Chương 853: Không còn có tương lai nữa
Chia Le
18/07/2021
Ngụ ý là cô không cần anh.
Minh Tư Thành kéo Nhiên Mộc Miên đến trước mặt mình, không định bỏ qua chuyện này cố chấp nói: “Vậy cũng không sao, cùng lắm thì anh và anh ta cùng đi với em”
“Minh Tư Thành!” Nhiên Mộc Miên không vui cau chặt mày, dùng sức xoay mạnh cổ tay, muốn giãy ra khỏi tay của anh: “Anh nghe không hiểu à?”
Minh Tư Thành dứt khoát vòng tay qua eo cô, ôm thắng cô vào trong ngực. Nhiên Mộc Miên giơ hai tay lên, theo bản năng chống lên lồng ngực Minh Tư Thành. “Nói cho em một tin tốt” Minh Tư Thành nhếch khóe miệng nói.
Nhiên Mộc Miên nhất thời hiếu kỳ nhìn thẳng vào mắt Minh Tư Thành, chỉ thấy trong mắt anh dường như lấp đầy ý cười mà cô nhìn không thấu.
“Tin tốt gì?”
“Không phải em nói, muốn anh xây dựng một đế quốc IT cho em sao? “Đế quốc” đó sắp sửa hoàn thành rồi” Minh Tư Thành mỉm cười nói.
Thế nhưng trên mặt Nhiên Mộc Miên lại không có cảm xúc gì cả: “Vậy nhưng tôi đã không cần nữa rồi”.
"..” Minh Tư Thành nghẹn lời, anh dừng lại một chút, nụ cười dần thu lại, sau đó nói tiếp: “Mộc Miên, đừng như vậy nữa. Đừng giận dỗi với anh nữa”
Nhiên Mộc Miên muốn thoát ra khỏi Minh Tư Thành nhưng sức lực của anh quá lớn, cô không đẩy ra được, đành phải giữ nguyên tư thế này để mặc cho anh ôm, trong lòng lặng như nước, nói chuyện với anh: “Tôi còn nhớ anh đã từng nói, anh không phải là loại đàn ông đi ăn lại cỏ cũ. Đương nhiên tôi cũng không phải loại con gái ăn lại cỏ cũ, Minh Tư Thành, tôi đã không còn thích anh nữa rồi”
“Mộc Miên, bốn năm trước bởi vì anh..."
"Tôi biết anh có nỗi khổ của mình, nhưng tôi đã từ bỏ rồi” Nhiên Mộc Miên trực tiếp ngắt ngang lời của Minh Tư Thành.
Cơ thể và trái tim của Minh Tư Thành hẫng một cái, mất mát buông tay ra.
Nhiên Mộc Miên thấy anh buông tay ra lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, đứng cách xa anh một khoảng cách an toàn: “Nếu như anh không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây. Video quảng cáo tôi sẽ mang về chỉnh sửa lại, sau khi chỉnh sửa xong sẽ mang đến cho anh xem qua một lần nữa.”
Minh Tư Thành không nói thêm gì nữa.
Nhiên Mộc Miên lịch sự gật đầu chào, cầm túi xách, xoay người đi ra khỏi cửa.
Minh Tư Thành hậm hực quay về ngồi trước bàn làm việc, bên trong laptop đang chiếu từng hình ảnh của Nhiên Mộc Miên từ khi ra khỏi cửa và đi đường.
Mãi đến lúc xuống đến trước sảnh tòa nhà, Nhiên Mộc Miên nhìn thấy Lang Khiếu Nhật, khuôn mặt căng thẳng từ nãy nháy mắt nở rộ một nụ cười xán lạn.
Lang Khiểu Nhật bước nhanh về phía Nhiên Mộc Miên, khi đến trước mặt cô liền đưa tay ra cầm túi xách giúp CÔ.
“Bữa trưa nay chúng ta đi ăn dê nướng nguyên con đi, có được không?” Nhiên Mộc Miên cười hỏi. Lang Khiếu Nhật gật đầu trả lời: “Được.”
Xem đến đây, Minh Tư Thành đau khổ gập laptop lại, ngồi ngửa hẳn ra trên ghế giám đốc, hồn bay phách lạc nhìn lên trên trần nhà.
Bỗng nhiên anh lại nghĩ đến cái gì đó, lập tức đứng dậy khỏi ghế giám đốc, đi ra ngoài. Ở bên kia, trong nhà hàng.
Sau khi đồ ăn mà Nhiên Mộc Miên gọi đã lên hết, khi cô và Lang Khiếu Nhật đang chuẩn bị cùng nhau ăn thì bên cạnh Lang Khiếu Nhật đột nhiên có một người ngồi xuống.
