Chương 682: Cô ấy không thích cậu
Chia Le
18/07/2021
Minh Tư Thành liếc nhìn Lạc Vũ một cái, sau đó lạnh nhạt trả lời: "Ừ, anh có việc gì sao?"
"Mộc Miên nói với tôi rằng cô ấy không thích cậu. Tôi hy vọng cậu tự hiểu và sớm hủy bỏ cuộc hôn nhân của cậu với Mộc Miên càng sớm càng tốt. Đừng phá hỏng hạnh phúc của Mộc Miên" Lạc Vũ nói một cách vô cùng lý lẽ.
Minh Tư Thành liếc nhìn Lạc Vũ, không thể không nhếch miệng lên nói ra một câu nóng nảy: "Liên quan gì đến anh?"
"..." Lạc Vũ không nói nên lời, đành im lặng một lúc sau mới bình tĩnh trả lời: "Tôi là bạn tốt của Mộc Miên, chuyện của cô ấy là chuyện của tôi. Tất nhiên là tôi muốn tốt cho cô ấy. Một người đàn ông ích kỷ như cậu, thật không xứng đáng với tình yêu của Mộc Miên”
"Tôi không xứng?"Minh Tư Thành cười chế nhạo: "Còn anh thì xứng sao? Anh cố tình tiếp cận cô ấy là có mục đích gì, trong lòng anh tự rõ."
"Cậu.."
“Lạc Vũ, chúng ta đi thôi, không nên ở đây quá lâu” Lâm Tình bước tới, cắt ngang những gì Lạc Vũ muốn nói.
Lạc Vũ ngừng tranh cãi với Minh Tư Thành, cùng Lâm Tình rời đi.
Minh Tư Thành nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Vũ và Lâm Tình, lông mày khẽ nhíu lại.
Anh hy vọng rằng cô gái Mộc Miên này sẽ không quá ngốc đến nỗi bị Lạc Vũ lừa gạt.
Minh Tư Thành quay trở lại phòng y tế thì thấy Nhiên Mộc Miên đang cầm một cây bút mực đen, vẽ lên trên cái chân đã được băng bó của cô.
Nếu không đến gần hơn để xem, anh sẽ không nghĩ rằng cô gái này lại đi về một con quái vật nhỏ lên trên đó.
Có một tiếng cười khẽ ngắn ngủi vang đến.
Nhiên Mộc Miên bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Minh Tư Thành, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Đặc biệt là hơi thở trong veo của Minh Tư Thành, mang đến cho Nhiên Mộc Miên một ẩn tượng khó quên.
“Tại sao anh vẫn chưa đi?” Sau khi lấy lại tinh thần Nhiên Mộc Miên thờ ơ hỏi.
Minh Tư Thành hơi tránh né cô, duỗi thẳng lưng ngồi trên mép giường lạnh nhạt trả lời: "Nếu tôi đi thì ai bế cô trở về phòng ngủ"
"..." Nhiên Mộc Miên cứng họng.
“Bây giờ đi được chưa?"
"Cái gì?"
Trước khi Nhiên Mộc Miên kịp lấy lại tinh thần, Minh Tư Thành đã ôm cô từ giường bệnh xuống.
Từ phòng y tế đến ký túc xá nữ mất khoảng mười phút đi bộ.
Cả cơ thể Nhiên Mộc Miên được bao quanh bởi hơi thở nam tính trong trẻo của Minh Tư Thành, cô còn có thể cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay mạnh mẽ của anh dưới đùi. Khi nhìn vào khuôn mặt anh, cô phát hiện ra đường nét vô vùng sắc sảo, với góc nhìn từ bốn mươi đến năm mươi độ này lại càng đẹp trai hơn.
So sánh hai người đàn tương đối thân thiết với cô bây giờ, Minh Tư Thành nam tính và mang lại cảm giác an toàn hơn cả Lạc Vũ.
Nhưng lúc này mà còn so sánh Minh Tư Thành và Lạc Vũ, thật sự không nên.
Nhiên Mộc Miên lắc đầu, vứt bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Cảnh tượng được Minh Tư Thành bể đi, trên đường đã thu hút không biết bao nhiêu cái quay đầu nhìn lại của người qua đường.
Sau khi Minh Tư Thành chào hỏi bảo vệ kí túc xá, anh đưa Nhiên Mộc Miên vào phòng ký túc xá của cô, hơi thở cũng chưa hề có dấu hiệu rối loạn trong giây phút nào cả.
“Cô ngủ trong phòng này à?” Sau khi Minh Tư Thành nhìn thấy chiếc giường mà Nhiên Mộc Miên đang chỉ, khuôn mặt hiện lên chút ngạc nhiên.
Nhiên Mộc Miên hỏi ngược lại: "Đúng vậy! Có vấn đề gì không?"
