Chương 121: Có tình ý
Chia Le
01/06/2021
Ngay sau đó, một đám mây đen kịt từ từ nhấn chìm hình bóng của Phó Quân Bác.
Đồng Kỳ Anh yếu ớt giơ tay lên, muốn chạm vào người đàn ông mà cô luôn hằng nhung nhớ, nhưng cuối cùng cô cũng kiệt sức, hai mắt tối sầm lại, cô ngất đi.
“Kỳ Anh!” Phó Quân Bác vô thức ôm lấy Đồng Kỳ Anh, nhanh chóng bế cô đặt lên giường. Cô thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ cần anh ta bình an trở về, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.
“Kỳ Anh, tôi xin lỗi” Sau khi đặt Đồng Kỳ Anh nằm trên giường, Phó Quân Bác ngồi xuống bên cạnh giường, miệng khẽ thì thâm rồi hôn lên trán của Đồng Kỳ Anh.
Vô tình, sau khi anh ta trông thấy đồ ăn chưa đụng đến trên bàn ăn bên cạnh, anh ta lập tức trèo lên giường, đau khổ ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng.
Tại sao cô gái của anh ta luôn ngốc nghếch như vậy? Ngốc đến nỗi khiến anh ta cảm thấy vừa đau lòng vừa đáng thương. “Quân Bác... Tôi rất nhớ anh...”.
Không biết trôi qua bao lâu, Đồng Kỳ Anh mơ mơ màng màng nói mê. Lời cô nói, anh ta nghe thấy rõ ràng anh ta không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng.
Bảo vệ Kỳ Anh, cũng giống như đang bảo vệ một phiên bản yếu đuối khác của chính bản thân.
Cằm của Phó Quân Bác đặt lên đỉnh đầu của Đồng Kỳ Anh, nhắm hờ hai mắt lại. Đợi tới khi Đồng Kỳ Anh tỉnh lại một lần nữa, tỉnh dậy vì đói, thì đã không thấy bóng dáng của Phó Quân Bác đâu.
Đồng Kỳ Anh biết, chắc chắn anh ta lại đi làm rồi, nhưng lần này điều khiến cô ngạc nhiên là đồ ăn trên bàn đã bị ai đó ăn hết sạch rồi. Là Quân Bác ăn sao? Nhưng đồ ăn đó được nấu từ đêm qua mài Đồng Kỳ Anh xuống giường, đi tới bên bàn ăn, nhìn thấy tờ giấy nhắn của Phó Quân Bác. Kỳ Anh, ở công ty tôi vẫn còn việc phải giải quyết, tôi đi làm trước, không thế ăn tối ở nhà, nhưng mà tôi sẽ về với em trước mười hai giờ. “Kính koong...”
Đồng Kỳ Anh vừa đọc xong tờ giấy nhắn thì tiếng chuông cửa vang lên. Sau khi đặt tờ giấy nhắn xuống, cô lại chạy ra mở cửa, nhưng không ngờ rằng đó là người giao hàng. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2063552_1_25,602063552_2_25,60
Đồng Kỳ Anh yếu ớt giơ tay lên, muốn chạm vào người đàn ông mà cô luôn hằng nhung nhớ, nhưng cuối cùng cô cũng kiệt sức, hai mắt tối sầm lại, cô ngất đi.
“Kỳ Anh!” Phó Quân Bác vô thức ôm lấy Đồng Kỳ Anh, nhanh chóng bế cô đặt lên giường. Cô thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ cần anh ta bình an trở về, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.
“Kỳ Anh, tôi xin lỗi” Sau khi đặt Đồng Kỳ Anh nằm trên giường, Phó Quân Bác ngồi xuống bên cạnh giường, miệng khẽ thì thâm rồi hôn lên trán của Đồng Kỳ Anh.
Vô tình, sau khi anh ta trông thấy đồ ăn chưa đụng đến trên bàn ăn bên cạnh, anh ta lập tức trèo lên giường, đau khổ ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng.
Tại sao cô gái của anh ta luôn ngốc nghếch như vậy? Ngốc đến nỗi khiến anh ta cảm thấy vừa đau lòng vừa đáng thương. “Quân Bác... Tôi rất nhớ anh...”.
Không biết trôi qua bao lâu, Đồng Kỳ Anh mơ mơ màng màng nói mê. Lời cô nói, anh ta nghe thấy rõ ràng anh ta không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng.
Bảo vệ Kỳ Anh, cũng giống như đang bảo vệ một phiên bản yếu đuối khác của chính bản thân.
Cằm của Phó Quân Bác đặt lên đỉnh đầu của Đồng Kỳ Anh, nhắm hờ hai mắt lại. Đợi tới khi Đồng Kỳ Anh tỉnh lại một lần nữa, tỉnh dậy vì đói, thì đã không thấy bóng dáng của Phó Quân Bác đâu.
Đồng Kỳ Anh biết, chắc chắn anh ta lại đi làm rồi, nhưng lần này điều khiến cô ngạc nhiên là đồ ăn trên bàn đã bị ai đó ăn hết sạch rồi. Là Quân Bác ăn sao? Nhưng đồ ăn đó được nấu từ đêm qua mài Đồng Kỳ Anh xuống giường, đi tới bên bàn ăn, nhìn thấy tờ giấy nhắn của Phó Quân Bác. Kỳ Anh, ở công ty tôi vẫn còn việc phải giải quyết, tôi đi làm trước, không thế ăn tối ở nhà, nhưng mà tôi sẽ về với em trước mười hai giờ. “Kính koong...”
Đồng Kỳ Anh vừa đọc xong tờ giấy nhắn thì tiếng chuông cửa vang lên. Sau khi đặt tờ giấy nhắn xuống, cô lại chạy ra mở cửa, nhưng không ngờ rằng đó là người giao hàng. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2063552_1_25,602063552_2_25,60
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.