Chương 1
~NhózKhỜ~ Emily
27/02/2015
Ánh nắng ban mai đang hé hờ cặp mắt, cho những tia nắng ngày mới chiếu gọi khắp con đường nghẹt hơi thở của mảnh đất xx thân thương. ở một góc nhỏ của căn phòng phủ đầy gam màu hồng nhạt hoàng mĩ, một cô công chúa hỏ đang cố gắng ấp mình trong đám chăn ấm áp.
cốc...cốc..cốc... một dảy dài tiếng gỏ cửa làm cho cô công chúa nhỏ cáu gắt, khó chịu cựa quậy.
-CÓ ĐỂ CHO NGƯỜI TA NGỦ KHÔNG !! nó (Bảo Ngọc) quát to rồi lấy gối úp mặt vào và tiếp tục chuyến ngao du thiên hạ của mình.
ngoài cửa hình như ai đó đã ngưng ngay cái hành độnh của mình và rồi.......
Rầm..rầm..rầm.. cách cửa được bật tung ngay sao đó!! nhờ sự phẩn nộ không hề nhẹ của chủ nhân đôi chân.Không ai xa lạ đó chính là Thảo Anh nhà ta ấy mà.
-CÓ THỨC KHÔNG THÌ BẢO!!! Vương Thảo Anh cô chưa từng lịch sự đến nổi gỏ cửa phòng người khác
thế mà đáp lại sự phẩn nộ của cô chỉ là vỏn vẹn vài âm thanh đáng chết kia!!!
-Ưm...Ưm.......!!!nó xem sự kiên nhẫn của nhỏ như không khí, cứ lăn qua lăn lại không muốn kết thúc cuộc du lich của mình.
nó nằm trên giường sao cứ cảm thấy lành lạnh ấy nhỉ!! "nó đả đắp cả tá chăn mà còn lạnh chắc mai phải đi mua thêm chăn mới được " đó là xuy nghỉ của nó bây giờ. nhưng sao càng ngày càng lạnh là sao ta? theo phản xạ nó liền bật dậy.
thứ đầu tiên nó nhìn thấy là ánh mắt giết người của nhỏ và cả lửa khói nghi ngút nghi ngút .
-Ơ...!! m đâu chui ra vậy..!!!nó ngây thơ vô số tội nhìn Tiểu Anh
-M còn hỏi à...!! Tiểu Anh bực mình quát
-Ơ hay con này!!! m xâm nhập gia cư bất hợp pháp nhá!!
- Mầy muốn chết à..!! Tiểu Anh thật chịu không được cái con bạn đáng ghét này
- E hèm!! thôi thôi ... à mầy đợi tao một tí ,một tí thôi nhá!! nó nhìn Tiểu Anh đang tức điên người thì khoái chí cười cười
-Mầy định làm gì đấy .!! nhìn ra được nụ cười gian tà của con bạn thân. Tiểu Anh nghi hoặc nói.
- Tao đi lấy xoong, nồi, chảo...!!! nó ôn tồn nói cứ như không
- Để làm gì.!!
-Tao thấy mầy dùng năng lượng một cách vô ít.!! nên để tao dùng nó nấu ăn còn có lợi hơn đấy. !!Nó nhìn sắc mặt Tiêu Anh mà cứ bụm miệng cười.
nào là lưả, khói trên đầu Tiểu Anh bay nghi ngút nghi ngút.cứ như núi lửa đang phun trào ý
- Kakakakakaka ....kakakaka!! nó thật sự không nhịn được cứ lăn ra cười
- Mầy.............mầy...!! Tiểu Anh tức đến nổi không nói lên được lời.
nó thấy được sự nguy hiểm đang đến gần liền cong giò chạy cái vèo vào nhà vệ sinh. để lại Tiểu Anh tức ói bên ngoài mà không biết chút vào đâu.
