Chương 15
~NhózKhỜ~ Emily
27/02/2015
Tụi nó đã ra rất xa ngoài ngoại ô của thành phố, nơi tụi nó đóng đô chính là ngoài biển nơi đại dương mênh mông đang ngủ yên trong bóng tối. Ở đây rất đẹp lại lãng mạng đúng là một chỗ thơ mọng dành cho các cặp tình nhân hay người đang yêu. Cũng là nơi yên tĩnh để mỗi con người tìm về quá khứ tìm về cái khoảng lặng ở góc nhỏ nào đó của bản thân.
Nó và nhỏ dang rộng hai tay vươn vai như đón lấy một không khí trong lành từ biển cả, như đang tìm một góc khuất của tâm hồn. Hắn và anh chỉ biết đứng nhìn từ xa với mỗi người một cảm xúc một nhịp đập riêng.
Anh càng nhìn nhỏ, thì càng thấy nhỏ dễ thương, càng cảm thấy tìm anh đang đập lỗi nhịp từng giây từng phút, Hình như anh đã yêu nhỏ rồi thì phải? Và dương như nhỏ đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng anh, anh lại tự hỏi bản thân nếu một ngày nào đó hình bóng nhỏ không còn ở trước mặt mình thì anh phải làm sao và sống như thế nào?
Còn hắn thì ngắm nhìn nó như một nhiệm vụ của bản thân,hắn cảm thấy có gì đó đang len lỏi trong lòng, cảm giác những tia hạnh phúc đang bắt đầu nảy nở và cảm giác sự lo lắng trong lòng hắn đang lớn dần.Càng nhìn nó, thì gương mặt của một cô gái ngây thơ đang xuất hiện trước mặt hắn.Hắn nhìn thấy hình ảnh Ngọc Mai từ nó,tim hắn đập nhanh với chút gì đó hạnh phúc và hy vọng xen lẫn hận thù. Hắn thật chất muốn nhào tới ôm , giữ lấy con người trước mắt nhưng hắn chợt nhận ra người trước mắt không phải Ngọc Mai mà là nó,Là Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc không phải Trần Ngọc Mai. Cái con người đã bỏ đi hai năm qua mà không một lời nói, một con người đã từng làm tổn thương hắn.
-Mày nhớ tới cô ta?
Anh bỗng quay sang nhìn hắn hỏi làm hắn bất ngờ trước câu hỏi hết sức nhạy cảm với hắn lúc này.
-Không..cô ta đã không còn tồn tại trong cuộc sống của tao.
Hắn có gì đó đau đớn trong lòng vì vết thương năm xưa không dưng lại quay về sau bao năm tháng hắn cố lắp vá.
-Thật? Nhưng tao nhận thấy mày đã yêu em gái tao trong hình bóng của Ngọc Mai.
-Yêu? đối với tao tình yêu, phụ nữ nó không tồn tại.!
Hắn nhìn ra thật xa, một nơi xa xâm không hướng định để cảm nhận thật con người hắn lúc này. Có phải hắn vẫn còn yêu cô ta? hay yêu nó vì nó mang hình ảnh của một người đã từng là tất cả đối với hắn.
-Không yêu? nhưng từ khi nó xuất hiện mày đã thay đổi, cười nói nhiều hơn trước và đặc biệt không còn mang vẻ mặt lạnh lùng.
Câu nói của anh làm hắn chỉ biết cười nhẹ và ánh mắt đang hướng về phía nó, người đã làm tan chảy lớp băng lạnh lùng mà hắn tự tạo ra đễ quên đi cái thứ không đáng nhớ.
-Nếu mày yêu em gái tao chỉ vì mày tìm được hình bóng lúc trước của Ngọc Mai trong nó, thì tao mong mày hãy làm rõ nó Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc không phải người con gái đã làm tổn thương mày.........Và nếu một ngày cô ta thật sự trở về mày sẽ làm sao? Đừng làm tổn thương nó, tuy bên ngoài nó mạnh mẽ nhưng thật sự nó rất yếu đuối, và cũng đừng làm tổn thương chính mình Thiên Kỳ?
Anh nói một tràng làm những suy nghĩ trong hắn ùa về. ''Thật sự nếu một ngày Ngọc Mai trở về thì hắn phải làm sao'''
-Hai người tâm tình gì đó?
Nhỏ và nó bước lại gần hai thiếu gia nhà ta làm hắn trở lại hiện tại.
-Tầm tình gì đâu? Anh nheo mắt nhìn nó và nhỏ
-Rụng hết lông mi giờ? Nhỏ
-Em yêu hư quá!! Anh bước lại gần nhỏ kề sát tai nói làm nhỏ nỗi hết da gà da vịt
-Hai người kiềm chế một tí được không? Hắn và nó đồng thanh nói
-Ganh tị chứ gì? nhỏ
-Ờ!!.... họ đang gạnh tị với mình đấy em yêu!....!!!!*Anh**
-Được rồi đấy anh hai chị hai của tôi!! Nó
-Làm muốn nôn!! Hắn
-Thôi không nói chuyện với con nít em yêu nhỉ?!! ***Anh**
-Ờ.. phải đấy anh yêu!! Nhỏ
-Vợ yêu......... tụi nó bảo mình con nít kìa?
Hắn chu mỏ nhìn nó.Nó bất ngờ khi lần đầu thấy hắn trẻ con như vậy thì có gì đó rất hạnh phúc.
-Chồng yêu.........tụi nó còn nhỏ mà?
Nó má to má bé nhìn hắn cực kì đáng yêu.
@#$$$$##$$$$$$#$$$$$$....
