Chương 58: Cô nữ sinh lắm lời
Chia Le
29/05/2021
Ngày hôm sau. Vùng ngoại ô phía nam thành phố Thuận Canh nối tiếng với những khu biệt thự xa hoa, đắt đỏ mà chỉ có giới siêu nhà mới mua nổi, hai bên con đường dài tăm tắp là những cụm biệt thự xép xen kẽ nhau.
Mặt trời từ từ ló dạng, những tia sáng đầu tiên của ánh bình minh phớt nhẹ đây đó trên bức tường trắng phau, những ngôi biệt thự tựa như những con sếu trắng đứng trên đôi được nhuộm một màu vàng đỏ lấp lánh.
Tô Hoài Lan từng mua một căn biệt thự trong khu này, bây giờ đã được trang hoàng xong nhưng cô vẫn còn ở Hàn Quốc chưa về. Cuối con đường nhựa này là một khu vực tư nhân, cấm không cho ai xâm nhập vào.
Từ bên ngoài nhìn vào là cống sắt lớn màu đen, hai bên trụ cổng là một hàng rào sắt mọc đầy những bông tường vi có gai.
Nơi này nhìn đẹp đẽ là thế, thế nhưng mấy dây thép phòng trộm dưới những cánh hoa tường vi lại cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này, một cô gái xuất hiện, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh. “Tút tút tút ” Cô ấy bấm nút gọi video trên cánh cửa. Người trả lời cuộc gọi của cô là một người phụ nữ trung niên.
Phó Quân Tiêu chạy bộ buổi sáng trở về, mới vừa tắm rửa thì nghe thấy dì Lưu, quản gia gõ cửa, nói: “Cậu cả Phó, bên ngoài có một cô gái tên là Lý Nhã Uyên bảo là được cậu cứu nên muốn gặp mặt để cảm ơn”
Lý Nhã Uyên?! Phó Quân Tiêu khẽ cau mày.
Anh đã cứu người vô số, sao có thể nhớ rõ cô gái Lý Nhã Uyên này là ai chứ. “Không quen, đuối cô ta đi đi”
Phó Quân Tiêu tắt vòi sen, quấn khăn tắm quanh eo. Anh mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài. Dì Lưu thấy anh ta chưa mặc gì, vội đưa cho anh một cái áo choàng tắm sạch sẽ.
Phó Quân Tiêu có dáng người đĩnh đạc, cao ráo, làn da màu lúa mì chồng chất vết thương, khiến người nhìn không khỏi xót xa. Rõ ràng là đại thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên lại đi dùng thân thể của mình để bảo vệ người khác.
Dì Lưu thở dài, cảm động. “Cậu chủ Phó, bây giờ cậu đã xuất ngũ rồi, nếu rảnh thì hãy thường xuyên về thành phố Cung Uy thăm ông chủ Phó”
Dì Lưu nói dong dài tựa như người mẹ đang lo lắng cho con: “Còn bà chủ, bà ngày ngóng đêm mong để cậu, đứa con trai bà ấy yêu thương có thế bình an trở về ”
“Tôi biết rồi dì Lưu” Trên cơ bụng anh có một đường mỹ nhân ngư gợi cảm, khăn tắm buộc hờ hững ở bên hông, thấp thoáng hiện ra đường cong, thiếu chút nữa khiến cho dì Lưu, người đã ở tuổi làm mẹ của người ta tim đập nhanh, đỏ mặt tía tai. Dì Lưu hơi xấu hổ, vội vàng xoay người rời đi phòng của Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu ăn bữa sáng xong, thay tây trang và giày da, ra cửa, ngay khi anh chuẩn bị bước lên xe, dì Lưu đuổi theo kịp, lấy công văn trong túi ra đưa cho anh. Một người lính quanh năm chạm vào súng như anh, nhất thời cũng không thích ứng với việc ngày ngày xách cặp đến công ty đúng giờ “báo cáo”. Phó Quân Tiêu bước lên chiếc xe hơi sang trọng của mình, ngôi vào băng ghế sau.
Khi anh xừa định nhằm mắt dưỡng thành thì tài xế đột nhiên phanh gấp, quán tính làm Phó Quân Tiêu ngã về phía trước, thiếu chút nữa đã đụng vào ghế trước. “Xảy ra chuyện gì thế?” Phó Quân Tiêu cau mày, trâm giọng hỏi. Vừa mới ra khỏi ra khỏi cổng đã gặp xui xẻo.