“Không có gì” Minh Tư Thành giơ chân lên kéo chiếc ghế lại gần, sau đó nhẹ nhàng đặt Nhiên Mộc Miên ngồi lên trên chiếc ghế.
Thật ra anh xấu hổ khi biết rằng giường của mình chỉ ngăn cách với giường của cô qua một bức tường.
Thảo nào, mấy đêm nay anh luôn mơ thấy cô.
“Mấy ngày nay, tôi sẽ đến đón cô cho đến khi chân cô bình phục” Minh Tư Thành nói tiếp.
Nhiên Mộc Miên trả lời với vẻ mặt xấu hổ: "Tôi thấy không cần đâu!"
"Tại sao không cần?"
"Bởi vì.."
“Không phải cô muốn tôi nói việc hủy bỏ đám cưới với ông nội sao?” Minh Tư Thành cắt ngang lời nói của Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên gật đầu lia lịa.
Minh Tư Thành mỉm cười đầy ẩn ý: "Cho nên trong khoảng thời gian này, cô phải ngoạn ngoãn nghe lời tôi. Nếu cô dám trêu chọc khiến tôi không vui, tôi sẽ không nhắc chuyện đó với ông nội nữa"
“Sao anh lại lật lọng như vậy?” Nhiên Mộc Miên có vẻ không vui, cô cho rằng mình đang bị lừa.
Minh Tư Thành cũng tức giận trả lời lại: "Là do cô chọc tức tối trước"
"..." Nhiên Mộc Miên ngậm miệng, không nói nên lời.
“Nếu cô thực sự không muốn dính dáng vào mối quan hệ này với tôi, tôi sẽ khiến những tin đồn gần đây trong trường thay đổi” Minh Tư Thành nói tiếp.
Trong thời gian hồi phục cổ chân, Lạc Vũ đều sai người đến giao trái cây và đồ ăn nhẹ cho cô, còn liên tục hỏi thăm cô bằng tin nhắn..
Cho đến khi cổ chân cô tốt hơn nhiều, gần như khỏi hẳn có thể tự đi lại, cô đã cùng Cố Thiên Ngân đến trường quay của Lạc Vũ.
Hôm nay Lạc Vũ diễn cảnh hôn.
Anh ta vào vai nam phụ, hôn nữ phụ trong phòng ở câu lạc bộ và vô tình bị nữ chính nhìn thấy.
Sau khi xem xong đoạn này, Cổ Thiên Ngân thở dài nói với Nhiên Mộc Miên: “Khi xem Lạc Vũ hôn bạn diễn nữ, tớ cảm thấy vô cùng khó chịu”
"Mộc Miên nói với tôi rằng cô ấy không thích cậu. Tôi hy vọng cậu tự hiểu và sớm hủy bỏ cuộc hôn nhân của cậu với Mộc Miên càng sớm càng tốt. Đừng phá hỏng hạnh phúc của Mộc Miên" Lạc Vũ nói một cách vô cùng lý lẽ.
Minh Tư Thành liếc nhìn Lạc Vũ, không thể không nhếch miệng lên nói ra một câu nóng nảy: "Liên quan gì đến anh?"
"..." Lạc Vũ không nói nên lời, đành im lặng một lúc sau mới bình tĩnh trả lời: "Tôi là bạn tốt của Mộc Miên, chuyện của cô ấy là chuyện của tôi. Tất nhiên là tôi muốn tốt cho cô ấy. Một người đàn ông ích kỷ như cậu, thật không xứng đáng với tình yêu của Mộc Miên”
"Tôi không xứng?"Minh Tư Thành cười chế nhạo: "Còn anh thì xứng sao? Anh cố tình tiếp cận cô ấy là có mục đích gì, trong lòng anh tự rõ."
"Cậu.."
“Lạc Vũ, chúng ta đi thôi, không nên ở đây quá lâu” Lâm Tình bước tới, cắt ngang những gì Lạc Vũ muốn nói.
Lạc Vũ ngừng tranh cãi với Minh Tư Thành, cùng Lâm Tình rời đi.
Minh Tư Thành nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Vũ và Lâm Tình, lông mày khẽ nhíu lại.
Anh hy vọng rằng cô gái Mộc Miên này sẽ không quá ngốc đến nỗi bị Lạc Vũ lừa gạt.
Minh Tư Thành quay trở lại phòng y tế thì thấy Nhiên Mộc Miên đang cầm một cây bút mực đen, vẽ lên trên cái chân đã được băng bó của cô.
Nếu không đến gần hơn để xem, anh sẽ không nghĩ rằng cô gái này lại đi về một con quái vật nhỏ lên trên đó.
Có một tiếng cười khẽ ngắn ngủi vang đến.
Nhiên Mộc Miên bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Minh Tư Thành, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Đặc biệt là hơi thở trong veo của Minh Tư Thành, mang đến cho Nhiên Mộc Miên một ẩn tượng khó quên.