Sau 5' đợi chờ Tiểu Anh hạ quả thì tụi nó đã có mặt tại phòng ăn. Vừa nhìn thấy nó va Tiểu Anh bước vào bàn thì quản gia Trịnh đã như hồn ma xuất hiện tù khi nào.
- Tiểu thư!! chào buổi sáng .!!
-Dạ. chào buổi sáng bác ạ.!! nó và Tiểu Anh đồng thanh nói.
-Hai tiểu thư muốn ăn gì nào? quản gia Trịnh cười tươi nhìn hai con nhóc trước mặt.
- Bác cứ cho cháu một phần như mọi hôm.'' nó cười tươi hơn hoa mới nở đáp lại quản gia Trịnh.
- Cho cháu một phân giống Tiểu Ngọc nha bác.'''Tiểu Anh hiền hòa nói trông khi đang xem báo.
- Vâng.!! hai tiểu thư đợi một lát sẽ có ngay.!! sau câu nói của ông Trịnh thì hai nó chỉ kịp nhìn thấy cái bóng cao cao dần khuất trong bếp.
Không khí ở dang nhà Nguyễn Hoàng thật nhộn nhịp tưng bừng tiếng nói cười của nó và Tiểu Anh,.. nó thì luôn làm cho Tiểu Anh nhà ta tức muốn phun hết cơm vào mặt nó.
-Trưa nay bay phải không? Tiểu Anh nhìn nó chằm chằm y như người sao thổ mới xuống.
- ừm...!!.tao biết tao đẹp rồi mầy đừng nhìn tao như vậy? nó đang ăn thì bị câu nói và ánh mắt ấy của Tiểu Anh liền ngốc cái mặt hám ăn của nó lên
- haizzzz.....mầy thật sự không có ý định trốn đấy chứ ? Tiểu Anh nghiêm túc trông thấy rõ
- Tao chưa có muốn bị đẩy vào lãnh cung.!! nó cười đùa trước sự cái mặt cực nghiêm túc của Tiểu Anh
Tiểu Anh nhìn nó bằng cặp mắt nảy lửa trông giống con ác thú bị bỏ đói mấy trăm năm muốn nhào vào cắt chết cái con bạn hâm hâm này.
Trở về quá khứ tí nha.!!^^^
Tại căn biệt thự to trà bá nhà Nguyễn Hoàng được bao phủ bởi màng đêm u ám với một phong cách phương Tây sành điệu,bên trong là một gam màu phê lê sửa rộng lớn như một cung điện thời xưa.
-Tiểu Anh này!! hai tuần nửa con đi học phải không? mama dịu dàng hỏi.
- Dạ.!! nó cắm đầu cắm cổ ăn mà không thèm ngoái đầu lên nhìn một cái cứ như sợ ai đó ăn hết phần của mình vậy á.
(trời ạ bả làm như chết đói mấy ngày không bằng.^^^!! nó: còn không tại mầy chứ ai hả.!!)
mama nó thật không biết nó có phải con mình không mà sao hám ăn kinh vậy.
- Mai con sang Mĩ học với anh Hai con đi.
- Ơ,,,,,.,,,, sao phải sang đấy. Con học ở đây cũng được mà.!! nó giờ mới chịu buông bát cơm ra nhìn mama nó.
-Ở đây để con suốt ngày quậy phá à., sang bên đó may ra sẽ có người trị được con !! mama nó ồn tồn nói làm nó đơ toàn tập.
-Con quậy phá gì đâu chứ.! nó khó hiểu nhìn mama nó với vẻ vô tội (vô số tội)
-ừm nó đâu có quậy gì đâu bà cứ nơi quá..!! chỉ là trên 50 lần bị mời phụ huynh, làm hầu hết các thầy cô phải nghỉ dạy về hưu,...đa số học sinh phải nghỉ hoc vì sợ chết mà không biết lí do ...!! gà,chó ,vịt.lợn...chạy tứ tung phải di cư đi nơi khác sống,.......!! papa nó nảy giờ im lặng , giờ mới lên tiếng làm nó đơ như cây cơ.
