nào thế?" Anh áy náy hỏi. "Em học trường đại học mĩ thuật." Cô hồn nhiên trả lời. "Ừ." Huyên thuyên vài ba câu chuyện, cuối cùng Giai Kỳ cũng mệt quá mà ngủ mất. Thấy người bên cạnh đã thở đều, anh liền chỉnh lại tư thế ngủ cho cô rồi ôm cô vào lòng thì thầm:
-"Lấy nhau lâu như vậy rồi mà anh vô tâm quá, chẳng biết gì về em. Đến ngôi trường sắp tới em theo học, tiệm bánh em thích hôm nay anh mới biết. Từ nay, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu, chia sẻ nhé." Nói rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, ở căn phòng khác trong ngôi nhà. Chị Lý cũng chuẩn bị đi ngủ thì có số điện thoại nước ngoài gọi đến.
"Alo, bà chủ à." "Ừ tôi đây. Tình hình hai đứa nhỏ ở nhà thế nào rồi?" "Chiêu thức mới mà bà chủ áp dụng hiệu quả lắm ạ, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, giờ cứ như đôi chim ri muốn sáp vào nhau cả ngày." " Được thế tốt quá, cũng là nhờ vào công của chị. Xíu tôi chuyển cho chị chút chi phí tẩm bổ. Giờ tôi phải đi báo cho thông gia đã." Nói rồi bà hí hửng tắt máy. Cuộc gọi vừa kết thúc tài khoản của chị đã tinh tinh một khoản tiền không nhỏ. " Đúng người xằng phẳng, lần sau phải cảm ơn bà chủ mới được. Đúng là gia đình từ mẹ đến con dâu ai cũng tốt tính cả. Như thế gia đình mới ấm êm, hòa thuận." Chị lầm bầm rồi cũng tắt điện đi ngủ. Hôm nay thuyền trưởng của đôi chim ri ngủ cũng ngon hơn hắn. Không khí ở gia đình Lôi gia ai cũng hạnh phúc, phấn khởi thì ở một nơi khác có người đang căm phẫn tìm cách hủy hoại.
Cô đang ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh, thì Nam Phong tiến sát lại cầm lấy sau ót kéo cô lại gần mình hơn rồi trao cho cô nụ hôn sâu, đẩy hết phần bánh từ miệng mình sang cho cô.
Cô vẫn đang lúng túng với kỹ thuật hôn của anh nên chỉ biết ngồi im bất động, đến khi khó thở mới vùng vẫy muốn thoát ra. Anh buông ra đã thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ngấn lệ liền kéo cô vô lực dựa vào người mình , giọng nói trầm n trêu chọc:
"Em ngốc thật đấy, đã là lần thứ hai hôn môi mà em vẫn không biết thở." "Sao lại phải hôn, anh lúc nào cũng bắt nạt em." " Để anh chỉ cho em nhé, hôn là một cách để thể hiện tình cảm. Có rất nhiều kiểu hôn nhưng kiểu hôn vừa rồi chỉ để thể hiện tình cảm của chúng ta thôi, có nghĩa là anh hôn em hoặc em hôn anh thì mới hôn kiểu vừa rồi thôi. Em hiểu chưa." "Em hiểu một chút rồi." Cô chăm chú lắng nghe lời anh nói rồi đáp lại. " Được, anh sẽ dạy dần cho em mỗi lần một ít. Có điều lần sau hôn em cần thở nha." " Vâng, em nhớ rồi." " Được rồi, em duỗi chân ra đây để anh kiểm tra vết thương cho. Xem hôm nay đã tốt hơn chưa." Anh cầm chân cô kiểm tra thì thấy vết thương đã bắt đầu vào giai đoạn ăn da non rồi, phục hồi khá tốt. Nam Phong cũng kiểm tra luôn vết thương ở bụng của cô, xem vết thương ở đây thì sẽ phải gặp lại cảnh tượng của tối hôm trước nhưng hôm nay anh đã dặn lòng phải từ từ nếu dồn dập quá chắc chắn cô sẽ sợ. Vết thương ở bụng cũng khá khô ráo rồi.
-"Vết thương của em khá tốt rồi, đợi anh tìm cho em kem trị sẹo."Anh chỉnh lại đồ cho cô rồi kéo cô ôm vào lòng.
