Chương 967: Anh không có ý gì với cô ta
Chia Le
20/07/2021
Phó Diệc Phàm lịch sự đưa tay ra và nói: “Trước tiên, hãy cho tôi biết là chuyện gì đã”
Tổng Vân Thùy nói tiếp: “Em gái tôi đã mất tích rồi”
“Mất tích à, không phải nên gọi cảnh sát trước sao? Cô tìm tôi làm cái gì?” Phó Diệc Phàm bình tĩnh hỏi lại.
Tổng Vân Thùy nhìn Phó Diệc Phàm và sửng sốt.
Sơ Hạ mất tích mà tại sao Phó Diệc Phàm lại bình tĩnh như vậy?
Điều này không giống với phản ứng của một người đàn ông với người phụ nữ mà anh ta yêu chút nào cả.
Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với Tân Vũ Bảo và quả thực là Tân Sơ Hạ đã mất tích. Cô cũng thuyết phục Tần Vũ Báo gọi cho cảnh sát, nhưng Tân Vũ Bảo lại nói cho dù gọi điện thoại nhưng không có điều gì khác thường thì cảnh sát sẽ xử lý như một vụ án mất tích bình thường mà thôi. Trong trường hợp này họ sẽ không xem trong vụ án lắm.
“Nếu cô không nói, vậy tôi đi lên trước đây. Công việc của tôi còn rất bận” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Sau khi Tống Vân Thùy định thần lại, cô ấy nhanh chóng đưa tay ngăn Phó Diệc Phàm lại: “Nhà họ Phó có thể lực rất lớn. Tôi nghĩ tìm anh thực tế hơn là gọi cảnh sát”
“Nhà họ Phó là một dòng họ lớn, nhưng tôi không có quyền lực và không có tầm ảnh hưởng gì cả. Cô đã tìm nhầm người rồi”. Phó Diệc Phàm nói một cách thờ ơ.
Tổng Vân Thùy chậm rãi bỏ tay xuống: “Coi như tội cầu xin anh, hãy niệm tình ngày đó tôi giúp anh giữ lại các cơ trưởng của công ty
Phó Diệc Phàm bỏ một tay vào túi quần, tay kia ra hiệu: “Tôi nói thật, tôi không thể giúp gì được cho cô đầu”
“Một khi đã như vậy thì tôi không quấy rầy anh nữa” Tống Vân Thùy chịu thua đành nhường bước.
Phó Diệc Phàm gật đầu và đi thẳng đến tòa nhà.
Tổng Vân Thùy chăm chú nhìn theo bóng dáng đẹp trai của Phó Diệc Phàm, bất giác khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Cô luôn cho rằng người mà Phó Diệc Phàm thích là Tần Sơ Hạ, bây giờ xem ra giữa anh và Tần Sơ Hạ thật sự không có gì cả.
Nhưng...
Hãy suy nghĩ về nó từ một góc độ khác xem.
Những gì Tân Sơ Hạ đã làm với cô trong thời gian gần đây thật đúng như lời mẹ cô nói.
Tần Sơ Hạ đang cố ý trả đũa cố, cô ấy không vừa mắt Tống Văn Thùy một chút nào cả.
Nhưng mâu thuẫn chính giữa họ vẫn bắt nguồn từ việc mẹ cô gả vào nhà họ Tần.
Tần Sơ Hạ muốn bố mẹ cô ta tái hôn, nhưng sự xen ngang của cô ấy và mẹ cô ấy đã phá hủy hy vọng của Tần Sơ Hạ.
Tống Vân Thùy đã nghĩ rất nhiều, đồng thời cô ấy đã nghĩ đến một người khác. Người đó có thể giúp cô ấy tìm kiếm Tân Sơ Hạ.
Sau đó, cô ấy lái xe đến một trung tâm mua sắm cao cấp rồi mua rất nhiều quà và đến biệt thự của nhà họ Phó.
Phó Hoằng Khôn biết rằng Tống Văn Thùy đã chủ động đến thăm thì ông ấy rất vui được đón Tống Vân Thùy.
