Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi
Chương 63
Đang cập nhập
13/05/2022
“Khương Khuynh Tâm, em muốn làm tôi béo đến chết luôn hả?”
“Không phải, dáng người của anh vẫn rất đẹp.” Khương Khuynh Tâm mím môi, “Mà cho dù anh tăng cân, tôi cũng không để ý, biết đâu không có cô gái nào thích anh nữa,anh lại cân nhắc đến tôi.”
HoắcHử nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười chán ghét,” Bỏ đi, cứ ngày nào cũng nhập viện như cỏ, tỏi nuôi không nổi.”
“Không sao đâu, tôi sẽ nhanh chóng đi kiếm tiền về nuôi anh.” Khương Khuynh Tâm lên tiếng thề.
“Không dám nghĩ đến, tôi sự đến lúc chết cũng không đợi được ngày đó.”
Hoắc Hử dùng thìa khuấy khuấy cháo.
Khương Khuynh Tâm hoàn toàn
bị khinh thường tức giận bước ra khỏi phòng sách, coi thường cô ấy nhiều như vậy, cô thề sẽ chứng minh cho anh ta thấy.
Một giờ sáng.
Khương Khuynh Tâm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mới phát hiện rằng trán cô thấm đẫm mồ hôi.
Cô ngay lập tức bật đèn, cảm nhận được sự ấm áp của ánh đèn cô mới dần dần bình tĩnh lại.
Cô lại mơ thấy mình bị nhốt trong
cản phòng tối om đó, ban đêm phát ra những âm thanh đáng sợ.
Cô sợ hãi cuộn mình thành hình tròn, dù sao cũng không dám ngủ một mình trong phòng nữa.
Do dự hồi lâu, cô gõ cửa phòng ngủ chính với chiếc chăn bông trên lưng.
“Ai đó?”
Đang đêm hôm lại bị đánh thức, giọng nói của Hoắc Hử mang theo sự tức giận.
“Là tôi, tôi có việc.”
Bên trong yên lặng khoảng nửa phút, đợi đến lúc Khương Khuynh Tâm sắp bỏ cuộc thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Hoắc Hử đứng ờ cửa với mái tóc đen hơi rối bù, đôi mắt thâm thúy đáng sợ, “Tốt nhất là cô cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Khương Khuynh Tâm chớp mắt nhìn hàng cúc áo ngủ của anh từ trên xuống dưới, hẳn là vừa mới mặc tạm.
“Tôi sợ…”
Cô yếu ớt nâng đôi mắt mỏng
manh lên, làn da quả thực trắng bệch vì sợ hãi, nhưng chiếc chăn bông trên tay khiến anh không hiểu.
“Đây lại là chiêu mới của cô?”
Hoắc Hử thừa nhận nhìn cô như thế này thật đáng thương, nhưng anh bận cả ngày, ngày mai phải dậy sớm đến tòa đệ đơn kiện, anh rất mệt. “Nửa đêm nửa hôm cô không muốn ngủ nhưng tôi còn muốn ngủ”
u
Đừng mà”
Khương Khuynh Tâm thực sự
không muốn ở một mình trong phòng, cô thu người túm lấy vạt áo của anh, “Từ khi bị nhốt trong nhà cũ, buổi tối tôi không dám ở một mình, tôi gặp ác mộng, sợ lắm, anh để tôi ngủ dưới sàn phòng anh đi, tôi thật sự không giả vờ đâu.”
“Không phải cô ờ bệnh viện vẫn ngủ rất ngon hả?”
“Bệnh viện có y tá bên cạnh.” Lông mi của Khương Khuynh Tâm run rẩy, trên môi dưới có một hàng dấu răng.
Hoắc Hử nhìn mắt cô, mày cau
lại.
“Không phải, dáng người của anh vẫn rất đẹp.” Khương Khuynh Tâm mím môi, “Mà cho dù anh tăng cân, tôi cũng không để ý, biết đâu không có cô gái nào thích anh nữa,anh lại cân nhắc đến tôi.”
HoắcHử nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười chán ghét,” Bỏ đi, cứ ngày nào cũng nhập viện như cỏ, tỏi nuôi không nổi.”
“Không sao đâu, tôi sẽ nhanh chóng đi kiếm tiền về nuôi anh.” Khương Khuynh Tâm lên tiếng thề.
“Không dám nghĩ đến, tôi sự đến lúc chết cũng không đợi được ngày đó.”
Hoắc Hử dùng thìa khuấy khuấy cháo.
Khương Khuynh Tâm hoàn toàn
bị khinh thường tức giận bước ra khỏi phòng sách, coi thường cô ấy nhiều như vậy, cô thề sẽ chứng minh cho anh ta thấy.
Một giờ sáng.
Khương Khuynh Tâm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mới phát hiện rằng trán cô thấm đẫm mồ hôi.
Cô ngay lập tức bật đèn, cảm nhận được sự ấm áp của ánh đèn cô mới dần dần bình tĩnh lại.
Cô lại mơ thấy mình bị nhốt trong
cản phòng tối om đó, ban đêm phát ra những âm thanh đáng sợ.
Cô sợ hãi cuộn mình thành hình tròn, dù sao cũng không dám ngủ một mình trong phòng nữa.
Do dự hồi lâu, cô gõ cửa phòng ngủ chính với chiếc chăn bông trên lưng.
“Ai đó?”
Đang đêm hôm lại bị đánh thức, giọng nói của Hoắc Hử mang theo sự tức giận.
“Là tôi, tôi có việc.”
Bên trong yên lặng khoảng nửa phút, đợi đến lúc Khương Khuynh Tâm sắp bỏ cuộc thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Hoắc Hử đứng ờ cửa với mái tóc đen hơi rối bù, đôi mắt thâm thúy đáng sợ, “Tốt nhất là cô cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Khương Khuynh Tâm chớp mắt nhìn hàng cúc áo ngủ của anh từ trên xuống dưới, hẳn là vừa mới mặc tạm.
“Tôi sợ…”
Cô yếu ớt nâng đôi mắt mỏng
manh lên, làn da quả thực trắng bệch vì sợ hãi, nhưng chiếc chăn bông trên tay khiến anh không hiểu.
“Đây lại là chiêu mới của cô?”
Hoắc Hử thừa nhận nhìn cô như thế này thật đáng thương, nhưng anh bận cả ngày, ngày mai phải dậy sớm đến tòa đệ đơn kiện, anh rất mệt. “Nửa đêm nửa hôm cô không muốn ngủ nhưng tôi còn muốn ngủ”
u
Đừng mà”
Khương Khuynh Tâm thực sự
không muốn ở một mình trong phòng, cô thu người túm lấy vạt áo của anh, “Từ khi bị nhốt trong nhà cũ, buổi tối tôi không dám ở một mình, tôi gặp ác mộng, sợ lắm, anh để tôi ngủ dưới sàn phòng anh đi, tôi thật sự không giả vờ đâu.”
“Không phải cô ờ bệnh viện vẫn ngủ rất ngon hả?”
“Bệnh viện có y tá bên cạnh.” Lông mi của Khương Khuynh Tâm run rẩy, trên môi dưới có một hàng dấu răng.
Hoắc Hử nhìn mắt cô, mày cau
lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.