Tài xế Tiếu Trần đáp lại với vẻ mặt tràn đầy sự hối lỗi: “Tôi xin lỗi cậu chủ. Xe của chúng ta bị một nữ sinh chặn lại!” Ngay khi tài xế nói câu này thì có người gõ vào cửa sổ bên cạnh Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu quay đầu lại. Chỉ thấy một nữ sinh vừa cao lại rất mảnh khảnh. Cô bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy caro màu xanh biển, trên lưng còn mang một chiếc cặp sách lớn.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, lông mày lá liễu thanh tú, đôi mắt trong veo tựa dòng suối nhỏ, mũi cao, môi chúm chím khiến cho khuôn mặt nho nhỏ thêm vài phân sức sống.
Phó Quân Tiêu không muốn để ý đến cô bé, nhưng khi cô nâng tay lên, trên tay cầm một chiếc lắc tay màu đen đong đưa trước mặt anh, khiến cả tinh thần lẫn thể xác anh ngẩn ngơ trong nháy mắt, vội vàng ấn nút, hạ cửa sổ xuống.
“Ân nhân cứu mạng, tôi biết anh không muốn thấy tôi. Nhưng mà tôi vẫn muốn đưa cho anh vật quan trọng mà anh đã đánh rơi khi cứu tôi. Tôi đã cố ý tìm một thợ thủ công lành nghề và nhờ sửa nó. Hơn nữa tôi đã nói cô ấy bỏ thêm vào một chỉ vàng. Vậy nên, tôi chúc anh và người yêu của mình hạnh phúc mỹ mãn, sống lâu trăm tuổi!” Lý Nhã Uyên hơi củi đầu, đưa tay vào trong xe.
Phó Quân Tiêu nhìn lắc tay mà nữ sinh đưa cho, trong lòng tràn ngập vui sướng. Đây là ngày ấy ở tòa cao ốc bị cháy kia, anh đã làm chiếc lắc tay này lại ở thời điểm mấu chốt cứu anh cùng cô nữ sinh ấy một mạng nên đã bị đứt.
Vì vậy... Cô gái trước mặt này cô bé anh cứu hôm đó sao?! Phó Quân Tiêu nhận lấy chiếc lắc tay, mở cửa xe ra giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Vào đi! Tiểu Trân, đưa đứa nhỏ này đến trường nhất trung Tân Giang đi.”
“Vâng! Tài xế Tiểu Trân kính cẩn trả lời.
“Tôi đây liên không khách khí!” Lý Nhã Uyên cười tươi như hoa, lập tức chui vào bên trong xe, nghiêng người nhìn Phó Quân Tiêu, tò mò hỏi, "Làm sao anh biết tôi học ở Tân Giang? Tôi không đeo thẻ học sinh mà.”
“Tôi đã từng học ở đó.” Phó Quân Tiêu ngồi ở phụ, nhàn nhạt trả lời nói.
Anh đã nhường vị trí ghế điều khiển an toàn nhất cho cô bé kia. Lý Nhã Uyên lễ phép đáp: “Cảm ơn”
Phó Quân Tiêu không nhìn cô bé nữa mà tập trung nhìn vào chiếc lắc trên tay, có chút thất thân hỏi: “ Sao em biết được?” Vào ngày cứu viện hôm đó, trên mặt anh loa lổ vết dầu nhớt. Hơn nữa anh lại bị thương nghiêm trọng, người nhà con tin muốn tìm anh để cảm ơn cũng chỉ có thế đến chỗ cấp trên của anh đưa cờ thưởng chứ không thể đi bệnh viện thăm anh, để tránh thấy diện mạo thật của anh.
Lý Nhã Uyên nhếch miệng cười: “Cô tôi là bác sĩ chữa trị chính của an, tôi đã quấn lấy cô ấy, năn nỉ cô nói cho tôi biết. Còn về địa chỉ! Hì hì —— tôi tiêu tiên thuê người trai”
“Cảm ơn em đã giúp tôi đem chiếc lắc tay mà tôi trân quý đến. Về sau, hy vọng em sẽ không nói với ai thân phận của tôi” Phó Quân Tiêu nhíu mày kiếm nhíu lại, đặt chiếc lắc vào túi trong của bộ tây trang.
Lý Nhã Uyên ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc: “Ân nhân, anh cứ yên tâm! Tôi sẽ không bán đứng anh đâu! Nếu không nhờ có anh, chỉ sợ kỷ thi đại học năm nay tôi cũng không tham gia được!”
