Chương 160: Đoạt lại
Chia Le
01/06/2021
Tô Hoài Lan bất mãn chen miệng vào: "Tôi là vợ sắp cưới của cậu cả!"
Thím Lưu run sợ, hơi sững người, ngước mắt lên nhìn Phó Quân Tiêu theo bản năng, thấy Phó Quân Tiêu không lên tiếng cũng không thể làm gì khác hơn là đổi cách xưng hô: "Chào buổi sáng mợ cả." . ngôn tình ngược
"Kỳ Anh, chị nhớ em muốn chết!"
Đôi môi đỏ mọng của Tô Hoài Lan khẽ nhếch lên, cô ta bước tới, giang rộng vòng tay nhào tới phía Đồng Kỳ Anh đang đứng cạnh thím Lưu, ôm châm lấy Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lùi về sau theo bản năng, đỡ lấy cô ta, thẹn thùng cười: "A...Hoài Lan."
"Thím Lưu, mang vali của tôi lên trên lầu đi, tôi muốn ở lại nói chuyện với Kỳ Anh một chút."
Sau khi Tô Hoài Lan buông Đồng Kỳ Anh ra bèn lập tức kéo chặt lấy tay Đồng Kỳ Anh, ra vẻ rất là thân mật.
Đồng Kỳ Anh nhìn Tô Hoài Lan xa lạ trước mặt này, đến cả tính cách cũng thay đổi, hoài nghi không biết có phải mình nhìn lầm rồi không.
"Bây giờ Kỳ Anh phải đến công ty ra mắt với tôi, cô có gì muốn nói thì chờ cô ấy về rồi nói sau."
Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói, sau đó quay người.
Đồng Kỳ Anh nhanh trí, lập tức rút tay mình ra khỏi tay Tô Hoài Lan, dịu dàng nói: "Chị dâu, em đi làm trước nhé."
"Được, vậy mau đi đi"
Tô Hoài Lan cố làm ra vẻ tự nhiên, cười hào phóng.
Cô ta trơ mắt nhìn Đồng Kỳ Anh đi theo Phó Quân Tiêu.
Lúc ra cửa, Phó Quân Tiêu còn cố ý thả đi chậm lại để chờ Đồng Kỳ Anh theo kịp.
Ô, Phó Quân Tiêu đã chiều chuộng Đồng Kỳ Anh đến vậy ngay cả trong những chi tiết nhỏ nhặt rồi, Tô Hoài Lan cô phải làm gì để đoạt lại trái tim Phó Quân Tiêu từ Đồng Kỳ Anh đây.
"Thím Lưu, thím mang hành lý của tôi tới phòng cậu cả đi."
Quay mặt lại, Tô Hoài Lan đã ra lệnh không chút khách khí.
Sắc mặt Thím Lưu lập tức tối sâm, từ khi bà tới làm việc ở đây, cậu cả nói chuyện với bà rất lễ phép, ngay cả Đồng Kỳ Anh trong gia đình này cũng rất tôn trọng bà, còn Tô Hoài Lan thì hoàn toàn coi bà như người ở để sai sử.
Thím Lưu run sợ, hơi sững người, ngước mắt lên nhìn Phó Quân Tiêu theo bản năng, thấy Phó Quân Tiêu không lên tiếng cũng không thể làm gì khác hơn là đổi cách xưng hô: "Chào buổi sáng mợ cả." . ngôn tình ngược
"Kỳ Anh, chị nhớ em muốn chết!"
Đôi môi đỏ mọng của Tô Hoài Lan khẽ nhếch lên, cô ta bước tới, giang rộng vòng tay nhào tới phía Đồng Kỳ Anh đang đứng cạnh thím Lưu, ôm châm lấy Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lùi về sau theo bản năng, đỡ lấy cô ta, thẹn thùng cười: "A...Hoài Lan."
"Thím Lưu, mang vali của tôi lên trên lầu đi, tôi muốn ở lại nói chuyện với Kỳ Anh một chút."
Sau khi Tô Hoài Lan buông Đồng Kỳ Anh ra bèn lập tức kéo chặt lấy tay Đồng Kỳ Anh, ra vẻ rất là thân mật.
Đồng Kỳ Anh nhìn Tô Hoài Lan xa lạ trước mặt này, đến cả tính cách cũng thay đổi, hoài nghi không biết có phải mình nhìn lầm rồi không.
"Bây giờ Kỳ Anh phải đến công ty ra mắt với tôi, cô có gì muốn nói thì chờ cô ấy về rồi nói sau."
Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói, sau đó quay người.
Đồng Kỳ Anh nhanh trí, lập tức rút tay mình ra khỏi tay Tô Hoài Lan, dịu dàng nói: "Chị dâu, em đi làm trước nhé."
"Được, vậy mau đi đi"
Tô Hoài Lan cố làm ra vẻ tự nhiên, cười hào phóng.
Cô ta trơ mắt nhìn Đồng Kỳ Anh đi theo Phó Quân Tiêu.
Lúc ra cửa, Phó Quân Tiêu còn cố ý thả đi chậm lại để chờ Đồng Kỳ Anh theo kịp.
Ô, Phó Quân Tiêu đã chiều chuộng Đồng Kỳ Anh đến vậy ngay cả trong những chi tiết nhỏ nhặt rồi, Tô Hoài Lan cô phải làm gì để đoạt lại trái tim Phó Quân Tiêu từ Đồng Kỳ Anh đây.
"Thím Lưu, thím mang hành lý của tôi tới phòng cậu cả đi."
Quay mặt lại, Tô Hoài Lan đã ra lệnh không chút khách khí.
Sắc mặt Thím Lưu lập tức tối sâm, từ khi bà tới làm việc ở đây, cậu cả nói chuyện với bà rất lễ phép, ngay cả Đồng Kỳ Anh trong gia đình này cũng rất tôn trọng bà, còn Tô Hoài Lan thì hoàn toàn coi bà như người ở để sai sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.