Cục kẹo nhỏ, thơm thơm này anh chỉ muốn ôm vào lòng thôi.
"Em xấu rồi anh có thích em nữa không?" Cô nhẹ nhàng cất tiếng. "Sao em lại hỏi thế?" Anh có chút bất ngờ về câu hỏi của cô "Em thấy ở nhà, mẹ em thỉnh thoảng gặp vấn đề về da hay trang phục thường chạy theo cha hỏi như vậy." Anh liền phá lên cười lớn, anh không ngờ cha mẹ vợ ở nhà lại đáng yêu như vậy, thảo nào có cô công chúa dễ thương thế này. "Anh đương nhiên là vẫn thích, vì điều anh thích ở em là một chút ngốc ngốc, một chút thanh thuần, một chút nhút nhát." Đặc biệt là khi ở bên cô anh cảm thấy rất bình yên. " Sao em cảm thấy như anh đang chê em vậy." Cô đáp lại có chút phụng phịu. " Anh cảm thấy đối với người khác đây là khuyết điểm nhưng đối với em là ưu điểm." Cô nghe anh nói thế liền mỉm cười. "Kể anh nghe hôm nay sao lúc anh đi làm về em lại chạy đến ôm anh rồi khóc, có chuyện gì sao?" "Cũng không có gì, lúc đó em là đang lo sợ anh sẽ như lần trước đi rồi rất lâu sẽ không trở về thì đột nhiên thấy anh xuất hiện em vui quá nên bị xúc động." Anh nghe cô nói liền nghĩ bản thân làm cho cô có cảm giác mất an toàn, không đáng tin thế sao?
"Lần sau em đừng như thế nữa nha, anh đã hứa với em thì anh sẽ chắc chắn trở về mà." Anh hôn nhẹ lên vầng trán trắng mịn của cô. "A, anh ơi, vài ngày nữa em đi nhập học, anh có thể đi cùng em không?" " Được, anh sẽ sắp xếp công việc để đi cùng em." Anh chẳng do dự nhiều liền đồng ý ngay, vì anh cũng muốn xuất hiện trong những sự kiện quan trọng của đời cô. Nhắc đến mới nhớ, anh còn không biết cô học trường nào. "Em học trường nào thế?" Anh áy náy hỏi. "Em học trường đại học mĩ thuật." Cô hồn nhiên trả lời. "Ừ." Huyên thuyên vài ba câu chuyện, cuối cùng Giai Kỳ cũng mệt quá mà ngủ mất. Thấy người bên cạnh đã thở đều, anh liền chỉnh lại tư thế ngủ cho cô rồi ôm cô vào lòng thì thầm:
-"Lấy nhau lâu như vậy rồi mà anh vô tâm quá, chẳng biết gì về em. Đến ngôi trường sắp tới em theo học, tiệm bánh em thích hôm nay anh mới biết. Từ nay, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu, chia sẻ nhé." Nói rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, ở căn phòng khác trong ngôi nhà. Chị Lý cũng chuẩn bị đi ngủ thì có số điện thoại nước ngoài gọi đến.
"Alo, bà chủ à." "Ừ tôi đây. Tình hình hai đứa nhỏ ở nhà thế nào rồi?" "Chiêu thức mới mà bà chủ áp dụng hiệu quả lắm ạ, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, giờ cứ như đôi chim ri muốn sáp vào nhau cả ngày." " Được thế tốt quá, cũng là nhờ vào công của chị. Xíu tôi chuyển cho chị chút chi phí tẩm bổ. Giờ tôi phải đi báo cho thông gia đã." Nói rồi bà hí hửng tắt máy. Cuộc gọi vừa kết thúc tài khoản của chị đã tinh tinh một khoản tiền không nhỏ. " Đúng người xằng phẳng, lần sau phải cảm ơn bà chủ mới được. Đúng là gia đình từ mẹ đến con dâu ai cũng tốt tính cả. Như thế gia đình mới ấm êm, hòa thuận." Chị lầm bầm rồi cũng tắt điện đi ngủ. Hôm nay thuyền trưởng của đôi chim ri ngủ cũng ngon hơn hắn. Không khí ở gia đình Lôi gia ai cũng hạnh phúc, phấn khởi thì ở một nơi khác có người đang căm phẫn tìm cách hủy hoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.