Lang Khiếu Nhật cảnh giác chuẩn bị ra tay, nhìn thấy người đến là Minh Tư Thành mới bình tĩnh thu tay lại.
Nhiên Mộc Miên không hiểu gì, nhìn Minh Tư Thành. Minh Tư Thành cầm lấy dao nĩa trên bàn, chủ động cắt thịt dê cho Nhiên Mộc Miên. Nhiên Mộc Miên bình tĩnh hỏi: “Minh Tư Thành, anh muốn làm cái gì?” "Theo đuổi em một lần nữa” Minh Tư Thành mỉm cười. Nhiên Mộc Miên khẽ nhếch khóe miệng, hỏi lại: "Sau đó lại vứt bỏ một lần nữa?”
“Anh nhất định sẽ không bỏ rơi em nữa.” Anh trả lời bình tĩnh, tự tin.
Nhiên Mộc Miên cười nhạo, một tay chống cằm, nhìn Minh Tư Thành nói tiếp: “Ông nội anh không nói với anh à? Tôi đã đính hôn với anh trai anh Minh Khải Huy rồi"
"..” Minh Tư Thành hoảng hốt, động tác của dao nĩa trên tay đang cắt thịt dê nguyên con cũng dừng lại trong nháy mắt.
“Xem ra là chưa nói cho anh biết rồi” Nhiên Mộc Miên cười cười nhún vai.
Sau khi Minh Tư Thành bình tĩnh lại liền đối diện trực tiếp với ánh mắt Liên Tinh Nha: “Anh không tin”
"Anh không tin thì có thể đi hỏi ông nội anh ấy! Nếu không thì đích thân đi hỏi anh trai anh cũng được. Anh nên biết rằng, quan hệ thống gia giữa nhà họ Minh và nhà họ Phó là không thể xóa bỏ. Dù sao thì đối với đứa con gái có gia thế phía sau như tôi mà nói, gả cho ai mà chẳng như nhau. Chỉ cần môn đăng hộ đối là được rồi” Nhiên. Mộc Miên trả lời không nhanh không chậm.
Minh Tư Thành vô thức nắm chặt lấy chiếc nĩa trong tay, sau khi bình tĩnh lại, cười khẽ: “Nếu như em đã định. hôn với anh trai anh rồi, chuyện này anh không thể nào không biết”.
“Là tôi không cho bọn họ nói cho anh biết, bởi vì tôi nói, một ngày nào đó về sau tôi muốn chính miệng mình nói cho anh biết", Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư Thành, vẫn mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh có muốn tập gọi “chị dâu” trước một tiếng cho quen miệng dần không?”
“Mộc Miên, bốn năm trước, ngày em đến tiễn anh đi Mỹ, bị người ta bắt cóc. Nếu như không phải anh."
“Nếu như không có anh thì tôi và bố tôi đều chết” Nhiên Mộc Miên một lần nữa cắt ngang lời của Minh Tư Thành. “Minh Tư Thành, nói lời phải giữ lấy lời. Nếu đã hứa với người ta thì phải tuân thủ lời hứa”
“Mộc Miên, anh nhẫn nhục là vì tương lai của hai chúng ta” Minh Tư Thành buồn bã giải thích.
Nhiên Mộc Miên thoải mái nói: “Từ nay về sau, anh suy tính cân nhắc vì tương lai của mình sao cũng được. Tôi với anh không có tương lai, cũng không thể có tương lai”
“Loảng xoảng” một tiếng, Minh Tư Thành tức giận ném dao nĩa lên bàn ăn, đột nhiên đứng dậy bỏ đi.
Minh Tư Thành kéo Nhiên Mộc Miên đến trước mặt mình, không định bỏ qua chuyện này cố chấp nói: “Vậy cũng không sao, cùng lắm thì anh và anh ta cùng đi với em”
“Minh Tư Thành!” Nhiên Mộc Miên không vui cau chặt mày, dùng sức xoay mạnh cổ tay, muốn giãy ra khỏi tay của anh: “Anh nghe không hiểu à?”
Minh Tư Thành dứt khoát vòng tay qua eo cô, ôm thắng cô vào trong ngực. Nhiên Mộc Miên giơ hai tay lên, theo bản năng chống lên lồng ngực Minh Tư Thành. “Nói cho em một tin tốt” Minh Tư Thành nhếch khóe miệng nói.
Nhiên Mộc Miên nhất thời hiếu kỳ nhìn thẳng vào mắt Minh Tư Thành, chỉ thấy trong mắt anh dường như lấp đầy ý cười mà cô nhìn không thấu.