-papa....mama..!!! nó lấy lại giọng ngọt ngào nhất có thể để mong sao papa mama nó suy nghỉ lại
-Không lằn nhằn nửa..!! 1 : là con ở lại đây, hằng tháng tự tung tự tác ba không có nghĩa vụ đáp ứng nhu cầu lương của con^^ Hai: là con sang Mĩ , mỗi tháng papa trả lương đều đều. Con chọn đi!! papa nó phán một câu làm Trái Đất như muốn nổ tung ấy chứ.
Gì chứ? cắt lương của cô sao? papa của cô đùa chắc? nếu vậy thà đuổi cô ra khỏi nhà cho rồi, cũng có khác gì đâu.!! hic hic phải làm sao đây ....làm sao đây.....!!!!
Mặt của nó bây giờ thật sự tôi nghiệp hết chỗ nói. nó nhìn papa nó rồi lại nhìn mama nó cầu cứu với ngương mặt thảm hơn chữ thảm. nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lăng của cả hai.
Nhìn thấy con của mình mặt mếu máo nói không ra lời làm hai vị phụ huynh nhà ta mềm như bún tào ấy nhá.Nhưng vì nghĩa vụ đại trọng nên không được nhất định không được bị con quỹ nhỏ này làm mềm lòng.
- Thôi, không bàn cải nửa!! mai dọn đồ bay qua đó.!! Con có thể rủ Tiểu Anh cùng sang học với con.!!! nói là nói vậy chứ ông cũng xót lắm chứ nhưng phải vì tương lai con em nên đành vậy.
-papa nói thật chứ!!
-Vâng cô nương.!papa nó nói yêu nó.
Nó sung sướng như lượm được vàng, nhào tới ôm hôn tới tấp papa và mama
''Ha ..ha...ha...ha sang đó củng không tồi, vì có thêm một chiến hữu quậy cùng ta!! sao thì sao chứ nếu chết cũng phải kéo Tiểu Anh đi theo cho có đôi có cặp chứ,!! đến đâu thì tính đến đó'' đây chỉ là suy nghĩ của nó thôi, chứ mà nói ra có mà đi gặp ông bà sớm.
-
cốc...cốc..cốc... một dảy dài tiếng gỏ cửa làm cho cô công chúa nhỏ cáu gắt, khó chịu cựa quậy.
-CÓ ĐỂ CHO NGƯỜI TA NGỦ KHÔNG !! nó (Bảo Ngọc) quát to rồi lấy gối úp mặt vào và tiếp tục chuyến ngao du thiên hạ của mình.
ngoài cửa hình như ai đó đã ngưng ngay cái hành độnh của mình và rồi.......
Rầm..rầm..rầm.. cách cửa được bật tung ngay sao đó!! nhờ sự phẩn nộ không hề nhẹ của chủ nhân đôi chân.Không ai xa lạ đó chính là Thảo Anh nhà ta ấy mà.
-CÓ THỨC KHÔNG THÌ BẢO!!! Vương Thảo Anh cô chưa từng lịch sự đến nổi gỏ cửa phòng người khác
thế mà đáp lại sự phẩn nộ của cô chỉ là vỏn vẹn vài âm thanh đáng chết kia!!!
-Ưm...Ưm.......!!!nó xem sự kiên nhẫn của nhỏ như không khí, cứ lăn qua lăn lại không muốn kết thúc cuộc du lich của mình.
nó nằm trên giường sao cứ cảm thấy lành lạnh ấy nhỉ!! "nó đả đắp cả tá chăn mà còn lạnh chắc mai phải đi mua thêm chăn mới được " đó là xuy nghỉ của nó bây giờ. nhưng sao càng ngày càng lạnh là sao ta? theo phản xạ nó liền bật dậy.
thứ đầu tiên nó nhìn thấy là ánh mắt giết người của nhỏ và cả lửa khói nghi ngút nghi ngút .
