Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi
Chương 68
Đang cập nhập
13/05/2022
Mặc dù là chồng trên danh nghĩa nhưng người ta sống chết không chịu nhận có được không, cho nên cô vẫn là hữu danh vô thực, có tiếng mà không có miếng.
Đường Nghiễn khẽ nhếch khóe miệng cười, “Nghe giọng điệu của em, khá giống đấy.”
“Phải…không.”
Trái tim Khương Khuynh Tâm lệch một nhịp, không phải chứ, cô và Hoắc Hửthường không nói chuyện như này, có lẽ là vì ở chung nên mới khiến người ta có ảo giác này.
Cô và Đường Nghiền đã lâu không gặp, nói chuyện rất vui vẻ, một bữa ăn mà ăn đến chín giờ, Đường Nghiễn đưa cô đến cổng Vịnh Emerald.
“Sáng mai nhớ đến báo cáo, gần đây anh mới nhận một căn biệt thự bên Sơn Đường Thúy Viện, mai em qua xem phòng nhé.”
“Vâng ạ”
Khương Khuynh vẫy tay với anh, đợi đến khi anh rời đi thì mới quay người vào nhà.
Nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy Hoắc Hửmặc trang phục ở nhà đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn cô, Phạn Phạn lười biếng dựa vào trong ngực anh, dáng vẻ ngái ngủ.
“Bạn cô là đàn ông?”
Hoắc Hửnhíu mày thật sâu.
Nghĩ đến tối nay anh ăn không ngon, còn cô thì ờ bên ngoài ăn ngon uống say với một chàng trai khác, còn cười cười nói nói, không hiểu sao anh vô cùng tức giận.
“Đúng vậy, anh ấy chính là học trưởng ở trường đại học tôi…”
Hoắc Hửngắt lời cô, “Khương Khuynh Tâm, tôi cảnh cáo cô, ngay từ đầu là cô chọn kết hôn với tôi, cho dù là hôn nhân hợp
đồng, thì cũng phải để ý đến tôi một chút, tôi không muốn mọc sừng trên đầu.”
Nụ cười trên mặt Khương Khuynh Tâm đông cứng lại, “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy, tôi chỉ cùng bạn bè ăn một bữa cơm thôi, trong mắt anh tôi là một người tùy tiện như vậy sao?”
“Ai biết được, tôi với cô cũng chưa quen được bao lâu.” Hoắc Hử nhếch môi cười giễu cợt,
“Còn nữa, cô nhớ cho rõ, sau này đừng tùy tiện ăn ở bên ngoài, đừng quên cô là bảo mẫu của Phạn Phạn đấy, dạ dày của nó
mà bị sao thì cô phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Phạn Phạn không phải không có vấn đề gì rồi sao, tôi thấy nó còn ăn đến phát béo kia kìa.” Khương Khuynh Tâm nghiến răng ken két, nếu không phải anh ta từng cứu cô hai lần, cô nhất định sẽ cãi nhau với anh ta.
May mà trước đây cô cảm nhận được anh ta ngoài lạnh trong nóng, nhưng cái miệng xấu xa độc ác này gần như có thể dập tắt ngọn lửa tình yêu trong lòng người ta.
Hoắc Hử cười lạnh,”Phải, sao lại béo lên, cô nên xem lại trách nhiệm của mình với tư cách là bảo mẫu Phạn Phạn, tôi muốn cô chăm sóc nó chứ không phải bảo cô vỗ béo nó.”
Phạn Phạn thèm ăn cũng thành lỗi của cô được.
Khương Khuynh Tâm thiếu chút nữa là tức chết rồi, “Được vậy từ giờ tôi cho nó ăn ít thôi là được.”
“Vậy cũng không được, nhỡ đâu làm hỏng bụng bảo bối nhà tôi thì
làm sao”
“Vậy anh muốn thế nào, xin lỗi, tôi không phải chuyên gia nuôi mèo.” Khương Khuynh Tâm tức giận nói.
“Lẽ nào còn phải tôi nói, cô tự mình nghĩ đi, dành tâm tư cho nó nhiều hơn, không có việc gì thì có thể dẫn nó đi phơi nắng, đi dạo một chút, đừng có ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.”
Hoắc Hử nói xong thì ôm Phạn Phạn về chỗ ở của nó.
Khương Khuynh Tâm lao đến
cào cào bóng lưng anh ta, lẽ ra định chia sẻ với anh ta niềm vui khi tìm được việc, còn hiện giờ một câu cô cũng không muốn nói với anh ta.
về đến nhà rồi, Khương Khuynh Tâm định về phòng lấy quần áo đi tắm, bỗng một âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
“Tôi đói rồi.”
