Chương 800: Cô chủ bốc đồng
Chia Le
18/07/2021
“Không phải vấn đề là chỗ nào cũng có tôi. Vấn đề ở đây là không phải hai người rất hợp nhau sao? Tại sao lại chia tay vậy? Còn rất nghiêm túc nữa” Bùi Hạ Sênh khó hiểu.
Nhiên Mộc Miên liếc nhìn Bùi Hạ Sênh rồi bình thản trả lời: “Tôi không thích yêu xa”
“Cô đúng là cô chủ mà” Bùi Hạ Sênh thở dài, sau đó đi theo Minh Tư Thành.
Trong vấn đề này, Nhiên Mộc Miên đã có một cái nhìn thấu đáo về sự việc của chính mình.
Không thích chính là không thích. Yêu xa, thật ra chính là giày vò tình cảm của đôi bên.
Mẹ khuyên cô nên thử xem nhưng cô không muốn thử.
Nhiên Mộc Miên hít một hơi thật sâu và buồn bã quay lại.
Vốn dĩ cô tưởng răng mình sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng vào lúc này đây cô lại cảm thấy rất đau lòng.
Sau khi trở về nhà, Nhiên Mộc Miên vẫn không thể tập trung tư tưởng được và bất luận làm việc gì thì cô cũng không thể vực dậy tinh thần được.
Sau một ngày thẫn thờ, Nhiên Mộc Miên nằm trên bàn học trước cửa sổ. Cô ngơ ngác cầm chiếc cúc áo nhỏ màu trẳng, nhưng tất cả những gì cô nghĩ đến chỉ là hình bóng của Minh Tư Thành.
Thôi bỏ đi, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Nói không chừng sau khoảng thời gian đau đớn này thì trái tim sẽ không còn thấy đau nữa.
“Cộc cộc cộc…”
Đột nhiên, có tiếng động từ cửa kính cửa sổ.
Nhiên Mộc Miên kinh ngạc mở rèm cửa và cầm điện thoại di động chiếu qua xem.
Khi nhìn thấy Minh Tư Thành, cô giật mình. Ngay sau đó, cô lập tức phản ứng và đẩy cửa kính ra.
Minh Tư Thành nhanh chóng nhảy vào từ cửa sổ, anh mặc bộ quần áo thường ngày màu đen.
Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư Thành với vẻ khó tin và hỏi: “Anh, anh vào bằng cách nào vậy?”
“Anh đã hack hệ thống bảo mật của nhà em rồi” Minh Tư Thành nhếch miệng cười đắc thẳng.
“Nhưng có vệ sĩ đi tuần đó.” Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên nói.
Minh Tư Thành quay người lại đóng cửa sổ, kéo rèm và kéo Nhiên Mộc Miên cách xa ra khỏi cửa sổ rồi nói: “Sau khi về nhà anh cứ nghĩ mãi, nghĩ như thế nào anh cũng đều thấy lời nói của em không ăn khớp.”
“Có gì mà không ăn khớp chứ?” Nhiên Mộc Miên chột dạ hất tay Minh Tư Thành ra và quay lưng lại.
Minh Tư Thành bước thong thả về phía trước, lại đi đến trước mặt Nhiên Mộc Miên cúi xuống nhìn cô và hỏi: “Đã thỏa thuận là chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài rồi mà em lại nói chia tay với anh. Chắc chắn bố mẹ em sẽ không phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau, trừ phi trong lòng em có bí mật gì đó”
“Em..” Nhiên Mộc Miên ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi và khi cô nhìn Minh Tư Thành thì đột nhiên lo lắng đến mức không nói nên lời.
Cô không thể ép anh từ bỏ việc đi du học và từ bỏ lý tưởng cao cả của anh chỉ vì cô không thích yêu xa.
“Mộc Miên, tha thứ cho sự ích kỉ của anh, được không?”
Minh Tư Thành đưa tay lên và ôm má Nhiên Mộc Miên.
Anh dùng sức ép cô nhìn mình.
Collagen trên khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên đẹp đến mức Minh Tư Thành cảm thấy như anh đang nâng niu báu vật trong lòng bàn tay.
Và ngay sau đó, nụ hôn của Minh Tư Thành đã rơi xuống một cách chính xác.
Sau khi Nhiên Mộc Miên mở to mắt trong giây lát thì cô từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ là do cô vừa tắm xong nên trên người còn lưu lại mùi thơm của sữa tắm, một mùi hương mà anh không biết tên là gì nhưng hương thơm rất dễ chịu.