-Ơ...!! m đâu chui ra vậy..!!!nó ngây thơ vô số tội nhìn Tiểu Anh
-M còn hỏi à...!! Tiểu Anh bực mình quát
-Ơ hay con này!!! m xâm nhập gia cư bất hợp pháp nhá!!
- Mầy muốn chết à..!! Tiểu Anh thật chịu không được cái con bạn đáng ghét này
- E hèm!! thôi thôi ... à mầy đợi tao một tí ,một tí thôi nhá!! nó nhìn Tiểu Anh đang tức điên người thì khoái chí cười cười
-Mầy định làm gì đấy .!! nhìn ra được nụ cười gian tà của con bạn thân. Tiểu Anh nghi hoặc nói.
- Tao đi lấy xoong, nồi, chảo...!!! nó ôn tồn nói cứ như không
- Để làm gì.!!
-Tao thấy mầy dùng năng lượng một cách vô ít.!! nên để tao dùng nó nấu ăn còn có lợi hơn đấy. !!Nó nhìn sắc mặt Tiêu Anh mà cứ bụm miệng cười.
nào là lưả, khói trên đầu Tiểu Anh bay nghi ngút nghi ngút.cứ như núi lửa đang phun trào ý
- Kakakakakaka ....kakakaka!! nó thật sự không nhịn được cứ lăn ra cười
- Mầy.............mầy...!! Tiểu Anh tức đến nổi không nói lên được lời.
nó thấy được sự nguy hiểm đang đến gần liền cong giò chạy cái vèo vào nhà vệ sinh. để lại Tiểu Anh tức ói bên ngoài mà không biết chút vào đâu.
Sau 5' đợi chờ Tiểu Anh hạ quả thì tụi nó đã có mặt tại phòng ăn. Vừa nhìn thấy nó va Tiểu Anh bước vào bàn thì quản gia Trịnh đã như hồn ma xuất hiện tù khi nào.
- Tiểu thư!! chào buổi sáng .!!
-Dạ. chào buổi sáng bác ạ.!! nó và Tiểu Anh đồng thanh nói.
-Hai tiểu thư muốn ăn gì nào? quản gia Trịnh cười tươi nhìn hai con nhóc trước mặt.
- Bác cứ cho cháu một phần như mọi hôm.'' nó cười tươi hơn hoa mới nở đáp lại quản gia Trịnh.
- Cho cháu một phân giống Tiểu Ngọc nha bác.'''Tiểu Anh hiền hòa nói trông khi đang xem báo.
- Vâng.!! hai tiểu thư đợi một lát sẽ có ngay.!! sau câu nói của ông Trịnh thì hai nó chỉ kịp nhìn thấy cái bóng cao cao dần khuất trong bếp.
Không khí ở dang nhà Nguyễn Hoàng thật nhộn nhịp tưng bừng tiếng nói cười của nó và Tiểu Anh,.. nó thì luôn làm cho Tiểu Anh nhà ta tức muốn phun hết cơm vào mặt nó.
-Trưa nay bay phải không? Tiểu Anh nhìn nó chằm chằm y như người sao thổ mới xuống.
- ừm...!!.tao biết tao đẹp rồi mầy đừng nhìn tao như vậy? nó đang ăn thì bị câu nói và ánh mắt ấy của Tiểu Anh liền ngốc cái mặt hám ăn của nó lên
- haizzzz.....mầy thật sự không có ý định trốn đấy chứ ? Tiểu Anh nghiêm túc trông thấy rõ
- Tao chưa có muốn bị đẩy vào lãnh cung.!! nó cười đùa trước sự cái mặt cực nghiêm túc của Tiểu Anh
Tiểu Anh nhìn nó bằng cặp mắt nảy lửa trông giống con ác thú bị bỏ đói mấy trăm năm muốn nhào vào cắt chết cái con bạn hâm hâm này.
