Chương 92
~NhózKhỜ~ Emily
22/05/2015
Ánh sáng len lỏi chen mình qua khẻ hở của ô cửa kính trong vắt, nhanh chóng chiếm lấy thân người đang ngủ ngon li bì cuộn tròn trong chăn.
Bên cạnh đó là một cái bóng với ánh mắt nảylửa cùng cái chống hông đáng yêu.
-thằng chồng tồi,… mày có thức không hả?—Thảo Anh mất hình tượng mặt hầm hầm la hét.
Người trong chăn vẫn bình thản ôm ấp trong giấc mọng vàng, lâu lâu lại trở người qua lại với những tiếng “um um” ngái ngủ
-Mau thức… thức dậy.. cái con heo này?—Thảo Anh không chịu được nhào đến lật chăn dùng gối đánh tới tấp.
-Em ồn ào quá,, để cho người ta ngủ chứ?--- Minh Quân ôm gối bịch chặt tai, lái nhái nói khiến Thảo Anh điên lên càng nặng.
-Anh bảo ai ồn ào hả? anh ăn mật gấu à Minh Quân….. này thì ngủ.
Táo bạo đến phát sợ nhỏ nghiến răng bay lên chiếc giường ấm nồng mùi mĩ nam, nhanh chóng đạp rồi vứt hết gối chăn xuống đất, nhéo tai Minh Quân không thương tiếc xách dậy y như nhỏ đang chơi trò gì đó rất thú vị.
Bị hành hung cách giả mang Minh Quân từ sâu ngủ trở nên tỉnh táo, la oai oái vì bị xách như tai heo.
-em,,, bỏ..bỏ.. ra… anh.. anh.. tỉnh… rồi.. tỉnh rồi.--- Đang ngủ ngon thì bị đánh thức, cái mặt mâm cộng thêm cái đầu bù xù khiến người ta phải té ghế, nhỏ chưa là vợ anh mà đã giả mang cỡ đó, nếu mà lấy vế chắc anh chết sớm quá.
-Tưởng chết luôn rồi.—Nhỏ hằng hộc.
-Anh chết rồi em ở với ai?—Minh Quân ôm lấy eo nhỏ, cọ cầm vào đầu nũng nịu.
-ở với thằng khác.—nhỏ đùa
-Mày ở với thằng nào, tính cắm sừng tao à?—Minh Quân cắn vào vành tai nhỏ rõ đau.
-Tao tác cái chết à? Nhanh… đi thay đồ… Bảo Ngọc tỉnh rồi.
Nhắc đến Bảo Ngọc, Minh Quân như nhớ ra điều gì đó nhanh chóng phóng cái vèo ra khỏi chiếc giường ấm áp, Quần áo lộn xộn phi nhanh vào nhà tắm không quên để lại câu trách hờn.
-Sao mày không nói sớm,, cái con nhỏ kia.
Nhỏ chỉ cười bĩu môi với hành động thoái quá của Minh Quân, nhỏ thật hạnh phúc khi có cuộc sống đầy màu hồng này, mỗi ngày cãi vã, nói những lời chỉ trỏ nhau đó là những giây phúc ngọt ngào nhất với Minh Quân, đối với nhỏ dù thế giới này đều sụp đõ, đều bỏ rơi nhỏ, nhỏ sẽ không khóc không sợ hãi vì chỉ cần có Minh Quân ở bên cạnh thì ngày tận thế cũng là ngày đẹp nhất.
Nhìn vào phòng tắm mà nhỏ cười đáng yêu, chưa đầy 2 phút Minh Quân đã nhanh chứ tên lửa lao ra, vớicái khăn tắm lướt thước trên người, anh là quỷ hay sao mà nhanh vậy?
Mặt nhỏ đỏ lên như quả cà chua chín mọng, không hiểu sao biểu hiện này lại kì cục đến vậy?
Minh Quân tinh ý bắt gặp được ánh mắt và cái bối gối đó, anh liền cười mĩm chi.
-thay đồ cho anh đi vợ.. còn ngồi đó làm gì?
-Hả?
Nhỏ khó hiểu ngớ mặt ra, trước giờ thân mật với Minh Quân nhưng chưa từng làm mấy cái chuyện đáng xấu hổ này.