“Tại sao anh vẫn chưa đi?” Sau khi lấy lại tinh thần Nhiên Mộc Miên thờ ơ hỏi.
Minh Tư Thành hơi tránh né cô, duỗi thẳng lưng ngồi trên mép giường lạnh nhạt trả lời: "Nếu tôi đi thì ai bế cô trở về phòng ngủ"
"..." Nhiên Mộc Miên cứng họng.
“Bây giờ đi được chưa?"
"Cái gì?"
Trước khi Nhiên Mộc Miên kịp lấy lại tinh thần, Minh Tư Thành đã ôm cô từ giường bệnh xuống.
Từ phòng y tế đến ký túc xá nữ mất khoảng mười phút đi bộ.
Cả cơ thể Nhiên Mộc Miên được bao quanh bởi hơi thở nam tính trong trẻo của Minh Tư Thành, cô còn có thể cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay mạnh mẽ của anh dưới đùi. Khi nhìn vào khuôn mặt anh, cô phát hiện ra đường nét vô vùng sắc sảo, với góc nhìn từ bốn mươi đến năm mươi độ này lại càng đẹp trai hơn.
So sánh hai người đàn tương đối thân thiết với cô bây giờ, Minh Tư Thành nam tính và mang lại cảm giác an toàn hơn cả Lạc Vũ.
Nhưng lúc này mà còn so sánh Minh Tư Thành và Lạc Vũ, thật sự không nên.
Nhiên Mộc Miên lắc đầu, vứt bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Cảnh tượng được Minh Tư Thành bể đi, trên đường đã thu hút không biết bao nhiêu cái quay đầu nhìn lại của người qua đường.
Sau khi Minh Tư Thành chào hỏi bảo vệ kí túc xá, anh đưa Nhiên Mộc Miên vào phòng ký túc xá của cô, hơi thở cũng chưa hề có dấu hiệu rối loạn trong giây phút nào cả.
“Cô ngủ trong phòng này à?” Sau khi Minh Tư Thành nhìn thấy chiếc giường mà Nhiên Mộc Miên đang chỉ, khuôn mặt hiện lên chút ngạc nhiên.
Nhiên Mộc Miên hỏi ngược lại: "Đúng vậy! Có vấn đề gì không?"
“Không có gì” Minh Tư Thành giơ chân lên kéo chiếc ghế lại gần, sau đó nhẹ nhàng đặt Nhiên Mộc Miên ngồi lên trên chiếc ghế.
Thật ra anh xấu hổ khi biết rằng giường của mình chỉ ngăn cách với giường của cô qua một bức tường.
Thảo nào, mấy đêm nay anh luôn mơ thấy cô.
“Mấy ngày nay, tôi sẽ đến đón cô cho đến khi chân cô bình phục” Minh Tư Thành nói tiếp.
Nhiên Mộc Miên trả lời với vẻ mặt xấu hổ: "Tôi thấy không cần đâu!"
"Tại sao không cần?"
"Bởi vì.."
“Không phải cô muốn tôi nói việc hủy bỏ đám cưới với ông nội sao?” Minh Tư Thành cắt ngang lời nói của Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên gật đầu lia lịa.
Minh Tư Thành mỉm cười đầy ẩn ý: "Cho nên trong khoảng thời gian này, cô phải ngoạn ngoãn nghe lời tôi. Nếu cô dám trêu chọc khiến tôi không vui, tôi sẽ không nhắc chuyện đó với ông nội nữa"
“Sao anh lại lật lọng như vậy?” Nhiên Mộc Miên có vẻ không vui, cô cho rằng mình đang bị lừa.
Minh Tư Thành cũng tức giận trả lời lại: "Là do cô chọc tức tối trước"
"..." Nhiên Mộc Miên ngậm miệng, không nói nên lời.
“Nếu cô thực sự không muốn dính dáng vào mối quan hệ này với tôi, tôi sẽ khiến những tin đồn gần đây trong trường thay đổi” Minh Tư Thành nói tiếp.
Trong thời gian hồi phục cổ chân, Lạc Vũ đều sai người đến giao trái cây và đồ ăn nhẹ cho cô, còn liên tục hỏi thăm cô bằng tin nhắn..
Cho đến khi cổ chân cô tốt hơn nhiều, gần như khỏi hẳn có thể tự đi lại, cô đã cùng Cố Thiên Ngân đến trường quay của Lạc Vũ.
Hôm nay Lạc Vũ diễn cảnh hôn.
Anh ta vào vai nam phụ, hôn nữ phụ trong phòng ở câu lạc bộ và vô tình bị nữ chính nhìn thấy.
Sau khi xem xong đoạn này, Cổ Thiên Ngân thở dài nói với Nhiên Mộc Miên: “Khi xem Lạc Vũ hôn bạn diễn nữ, tớ cảm thấy vô cùng khó chịu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.