Bởi vì tìm người rất quan trọng nên sau khi Tống Văn Thùy gặp mặt Phó Hoằng Khôn thì cô ấy liền giải thích ý định của mình: “Ông cố Phỏ, hôm nay cháu đến làm
Tổng Vân Thùy nói tiếp: “Em gái tôi đã mất tích rồi”
“Mất tích à, không phải nên gọi cảnh sát trước sao? Cô tìm tôi làm cái gì?” Phó Diệc Phàm bình tĩnh hỏi lại.
Tổng Vân Thùy nhìn Phó Diệc Phàm và sửng sốt.
Sơ Hạ mất tích mà tại sao Phó Diệc Phàm lại bình tĩnh như vậy?
Điều này không giống với phản ứng của một người đàn ông với người phụ nữ mà anh ta yêu chút nào cả.
Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với Tân Vũ Bảo và quả thực là Tân Sơ Hạ đã mất tích. Cô cũng thuyết phục Tần Vũ Báo gọi cho cảnh sát, nhưng Tân Vũ Bảo lại nói cho dù gọi điện thoại nhưng không có điều gì khác thường thì cảnh sát sẽ xử lý như một vụ án mất tích bình thường mà thôi. Trong trường hợp này họ sẽ không xem trong vụ án lắm.
“Nếu cô không nói, vậy tôi đi lên trước đây. Công việc của tôi còn rất bận” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Sau khi Tống Vân Thùy định thần lại, cô ấy nhanh chóng đưa tay ngăn Phó Diệc Phàm lại: “Nhà họ Phó có thể lực rất lớn. Tôi nghĩ tìm anh thực tế hơn là gọi cảnh sát”
“Nhà họ Phó là một dòng họ lớn, nhưng tôi không có quyền lực và không có tầm ảnh hưởng gì cả. Cô đã tìm nhầm người rồi”. Phó Diệc Phàm nói một cách thờ ơ.
Tổng Vân Thùy chậm rãi bỏ tay xuống: “Coi như tội cầu xin anh, hãy niệm tình ngày đó tôi giúp anh giữ lại các cơ trưởng của công ty
Phó Diệc Phàm bỏ một tay vào túi quần, tay kia ra hiệu: “Tôi nói thật, tôi không thể giúp gì được cho cô đầu”
“Một khi đã như vậy thì tôi không quấy rầy anh nữa” Tống Vân Thùy chịu thua đành nhường bước.
Phó Diệc Phàm gật đầu và đi thẳng đến tòa nhà.
Tổng Vân Thùy chăm chú nhìn theo bóng dáng đẹp trai của Phó Diệc Phàm, bất giác khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Cô luôn cho rằng người mà Phó Diệc Phàm thích là Tần Sơ Hạ, bây giờ xem ra giữa anh và Tần Sơ Hạ thật sự không có gì cả.
Nhưng...
Hãy suy nghĩ về nó từ một góc độ khác xem.
Những gì Tân Sơ Hạ đã làm với cô trong thời gian gần đây thật đúng như lời mẹ cô nói.
Tần Sơ Hạ đang cố ý trả đũa cố, cô ấy không vừa mắt Tống Văn Thùy một chút nào cả.
Nhưng mâu thuẫn chính giữa họ vẫn bắt nguồn từ việc mẹ cô gả vào nhà họ Tần.
Tần Sơ Hạ muốn bố mẹ cô ta tái hôn, nhưng sự xen ngang của cô ấy và mẹ cô ấy đã phá hủy hy vọng của Tần Sơ Hạ.
Tống Vân Thùy đã nghĩ rất nhiều, đồng thời cô ấy đã nghĩ đến một người khác. Người đó có thể giúp cô ấy tìm kiếm Tân Sơ Hạ.
Sau đó, cô ấy lái xe đến một trung tâm mua sắm cao cấp rồi mua rất nhiều quà và đến biệt thự của nhà họ Phó.
Phó Hoằng Khôn biết rằng Tống Văn Thùy đã chủ động đến thăm thì ông ấy rất vui được đón Tống Vân Thùy.
Bởi vì tìm người rất quan trọng nên sau khi Tống Văn Thùy gặp mặt Phó Hoằng Khôn thì cô ấy liền giải thích ý định của mình: “Ông cố Phỏ, hôm nay cháu đến làm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.