Minh Quân cố lén cười nhìn chằm chằm nhỏ.
-nhanh lên đi… chúng ta còn phải đến bệnh viện đó.--- Minh Quân thản nhiên.
-tại sao? Không làm—Nhỏ quay mặt đi.
-Em không làm… vậy thôi, giờ tự nhiên anh muốn có baby.
Cười gian tà Minh Quân tiến lại gần chiếc giường trắng xóa đầy yêu kiều, ánh mắt đùa cợt đến cháy bỏng.
Nhỏ khó thở lùi lại phía sau, bất giác giơ tay đầu hàng.
-Khoan… anh nên thay đồ.--- Nhỏ nhanh như cắt chạy mất hồn tiến đến cái tủ quần áo, loay hoay lấy đại một bộ vec đen, quay qua thì thấy ngay cảnh Minh Quân tuột chiếc khăn tắm ra khỏi người, mắt nhỏ to hơn cái gỗ đứng trố ra.
Thân người rắn chắt đầy đặn với nhịp thở lên xuống khiến nhỏ bối rối, cũng may là Minh Quân có mặc quần đùi nếu không thì ? Ặcc…
Nhỏ biết mình không thể từ chối, liền nhanh tay khoác lên cho Minh Quân, hai người gần đến mức hơi thở nóng bỏng phả vào nhau, cả hai có những cái e ngại ngọt ngào, một không gian ấm lòng
----------
Nơi bệnh viện thật quá ngạc thở, khó chịu toàn là mùi của thuốc, nếu không thì những hình ảnh chạy qua chạy lại của các bác sĩ khi phải tiếp nhận một sinh mạng đầy máu me.
Chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ nó không khỏi buồn bả, cuộc sống này quá vô vị thì phải?
Cánh cửa lại một lần bật mở và người bước vào không ai hết là Gia Tuấn, nhìn cái mặt hảm tài của anh nó cũng đoán ra một vài phần lí do.
-Diễm Thu đâu… anh không giữ cô ấy lại à?—Nó lớ ngớ nhìn ra cánh cửa rất mong sẽ thấy bóng hình của cô gái kia.
Gia Tuấn im lặng một chút rồi đi đến ngồi cạnh nó.
-Không gặp được? mà thôi kệ, mặc cô ta đi.. dù gì cô ta đến hay đi thì chẳng ảnh hướng gì đến cuộc sống của mình.--- Dù nói là vậy nhưng nó nhận thấy hình như có gì đó không đúng.
-Nhưng Diễm Thu yêu anh, anh không nhận thấy điều đó sao?Mà em cũng thấy hình như anh có tình cảm với cô ấy?-
-Em nói gì anh không hiểu, cô ta làm gì yêu anh, anh với cô ta mới gặp có mấy ngày làm sao lại yêu nhau được em suy nghĩ quá nhiều thì phải?—Gia Tuấn bát bỏ ý kiến một cách phủ phàng.
-Nhưng..
-Không nhưng nhị gì cả, em uống sữa đi , lác thằng Minh Quân và Thảo Anh đến thấy em như vậy, lại nghĩ anh bạc đãi em thì chết.—Gia Tuấn khéo léo lảng qua chuyện khác, nó cũng hiểu nên không nói đến vấn đề đó nữa.
-Đồ ngốc Anh mà bạc đãi em à? Em toàn thấy anh bị em bạc đãi thôi.—Nó cầm ly sữa trên tay mĩm cười nhìn Gia Tuấn.
-Vậy mới nói, anh toàn bị ăn oan không?--- Gia Tuấn thúc thích như đang khóc.
Nó định lấy tay trêu đùa mái tóc vàng kim của anh nhưng hành động lại ngừng lại khi cánh cửa bắt đầu chuyển rời, theo sau đó là một bác sĩ nữ trông bà với bộ áo màu trắng tinh thật oai hùng, rất đẹp nhưng đáng tiếc nó lại sợ khi nhìn thấy họ.
Bà ta đi đến bên cạnh nó khẻ mĩm cười rồi bắt đầu công việc của mình, khám xong xuôi hết thì nó nuốt nước bọt ừng ực, không lẽ bị tiêm thật ư?