“„.... Phó Quân Tiêu không đáp lại cô bé. Cô nữ sinh này thật quá nhiều lời. Đề tài nói chuyện phiếm của cô đều có thể thăm, đều có thể thăm hỏi hắn tổ tông mười tám đại!
Mặt trời từ từ ló dạng, những tia sáng đầu tiên của ánh bình minh phớt nhẹ đây đó trên bức tường trắng phau, những ngôi biệt thự tựa như những con sếu trắng đứng trên đôi được nhuộm một màu vàng đỏ lấp lánh.
Tô Hoài Lan từng mua một căn biệt thự trong khu này, bây giờ đã được trang hoàng xong nhưng cô vẫn còn ở Hàn Quốc chưa về. Cuối con đường nhựa này là một khu vực tư nhân, cấm không cho ai xâm nhập vào.
Từ bên ngoài nhìn vào là cống sắt lớn màu đen, hai bên trụ cổng là một hàng rào sắt mọc đầy những bông tường vi có gai.
Nơi này nhìn đẹp đẽ là thế, thế nhưng mấy dây thép phòng trộm dưới những cánh hoa tường vi lại cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này, một cô gái xuất hiện, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh. “Tút tút tút ” Cô ấy bấm nút gọi video trên cánh cửa. Người trả lời cuộc gọi của cô là một người phụ nữ trung niên.
Phó Quân Tiêu chạy bộ buổi sáng trở về, mới vừa tắm rửa thì nghe thấy dì Lưu, quản gia gõ cửa, nói: “Cậu cả Phó, bên ngoài có một cô gái tên là Lý Nhã Uyên bảo là được cậu cứu nên muốn gặp mặt để cảm ơn”
Lý Nhã Uyên?! Phó Quân Tiêu khẽ cau mày.
Anh đã cứu người vô số, sao có thể nhớ rõ cô gái Lý Nhã Uyên này là ai chứ. “Không quen, đuối cô ta đi đi”
Phó Quân Tiêu tắt vòi sen, quấn khăn tắm quanh eo. Anh mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài. Dì Lưu thấy anh ta chưa mặc gì, vội đưa cho anh một cái áo choàng tắm sạch sẽ.
Phó Quân Tiêu có dáng người đĩnh đạc, cao ráo, làn da màu lúa mì chồng chất vết thương, khiến người nhìn không khỏi xót xa. Rõ ràng là đại thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên lại đi dùng thân thể của mình để bảo vệ người khác.
Dì Lưu thở dài, cảm động. “Cậu chủ Phó, bây giờ cậu đã xuất ngũ rồi, nếu rảnh thì hãy thường xuyên về thành phố Cung Uy thăm ông chủ Phó”
Dì Lưu nói dong dài tựa như người mẹ đang lo lắng cho con: “Còn bà chủ, bà ngày ngóng đêm mong để cậu, đứa con trai bà ấy yêu thương có thế bình an trở về ”
“Tôi biết rồi dì Lưu” Trên cơ bụng anh có một đường mỹ nhân ngư gợi cảm, khăn tắm buộc hờ hững ở bên hông, thấp thoáng hiện ra đường cong, thiếu chút nữa khiến cho dì Lưu, người đã ở tuổi làm mẹ của người ta tim đập nhanh, đỏ mặt tía tai. Dì Lưu hơi xấu hổ, vội vàng xoay người rời đi phòng của Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu ăn bữa sáng xong, thay tây trang và giày da, ra cửa, ngay khi anh chuẩn bị bước lên xe, dì Lưu đuổi theo kịp, lấy công văn trong túi ra đưa cho anh. Một người lính quanh năm chạm vào súng như anh, nhất thời cũng không thích ứng với việc ngày ngày xách cặp đến công ty đúng giờ “báo cáo”. Phó Quân Tiêu bước lên chiếc xe hơi sang trọng của mình, ngôi vào băng ghế sau.
Khi anh xừa định nhằm mắt dưỡng thành thì tài xế đột nhiên phanh gấp, quán tính làm Phó Quân Tiêu ngã về phía trước, thiếu chút nữa đã đụng vào ghế trước. “Xảy ra chuyện gì thế?” Phó Quân Tiêu cau mày, trâm giọng hỏi. Vừa mới ra khỏi ra khỏi cổng đã gặp xui xẻo.