Minh Tư Thành ôm lấy khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên và hôn lên đôi môi của cô một lúc lâu.
Khi bốn cánh môi khế rời nhau, ánh mắt của Minh Tư Thành nhìn Nhiên Mộc Miên đã thay đổi.
Một mùi hương của hormone tuổi thành niên tỏa ra từ anh như một người đàn ông trưởng thành.
Nhiên Mộc Miên đỏ mặt và tim đập thình thịch. Cô xấu hổ đến nỗi ù cả hai tai, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Tư Thành.
“Mộc Miên, bất luận lý do của em là gì thì cũng đừng nói chia tay với anh” Minh Tư Thành nói một cách độc đoán.
Khí thế của Nhiên Mộc Miên lập tức yếu đi khi đứng trước mặt cậu ta: “Nhưng… anh đã không ăn lại cỏ cũ mà”
“Em cũng đâu phải là cỏ cũ, bởi vì anh chưa thực sự buông tay mà” Minh Tư Thành nói chuyện đầy lý lẽ.
Trái tim của Nhiên Mộc Miên bắt đầu bối rối.
“Anh không quan tâm đến việc em chỉ để ý đến ngoại hình của anh hay điều gì khác. Tóm lại, em đã từng thích anh là được rồi. Cho dù em không yêu anh thì nhất định anh cũng sẽ khiến em yêu anh” Minh Tư Thành nói rồi vừa dùng hai ngón tay nắm cằm Nhiên Mộc Miên vừa hơi nâng đầu cô lên.
Khi Nhiên Mộc Miên bắt gặp ánh mắt của Tư Thành một lần nữa thì cơ thể của cô đã hoạt động nhanh hơn cả bộ não.
Bỗng nhiên Minh Tư Thành nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Em đúng là một công chúa nhỏ phiền phức mà. Em giấu giếm tâm tư sâu như vậy, cũng may anh không tin là em không thích anh nữa”
“Vậy thì anh nói phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để giải quyết vấn đề này đây? Bố và mẹ em sẽ không cho phép em ra nước ngoài. Em lại không thích yêu xa, mà anh…”
“Anh từ bỏ việc đi du học là được rồi” Minh Tư Thành mỉm cười đầy ẩn ý và yêu chiều gãi gãi chóp mũi của Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên liếc nhìn Bùi Hạ Sênh rồi bình thản trả lời: “Tôi không thích yêu xa”
“Cô đúng là cô chủ mà” Bùi Hạ Sênh thở dài, sau đó đi theo Minh Tư Thành.
Trong vấn đề này, Nhiên Mộc Miên đã có một cái nhìn thấu đáo về sự việc của chính mình.
Không thích chính là không thích. Yêu xa, thật ra chính là giày vò tình cảm của đôi bên.
Mẹ khuyên cô nên thử xem nhưng cô không muốn thử.
Nhiên Mộc Miên hít một hơi thật sâu và buồn bã quay lại.
Vốn dĩ cô tưởng răng mình sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng vào lúc này đây cô lại cảm thấy rất đau lòng.
Sau khi trở về nhà, Nhiên Mộc Miên vẫn không thể tập trung tư tưởng được và bất luận làm việc gì thì cô cũng không thể vực dậy tinh thần được.
Sau một ngày thẫn thờ, Nhiên Mộc Miên nằm trên bàn học trước cửa sổ. Cô ngơ ngác cầm chiếc cúc áo nhỏ màu trẳng, nhưng tất cả những gì cô nghĩ đến chỉ là hình bóng của Minh Tư Thành.
Thôi bỏ đi, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Nói không chừng sau khoảng thời gian đau đớn này thì trái tim sẽ không còn thấy đau nữa.
“Cộc cộc cộc…”
Đột nhiên, có tiếng động từ cửa kính cửa sổ.
Nhiên Mộc Miên kinh ngạc mở rèm cửa và cầm điện thoại di động chiếu qua xem.
Khi nhìn thấy Minh Tư Thành, cô giật mình. Ngay sau đó, cô lập tức phản ứng và đẩy cửa kính ra.
Minh Tư Thành nhanh chóng nhảy vào từ cửa sổ, anh mặc bộ quần áo thường ngày màu đen.
Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư Thành với vẻ khó tin và hỏi: “Anh, anh vào bằng cách nào vậy?”