Nhưng thật may mắn là điều đó không xảy ra.
-Bác sĩ,, sức khỏe của cô ấy thế nào rồi? khi nào mới có thể xuất viện.—Gia Tuấn hỏi khi thấy bà bác sĩ đã ngừng việc khám, Gia Tuấn nhắc đến “Xuất viện” làm con mắt của nó bỗng sáng như mặt trời giữa trưa, liên tục gật gật đầu.
Chậm rãi mộtchút bà bác sĩ mĩm cười đôi mài không hiểu sao lại căng ra.
-Cô ấy vẫn tốt, cũng mai là đã qua cơn sốt, cần ăn uống điều đặn một chút là có thể sớm rời khỏi đây.
- Em nghe thấy không?Từ hôm nay ba bữa điều đặn cho anh..--- Gia Tuấn ra lệnh.
-Anh tưởng em là heo chắc?—Nó chề môi.
Bà bác sĩ chỉ cười cười lắc đầu rồi ho vài cái, ám chỉ ở đây không phải chỉ có hai người họ, có tình tứ ngọt ngào cũng phải đợi lác nữa.
Nó thấy hơi xấu hổ nhìn Gia Tuấn, chắc lại bị hiểu lầm nữa rồi đây.
-À….. chúc mừng hai người…-- Cái cười đầy hạnh phúc kia khiến không khí trở nên khó thở, cả căn phòng tràn đầy sự nguy hiểm.
Thấy nó và Gia Tuấn ngớ ra không hiểu gì, bà ta lập tức giải thích.
-Cô đã có thai gần hai tháng rồi , cũng may thai nhi vẫn khỏe mạnh, nếu đưa cô vào trễ một chút thì e rằng đã không giữ được, vì thế cô nên giữ gìn sức khỏe để đứa bé được mập mạp.
-Cái gì? có thai?--- Nó và Gia Tuấn đồng thanh, khiến bà bác sĩ sém té xỉu vì giật mình.
( viết đến đây tự nhiên thấy bí.... eo ơi? t/g sắp điên chết khi nặn ra ý tưởng quái ác này? kaka... M.n đọc truyện vui vẻ)
Bên cạnh đó là một cái bóng với ánh mắt nảylửa cùng cái chống hông đáng yêu.
-thằng chồng tồi,… mày có thức không hả?—Thảo Anh mất hình tượng mặt hầm hầm la hét.
Người trong chăn vẫn bình thản ôm ấp trong giấc mọng vàng, lâu lâu lại trở người qua lại với những tiếng “um um” ngái ngủ
-Mau thức… thức dậy.. cái con heo này?—Thảo Anh không chịu được nhào đến lật chăn dùng gối đánh tới tấp.
-Em ồn ào quá,, để cho người ta ngủ chứ?--- Minh Quân ôm gối bịch chặt tai, lái nhái nói khiến Thảo Anh điên lên càng nặng.
-Anh bảo ai ồn ào hả? anh ăn mật gấu à Minh Quân….. này thì ngủ.
Táo bạo đến phát sợ nhỏ nghiến răng bay lên chiếc giường ấm nồng mùi mĩ nam, nhanh chóng đạp rồi vứt hết gối chăn xuống đất, nhéo tai Minh Quân không thương tiếc xách dậy y như nhỏ đang chơi trò gì đó rất thú vị.
Bị hành hung cách giả mang Minh Quân từ sâu ngủ trở nên tỉnh táo, la oai oái vì bị xách như tai heo.
-em,,, bỏ..bỏ.. ra… anh.. anh.. tỉnh… rồi.. tỉnh rồi.--- Đang ngủ ngon thì bị đánh thức, cái mặt mâm cộng thêm cái đầu bù xù khiến người ta phải té ghế, nhỏ chưa là vợ anh mà đã giả mang cỡ đó, nếu mà lấy vế chắc anh chết sớm quá.
-Tưởng chết luôn rồi.—Nhỏ hằng hộc.
-Anh chết rồi em ở với ai?—Minh Quân ôm lấy eo nhỏ, cọ cầm vào đầu nũng nịu.