Tài xế Tiếu Trần đáp lại với vẻ mặt tràn đầy sự hối lỗi: “Tôi xin lỗi cậu chủ. Xe của chúng ta bị một nữ sinh chặn lại!” Ngay khi tài xế nói câu này thì có người gõ vào cửa sổ bên cạnh Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu quay đầu lại. Chỉ thấy một nữ sinh vừa cao lại rất mảnh khảnh. Cô bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy caro màu xanh biển, trên lưng còn mang một chiếc cặp sách lớn.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, lông mày lá liễu thanh tú, đôi mắt trong veo tựa dòng suối nhỏ, mũi cao, môi chúm chím khiến cho khuôn mặt nho nhỏ thêm vài phân sức sống.
Phó Quân Tiêu không muốn để ý đến cô bé, nhưng khi cô nâng tay lên, trên tay cầm một chiếc lắc tay màu đen đong đưa trước mặt anh, khiến cả tinh thần lẫn thể xác anh ngẩn ngơ trong nháy mắt, vội vàng ấn nút, hạ cửa sổ xuống.
“Ân nhân cứu mạng, tôi biết anh không muốn thấy tôi. Nhưng mà tôi vẫn muốn đưa cho anh vật quan trọng mà anh đã đánh rơi khi cứu tôi. Tôi đã cố ý tìm một thợ thủ công lành nghề và nhờ sửa nó. Hơn nữa tôi đã nói cô ấy bỏ thêm vào một chỉ vàng. Vậy nên, tôi chúc anh và người yêu của mình hạnh phúc mỹ mãn, sống lâu trăm tuổi!” Lý Nhã Uyên hơi củi đầu, đưa tay vào trong xe.
Phó Quân Tiêu nhìn lắc tay mà nữ sinh đưa cho, trong lòng tràn ngập vui sướng. Đây là ngày ấy ở tòa cao ốc bị cháy kia, anh đã làm chiếc lắc tay này lại ở thời điểm mấu chốt cứu anh cùng cô nữ sinh ấy một mạng nên đã bị đứt.
Vì vậy... Cô gái trước mặt này cô bé anh cứu hôm đó sao?! Phó Quân Tiêu nhận lấy chiếc lắc tay, mở cửa xe ra giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Vào đi! Tiểu Trân, đưa đứa nhỏ này đến trường nhất trung Tân Giang đi.”
“Vâng! Tài xế Tiểu Trân kính cẩn trả lời.
“Tôi đây liên không khách khí!” Lý Nhã Uyên cười tươi như hoa, lập tức chui vào bên trong xe, nghiêng người nhìn Phó Quân Tiêu, tò mò hỏi, "Làm sao anh biết tôi học ở Tân Giang? Tôi không đeo thẻ học sinh mà.”
“Tôi đã từng học ở đó.” Phó Quân Tiêu ngồi ở phụ, nhàn nhạt trả lời nói.
Anh đã nhường vị trí ghế điều khiển an toàn nhất cho cô bé kia. Lý Nhã Uyên lễ phép đáp: “Cảm ơn”
Phó Quân Tiêu không nhìn cô bé nữa mà tập trung nhìn vào chiếc lắc trên tay, có chút thất thân hỏi: “ Sao em biết được?” Vào ngày cứu viện hôm đó, trên mặt anh loa lổ vết dầu nhớt. Hơn nữa anh lại bị thương nghiêm trọng, người nhà con tin muốn tìm anh để cảm ơn cũng chỉ có thế đến chỗ cấp trên của anh đưa cờ thưởng chứ không thể đi bệnh viện thăm anh, để tránh thấy diện mạo thật của anh.
Lý Nhã Uyên nhếch miệng cười: “Cô tôi là bác sĩ chữa trị chính của an, tôi đã quấn lấy cô ấy, năn nỉ cô nói cho tôi biết. Còn về địa chỉ! Hì hì —— tôi tiêu tiên thuê người trai”
“Cảm ơn em đã giúp tôi đem chiếc lắc tay mà tôi trân quý đến. Về sau, hy vọng em sẽ không nói với ai thân phận của tôi” Phó Quân Tiêu nhíu mày kiếm nhíu lại, đặt chiếc lắc vào túi trong của bộ tây trang.
Lý Nhã Uyên ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc: “Ân nhân, anh cứ yên tâm! Tôi sẽ không bán đứng anh đâu! Nếu không nhờ có anh, chỉ sợ kỷ thi đại học năm nay tôi cũng không tham gia được!”
“„.... Phó Quân Tiêu không đáp lại cô bé. Cô nữ sinh này thật quá nhiều lời. Đề tài nói chuyện phiếm của cô đều có thể thăm, đều có thể thăm hỏi hắn tổ tông mười tám đại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.