Tụi nó cải nhau y như con nít đấy chứ? Nhưng trong lòng mỗi người ai cũng đang có thứ gọi là hạnh phúc len lỏi,,, đang ngự trị!! Thật sự hạnh phúc của họ sẽ đi về đâu khi sóng gió đang bắt đầu kéo đến.... Họ có thể tìm được nhau hay không?
Nó và nhỏ dang rộng hai tay vươn vai như đón lấy một không khí trong lành từ biển cả, như đang tìm một góc khuất của tâm hồn. Hắn và anh chỉ biết đứng nhìn từ xa với mỗi người một cảm xúc một nhịp đập riêng.
Anh càng nhìn nhỏ, thì càng thấy nhỏ dễ thương, càng cảm thấy tìm anh đang đập lỗi nhịp từng giây từng phút, Hình như anh đã yêu nhỏ rồi thì phải? Và dương như nhỏ đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng anh, anh lại tự hỏi bản thân nếu một ngày nào đó hình bóng nhỏ không còn ở trước mặt mình thì anh phải làm sao và sống như thế nào?
Còn hắn thì ngắm nhìn nó như một nhiệm vụ của bản thân,hắn cảm thấy có gì đó đang len lỏi trong lòng, cảm giác những tia hạnh phúc đang bắt đầu nảy nở và cảm giác sự lo lắng trong lòng hắn đang lớn dần.Càng nhìn nó, thì gương mặt của một cô gái ngây thơ đang xuất hiện trước mặt hắn.Hắn nhìn thấy hình ảnh Ngọc Mai từ nó,tim hắn đập nhanh với chút gì đó hạnh phúc và hy vọng xen lẫn hận thù. Hắn thật chất muốn nhào tới ôm , giữ lấy con người trước mắt nhưng hắn chợt nhận ra người trước mắt không phải Ngọc Mai mà là nó,Là Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc không phải Trần Ngọc Mai. Cái con người đã bỏ đi hai năm qua mà không một lời nói, một con người đã từng làm tổn thương hắn.
-Mày nhớ tới cô ta?
Anh bỗng quay sang nhìn hắn hỏi làm hắn bất ngờ trước câu hỏi hết sức nhạy cảm với hắn lúc này.
-Không..cô ta đã không còn tồn tại trong cuộc sống của tao.
Hắn có gì đó đau đớn trong lòng vì vết thương năm xưa không dưng lại quay về sau bao năm tháng hắn cố lắp vá.
-Thật? Nhưng tao nhận thấy mày đã yêu em gái tao trong hình bóng của Ngọc Mai.
-Yêu? đối với tao tình yêu, phụ nữ nó không tồn tại.!
Hắn nhìn ra thật xa, một nơi xa xâm không hướng định để cảm nhận thật con người hắn lúc này. Có phải hắn vẫn còn yêu cô ta? hay yêu nó vì nó mang hình ảnh của một người đã từng là tất cả đối với hắn.
-Không yêu? nhưng từ khi nó xuất hiện mày đã thay đổi, cười nói nhiều hơn trước và đặc biệt không còn mang vẻ mặt lạnh lùng.
Câu nói của anh làm hắn chỉ biết cười nhẹ và ánh mắt đang hướng về phía nó, người đã làm tan chảy lớp băng lạnh lùng mà hắn tự tạo ra đễ quên đi cái thứ không đáng nhớ.
-Nếu mày yêu em gái tao chỉ vì mày tìm được hình bóng lúc trước của Ngọc Mai trong nó, thì tao mong mày hãy làm rõ nó Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc không phải người con gái đã làm tổn thương mày.........Và nếu một ngày cô ta thật sự trở về mày sẽ làm sao? Đừng làm tổn thương nó, tuy bên ngoài nó mạnh mẽ nhưng thật sự nó rất yếu đuối, và cũng đừng làm tổn thương chính mình Thiên Kỳ?
Anh nói một tràng làm những suy nghĩ trong hắn ùa về. ''Thật sự nếu một ngày Ngọc Mai trở về thì hắn phải làm sao'''
-Hai người tâm tình gì đó?
Nhỏ và nó bước lại gần hai thiếu gia nhà ta làm hắn trở lại hiện tại.
-Tầm tình gì đâu? Anh nheo mắt nhìn nó và nhỏ
-Rụng hết lông mi giờ? Nhỏ
-Em yêu hư quá!! Anh bước lại gần nhỏ kề sát tai nói làm nhỏ nỗi hết da gà da vịt
-Hai người kiềm chế một tí được không? Hắn và nó đồng thanh nói
-Ganh tị chứ gì? nhỏ
-Ờ!!.... họ đang gạnh tị với mình đấy em yêu!....!!!!*Anh**
-Được rồi đấy anh hai chị hai của tôi!! Nó
-Làm muốn nôn!! Hắn
-Thôi không nói chuyện với con nít em yêu nhỉ?!! ***Anh**
-Ờ.. phải đấy anh yêu!! Nhỏ
-Vợ yêu......... tụi nó bảo mình con nít kìa?
Hắn chu mỏ nhìn nó.Nó bất ngờ khi lần đầu thấy hắn trẻ con như vậy thì có gì đó rất hạnh phúc.
-Chồng yêu.........tụi nó còn nhỏ mà?
Nó má to má bé nhìn hắn cực kì đáng yêu.
@#$$$$##$$$$$$#$$$$$$....
Tụi nó cải nhau y như con nít đấy chứ? Nhưng trong lòng mỗi người ai cũng đang có thứ gọi là hạnh phúc len lỏi,,, đang ngự trị!! Thật sự hạnh phúc của họ sẽ đi về đâu khi sóng gió đang bắt đầu kéo đến.... Họ có thể tìm được nhau hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.