-ở với thằng khác.—nhỏ đùa
-Mày ở với thằng nào, tính cắm sừng tao à?—Minh Quân cắn vào vành tai nhỏ rõ đau.
-Tao tác cái chết à? Nhanh… đi thay đồ… Bảo Ngọc tỉnh rồi.
Nhắc đến Bảo Ngọc, Minh Quân như nhớ ra điều gì đó nhanh chóng phóng cái vèo ra khỏi chiếc giường ấm áp, Quần áo lộn xộn phi nhanh vào nhà tắm không quên để lại câu trách hờn.
-Sao mày không nói sớm,, cái con nhỏ kia.
Nhỏ chỉ cười bĩu môi với hành động thoái quá của Minh Quân, nhỏ thật hạnh phúc khi có cuộc sống đầy màu hồng này, mỗi ngày cãi vã, nói những lời chỉ trỏ nhau đó là những giây phúc ngọt ngào nhất với Minh Quân, đối với nhỏ dù thế giới này đều sụp đõ, đều bỏ rơi nhỏ, nhỏ sẽ không khóc không sợ hãi vì chỉ cần có Minh Quân ở bên cạnh thì ngày tận thế cũng là ngày đẹp nhất.
Nhìn vào phòng tắm mà nhỏ cười đáng yêu, chưa đầy 2 phút Minh Quân đã nhanh chứ tên lửa lao ra, vớicái khăn tắm lướt thước trên người, anh là quỷ hay sao mà nhanh vậy?
Mặt nhỏ đỏ lên như quả cà chua chín mọng, không hiểu sao biểu hiện này lại kì cục đến vậy?
Minh Quân tinh ý bắt gặp được ánh mắt và cái bối gối đó, anh liền cười mĩm chi.
-thay đồ cho anh đi vợ.. còn ngồi đó làm gì?
-Hả?
Nhỏ khó hiểu ngớ mặt ra, trước giờ thân mật với Minh Quân nhưng chưa từng làm mấy cái chuyện đáng xấu hổ này.
Minh Quân cố lén cười nhìn chằm chằm nhỏ.
-nhanh lên đi… chúng ta còn phải đến bệnh viện đó.--- Minh Quân thản nhiên.
-tại sao? Không làm—Nhỏ quay mặt đi.
-Em không làm… vậy thôi, giờ tự nhiên anh muốn có baby.
Cười gian tà Minh Quân tiến lại gần chiếc giường trắng xóa đầy yêu kiều, ánh mắt đùa cợt đến cháy bỏng.
Nhỏ khó thở lùi lại phía sau, bất giác giơ tay đầu hàng.
-Khoan… anh nên thay đồ.--- Nhỏ nhanh như cắt chạy mất hồn tiến đến cái tủ quần áo, loay hoay lấy đại một bộ vec đen, quay qua thì thấy ngay cảnh Minh Quân tuột chiếc khăn tắm ra khỏi người, mắt nhỏ to hơn cái gỗ đứng trố ra.
Thân người rắn chắt đầy đặn với nhịp thở lên xuống khiến nhỏ bối rối, cũng may là Minh Quân có mặc quần đùi nếu không thì ? Ặcc…
Nhỏ biết mình không thể từ chối, liền nhanh tay khoác lên cho Minh Quân, hai người gần đến mức hơi thở nóng bỏng phả vào nhau, cả hai có những cái e ngại ngọt ngào, một không gian ấm lòng
----------
Nơi bệnh viện thật quá ngạc thở, khó chịu toàn là mùi của thuốc, nếu không thì những hình ảnh chạy qua chạy lại của các bác sĩ khi phải tiếp nhận một sinh mạng đầy máu me.
Chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ nó không khỏi buồn bả, cuộc sống này quá vô vị thì phải?
Cánh cửa lại một lần bật mở và người bước vào không ai hết là Gia Tuấn, nhìn cái mặt hảm tài của anh nó cũng đoán ra một vài phần lí do.
-Diễm Thu đâu… anh không giữ cô ấy lại à?—Nó lớ ngớ nhìn ra cánh cửa rất mong sẽ thấy bóng hình của cô gái kia.