“Anh đã hack hệ thống bảo mật của nhà em rồi” Minh Tư Thành nhếch miệng cười đắc thẳng.
“Nhưng có vệ sĩ đi tuần đó.” Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên nói.
Minh Tư Thành quay người lại đóng cửa sổ, kéo rèm và kéo Nhiên Mộc Miên cách xa ra khỏi cửa sổ rồi nói: “Sau khi về nhà anh cứ nghĩ mãi, nghĩ như thế nào anh cũng đều thấy lời nói của em không ăn khớp.”
“Có gì mà không ăn khớp chứ?” Nhiên Mộc Miên chột dạ hất tay Minh Tư Thành ra và quay lưng lại.
Minh Tư Thành bước thong thả về phía trước, lại đi đến trước mặt Nhiên Mộc Miên cúi xuống nhìn cô và hỏi: “Đã thỏa thuận là chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài rồi mà em lại nói chia tay với anh. Chắc chắn bố mẹ em sẽ không phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau, trừ phi trong lòng em có bí mật gì đó”
“Em..” Nhiên Mộc Miên ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi và khi cô nhìn Minh Tư Thành thì đột nhiên lo lắng đến mức không nói nên lời.
Cô không thể ép anh từ bỏ việc đi du học và từ bỏ lý tưởng cao cả của anh chỉ vì cô không thích yêu xa.
“Mộc Miên, tha thứ cho sự ích kỉ của anh, được không?”
Minh Tư Thành đưa tay lên và ôm má Nhiên Mộc Miên.
Anh dùng sức ép cô nhìn mình.
Collagen trên khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên đẹp đến mức Minh Tư Thành cảm thấy như anh đang nâng niu báu vật trong lòng bàn tay.
Và ngay sau đó, nụ hôn của Minh Tư Thành đã rơi xuống một cách chính xác.
Sau khi Nhiên Mộc Miên mở to mắt trong giây lát thì cô từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ là do cô vừa tắm xong nên trên người còn lưu lại mùi thơm của sữa tắm, một mùi hương mà anh không biết tên là gì nhưng hương thơm rất dễ chịu.
Minh Tư Thành ôm lấy khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên và hôn lên đôi môi của cô một lúc lâu.
Khi bốn cánh môi khế rời nhau, ánh mắt của Minh Tư Thành nhìn Nhiên Mộc Miên đã thay đổi.
Một mùi hương của hormone tuổi thành niên tỏa ra từ anh như một người đàn ông trưởng thành.
Nhiên Mộc Miên đỏ mặt và tim đập thình thịch. Cô xấu hổ đến nỗi ù cả hai tai, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Tư Thành.
“Mộc Miên, bất luận lý do của em là gì thì cũng đừng nói chia tay với anh” Minh Tư Thành nói một cách độc đoán.
Khí thế của Nhiên Mộc Miên lập tức yếu đi khi đứng trước mặt cậu ta: “Nhưng… anh đã không ăn lại cỏ cũ mà”
“Em cũng đâu phải là cỏ cũ, bởi vì anh chưa thực sự buông tay mà” Minh Tư Thành nói chuyện đầy lý lẽ.
Trái tim của Nhiên Mộc Miên bắt đầu bối rối.
“Anh không quan tâm đến việc em chỉ để ý đến ngoại hình của anh hay điều gì khác. Tóm lại, em đã từng thích anh là được rồi. Cho dù em không yêu anh thì nhất định anh cũng sẽ khiến em yêu anh” Minh Tư Thành nói rồi vừa dùng hai ngón tay nắm cằm Nhiên Mộc Miên vừa hơi nâng đầu cô lên.
Khi Nhiên Mộc Miên bắt gặp ánh mắt của Tư Thành một lần nữa thì cơ thể của cô đã hoạt động nhanh hơn cả bộ não.
Bỗng nhiên Minh Tư Thành nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Em đúng là một công chúa nhỏ phiền phức mà. Em giấu giếm tâm tư sâu như vậy, cũng may anh không tin là em không thích anh nữa”
“Vậy thì anh nói phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để giải quyết vấn đề này đây? Bố và mẹ em sẽ không cho phép em ra nước ngoài. Em lại không thích yêu xa, mà anh…”
“Anh từ bỏ việc đi du học là được rồi” Minh Tư Thành mỉm cười đầy ẩn ý và yêu chiều gãi gãi chóp mũi của Nhiên Mộc Miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.