Cô quay đầu, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, giống như đang chờ được cho ăn.
Đường Nghiễn khẽ nhếch khóe miệng cười, “Nghe giọng điệu của em, khá giống đấy.”
“Phải…không.”
Trái tim Khương Khuynh Tâm lệch một nhịp, không phải chứ, cô và Hoắc Hửthường không nói chuyện như này, có lẽ là vì ở chung nên mới khiến người ta có ảo giác này.
Cô và Đường Nghiền đã lâu không gặp, nói chuyện rất vui vẻ, một bữa ăn mà ăn đến chín giờ, Đường Nghiễn đưa cô đến cổng Vịnh Emerald.
“Sáng mai nhớ đến báo cáo, gần đây anh mới nhận một căn biệt thự bên Sơn Đường Thúy Viện, mai em qua xem phòng nhé.”
“Vâng ạ”
Khương Khuynh vẫy tay với anh, đợi đến khi anh rời đi thì mới quay người vào nhà.
Nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy Hoắc Hửmặc trang phục ở nhà đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn cô, Phạn Phạn lười biếng dựa vào trong ngực anh, dáng vẻ ngái ngủ.
“Bạn cô là đàn ông?”
Hoắc Hửnhíu mày thật sâu.
Nghĩ đến tối nay anh ăn không ngon, còn cô thì ờ bên ngoài ăn ngon uống say với một chàng trai khác, còn cười cười nói nói, không hiểu sao anh vô cùng tức giận.
“Đúng vậy, anh ấy chính là học trưởng ở trường đại học tôi…”
Hoắc Hửngắt lời cô, “Khương Khuynh Tâm, tôi cảnh cáo cô, ngay từ đầu là cô chọn kết hôn với tôi, cho dù là hôn nhân hợp
đồng, thì cũng phải để ý đến tôi một chút, tôi không muốn mọc sừng trên đầu.”
Nụ cười trên mặt Khương Khuynh Tâm đông cứng lại, “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy, tôi chỉ cùng bạn bè ăn một bữa cơm thôi, trong mắt anh tôi là một người tùy tiện như vậy sao?”
“Ai biết được, tôi với cô cũng chưa quen được bao lâu.” Hoắc Hử nhếch môi cười giễu cợt,
“Còn nữa, cô nhớ cho rõ, sau này đừng tùy tiện ăn ở bên ngoài, đừng quên cô là bảo mẫu của Phạn Phạn đấy, dạ dày của nó
mà bị sao thì cô phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Phạn Phạn không phải không có vấn đề gì rồi sao, tôi thấy nó còn ăn đến phát béo kia kìa.” Khương Khuynh Tâm nghiến răng ken két, nếu không phải anh ta từng cứu cô hai lần, cô nhất định sẽ cãi nhau với anh ta.
May mà trước đây cô cảm nhận được anh ta ngoài lạnh trong nóng, nhưng cái miệng xấu xa độc ác này gần như có thể dập tắt ngọn lửa tình yêu trong lòng người ta.
Hoắc Hử cười lạnh,”Phải, sao lại béo lên, cô nên xem lại trách nhiệm của mình với tư cách là bảo mẫu Phạn Phạn, tôi muốn cô chăm sóc nó chứ không phải bảo cô vỗ béo nó.”
Phạn Phạn thèm ăn cũng thành lỗi của cô được.
Khương Khuynh Tâm thiếu chút nữa là tức chết rồi, “Được vậy từ giờ tôi cho nó ăn ít thôi là được.”
“Vậy cũng không được, nhỡ đâu làm hỏng bụng bảo bối nhà tôi thì
làm sao”
“Vậy anh muốn thế nào, xin lỗi, tôi không phải chuyên gia nuôi mèo.” Khương Khuynh Tâm tức giận nói.
“Lẽ nào còn phải tôi nói, cô tự mình nghĩ đi, dành tâm tư cho nó nhiều hơn, không có việc gì thì có thể dẫn nó đi phơi nắng, đi dạo một chút, đừng có ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.”
Hoắc Hử nói xong thì ôm Phạn Phạn về chỗ ở của nó.
Khương Khuynh Tâm lao đến
cào cào bóng lưng anh ta, lẽ ra định chia sẻ với anh ta niềm vui khi tìm được việc, còn hiện giờ một câu cô cũng không muốn nói với anh ta.
về đến nhà rồi, Khương Khuynh Tâm định về phòng lấy quần áo đi tắm, bỗng một âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
“Tôi đói rồi.”
Cô quay đầu, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, giống như đang chờ được cho ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.