Gia Tuấn im lặng một chút rồi đi đến ngồi cạnh nó.
-Không gặp được? mà thôi kệ, mặc cô ta đi.. dù gì cô ta đến hay đi thì chẳng ảnh hướng gì đến cuộc sống của mình.--- Dù nói là vậy nhưng nó nhận thấy hình như có gì đó không đúng.
-Nhưng Diễm Thu yêu anh, anh không nhận thấy điều đó sao?Mà em cũng thấy hình như anh có tình cảm với cô ấy?-
-Em nói gì anh không hiểu, cô ta làm gì yêu anh, anh với cô ta mới gặp có mấy ngày làm sao lại yêu nhau được em suy nghĩ quá nhiều thì phải?—Gia Tuấn bát bỏ ý kiến một cách phủ phàng.
-Nhưng..
-Không nhưng nhị gì cả, em uống sữa đi , lác thằng Minh Quân và Thảo Anh đến thấy em như vậy, lại nghĩ anh bạc đãi em thì chết.—Gia Tuấn khéo léo lảng qua chuyện khác, nó cũng hiểu nên không nói đến vấn đề đó nữa.
-Đồ ngốc Anh mà bạc đãi em à? Em toàn thấy anh bị em bạc đãi thôi.—Nó cầm ly sữa trên tay mĩm cười nhìn Gia Tuấn.
-Vậy mới nói, anh toàn bị ăn oan không?--- Gia Tuấn thúc thích như đang khóc.
Nó định lấy tay trêu đùa mái tóc vàng kim của anh nhưng hành động lại ngừng lại khi cánh cửa bắt đầu chuyển rời, theo sau đó là một bác sĩ nữ trông bà với bộ áo màu trắng tinh thật oai hùng, rất đẹp nhưng đáng tiếc nó lại sợ khi nhìn thấy họ.
Bà ta đi đến bên cạnh nó khẻ mĩm cười rồi bắt đầu công việc của mình, khám xong xuôi hết thì nó nuốt nước bọt ừng ực, không lẽ bị tiêm thật ư?
Nhưng thật may mắn là điều đó không xảy ra.
-Bác sĩ,, sức khỏe của cô ấy thế nào rồi? khi nào mới có thể xuất viện.—Gia Tuấn hỏi khi thấy bà bác sĩ đã ngừng việc khám, Gia Tuấn nhắc đến “Xuất viện” làm con mắt của nó bỗng sáng như mặt trời giữa trưa, liên tục gật gật đầu.
Chậm rãi mộtchút bà bác sĩ mĩm cười đôi mài không hiểu sao lại căng ra.
-Cô ấy vẫn tốt, cũng mai là đã qua cơn sốt, cần ăn uống điều đặn một chút là có thể sớm rời khỏi đây.
- Em nghe thấy không?Từ hôm nay ba bữa điều đặn cho anh..--- Gia Tuấn ra lệnh.
-Anh tưởng em là heo chắc?—Nó chề môi.
Bà bác sĩ chỉ cười cười lắc đầu rồi ho vài cái, ám chỉ ở đây không phải chỉ có hai người họ, có tình tứ ngọt ngào cũng phải đợi lác nữa.
Nó thấy hơi xấu hổ nhìn Gia Tuấn, chắc lại bị hiểu lầm nữa rồi đây.
-À….. chúc mừng hai người…-- Cái cười đầy hạnh phúc kia khiến không khí trở nên khó thở, cả căn phòng tràn đầy sự nguy hiểm.
Thấy nó và Gia Tuấn ngớ ra không hiểu gì, bà ta lập tức giải thích.
-Cô đã có thai gần hai tháng rồi , cũng may thai nhi vẫn khỏe mạnh, nếu đưa cô vào trễ một chút thì e rằng đã không giữ được, vì thế cô nên giữ gìn sức khỏe để đứa bé được mập mạp.
-Cái gì? có thai?--- Nó và Gia Tuấn đồng thanh, khiến bà bác sĩ sém té xỉu vì giật mình.
( viết đến đây tự nhiên thấy bí.... eo ơi? t/g sắp điên chết khi nặn ra ý tưởng quái ác này? kaka... M.n đọc truyện vui vẻ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.