Trở về quá khứ tí nha.!!^^^
Tại căn biệt thự to trà bá nhà Nguyễn Hoàng được bao phủ bởi màng đêm u ám với một phong cách phương Tây sành điệu,bên trong là một gam màu phê lê sửa rộng lớn như một cung điện thời xưa.
-Tiểu Anh này!! hai tuần nửa con đi học phải không? mama dịu dàng hỏi.
- Dạ.!! nó cắm đầu cắm cổ ăn mà không thèm ngoái đầu lên nhìn một cái cứ như sợ ai đó ăn hết phần của mình vậy á.
(trời ạ bả làm như chết đói mấy ngày không bằng.^^^!! nó: còn không tại mầy chứ ai hả.!!)
mama nó thật không biết nó có phải con mình không mà sao hám ăn kinh vậy.
- Mai con sang Mĩ học với anh Hai con đi.
- Ơ,,,,,.,,,, sao phải sang đấy. Con học ở đây cũng được mà.!! nó giờ mới chịu buông bát cơm ra nhìn mama nó.
-Ở đây để con suốt ngày quậy phá à., sang bên đó may ra sẽ có người trị được con !! mama nó ồn tồn nói làm nó đơ toàn tập.
-Con quậy phá gì đâu chứ.! nó khó hiểu nhìn mama nó với vẻ vô tội (vô số tội)
-ừm nó đâu có quậy gì đâu bà cứ nơi quá..!! chỉ là trên 50 lần bị mời phụ huynh, làm hầu hết các thầy cô phải nghỉ dạy về hưu,...đa số học sinh phải nghỉ hoc vì sợ chết mà không biết lí do ...!! gà,chó ,vịt.lợn...chạy tứ tung phải di cư đi nơi khác sống,.......!! papa nó nảy giờ im lặng , giờ mới lên tiếng làm nó đơ như cây cơ.
-papa....mama..!!! nó lấy lại giọng ngọt ngào nhất có thể để mong sao papa mama nó suy nghỉ lại
-Không lằn nhằn nửa..!! 1 : là con ở lại đây, hằng tháng tự tung tự tác ba không có nghĩa vụ đáp ứng nhu cầu lương của con^^ Hai: là con sang Mĩ , mỗi tháng papa trả lương đều đều. Con chọn đi!! papa nó phán một câu làm Trái Đất như muốn nổ tung ấy chứ.
Gì chứ? cắt lương của cô sao? papa của cô đùa chắc? nếu vậy thà đuổi cô ra khỏi nhà cho rồi, cũng có khác gì đâu.!! hic hic phải làm sao đây ....làm sao đây.....!!!!
Mặt của nó bây giờ thật sự tôi nghiệp hết chỗ nói. nó nhìn papa nó rồi lại nhìn mama nó cầu cứu với ngương mặt thảm hơn chữ thảm. nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lăng của cả hai.
Nhìn thấy con của mình mặt mếu máo nói không ra lời làm hai vị phụ huynh nhà ta mềm như bún tào ấy nhá.Nhưng vì nghĩa vụ đại trọng nên không được nhất định không được bị con quỹ nhỏ này làm mềm lòng.
- Thôi, không bàn cải nửa!! mai dọn đồ bay qua đó.!! Con có thể rủ Tiểu Anh cùng sang học với con.!!! nói là nói vậy chứ ông cũng xót lắm chứ nhưng phải vì tương lai con em nên đành vậy.
-papa nói thật chứ!!
-Vâng cô nương.!papa nó nói yêu nó.
Nó sung sướng như lượm được vàng, nhào tới ôm hôn tới tấp papa và mama
''Ha ..ha...ha...ha sang đó củng không tồi, vì có thêm một chiến hữu quậy cùng ta!! sao thì sao chứ nếu chết cũng phải kéo Tiểu Anh đi theo cho có đôi có cặp chứ,!! đến đâu thì tính đến đó'' đây chỉ là suy nghĩ của nó thôi, chứ mà nói ra có mà đi gặp ông bà sớm.
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.