“Tin tốt gì?”
“Không phải em nói, muốn anh xây dựng một đế quốc IT cho em sao? “Đế quốc” đó sắp sửa hoàn thành rồi” Minh Tư Thành mỉm cười nói.
Thế nhưng trên mặt Nhiên Mộc Miên lại không có cảm xúc gì cả: “Vậy nhưng tôi đã không cần nữa rồi”.
"..” Minh Tư Thành nghẹn lời, anh dừng lại một chút, nụ cười dần thu lại, sau đó nói tiếp: “Mộc Miên, đừng như vậy nữa. Đừng giận dỗi với anh nữa”
Nhiên Mộc Miên muốn thoát ra khỏi Minh Tư Thành nhưng sức lực của anh quá lớn, cô không đẩy ra được, đành phải giữ nguyên tư thế này để mặc cho anh ôm, trong lòng lặng như nước, nói chuyện với anh: “Tôi còn nhớ anh đã từng nói, anh không phải là loại đàn ông đi ăn lại cỏ cũ. Đương nhiên tôi cũng không phải loại con gái ăn lại cỏ cũ, Minh Tư Thành, tôi đã không còn thích anh nữa rồi”
“Mộc Miên, bốn năm trước bởi vì anh..."
"Tôi biết anh có nỗi khổ của mình, nhưng tôi đã từ bỏ rồi” Nhiên Mộc Miên trực tiếp ngắt ngang lời của Minh Tư Thành.
Cơ thể và trái tim của Minh Tư Thành hẫng một cái, mất mát buông tay ra.
Nhiên Mộc Miên thấy anh buông tay ra lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, đứng cách xa anh một khoảng cách an toàn: “Nếu như anh không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây. Video quảng cáo tôi sẽ mang về chỉnh sửa lại, sau khi chỉnh sửa xong sẽ mang đến cho anh xem qua một lần nữa.”
Minh Tư Thành không nói thêm gì nữa.
Nhiên Mộc Miên lịch sự gật đầu chào, cầm túi xách, xoay người đi ra khỏi cửa.
Minh Tư Thành hậm hực quay về ngồi trước bàn làm việc, bên trong laptop đang chiếu từng hình ảnh của Nhiên Mộc Miên từ khi ra khỏi cửa và đi đường.
Mãi đến lúc xuống đến trước sảnh tòa nhà, Nhiên Mộc Miên nhìn thấy Lang Khiếu Nhật, khuôn mặt căng thẳng từ nãy nháy mắt nở rộ một nụ cười xán lạn.
Lang Khiểu Nhật bước nhanh về phía Nhiên Mộc Miên, khi đến trước mặt cô liền đưa tay ra cầm túi xách giúp CÔ.
“Bữa trưa nay chúng ta đi ăn dê nướng nguyên con đi, có được không?” Nhiên Mộc Miên cười hỏi. Lang Khiếu Nhật gật đầu trả lời: “Được.”
Xem đến đây, Minh Tư Thành đau khổ gập laptop lại, ngồi ngửa hẳn ra trên ghế giám đốc, hồn bay phách lạc nhìn lên trên trần nhà.
Bỗng nhiên anh lại nghĩ đến cái gì đó, lập tức đứng dậy khỏi ghế giám đốc, đi ra ngoài. Ở bên kia, trong nhà hàng.
Sau khi đồ ăn mà Nhiên Mộc Miên gọi đã lên hết, khi cô và Lang Khiếu Nhật đang chuẩn bị cùng nhau ăn thì bên cạnh Lang Khiếu Nhật đột nhiên có một người ngồi xuống.
Lang Khiếu Nhật cảnh giác chuẩn bị ra tay, nhìn thấy người đến là Minh Tư Thành mới bình tĩnh thu tay lại.
Nhiên Mộc Miên không hiểu gì, nhìn Minh Tư Thành. Minh Tư Thành cầm lấy dao nĩa trên bàn, chủ động cắt thịt dê cho Nhiên Mộc Miên. Nhiên Mộc Miên bình tĩnh hỏi: “Minh Tư Thành, anh muốn làm cái gì?” "Theo đuổi em một lần nữa” Minh Tư Thành mỉm cười. Nhiên Mộc Miên khẽ nhếch khóe miệng, hỏi lại: "Sau đó lại vứt bỏ một lần nữa?”
“Anh nhất định sẽ không bỏ rơi em nữa.” Anh trả lời bình tĩnh, tự tin.
Nhiên Mộc Miên cười nhạo, một tay chống cằm, nhìn Minh Tư Thành nói tiếp: “Ông nội anh không nói với anh à? Tôi đã đính hôn với anh trai anh Minh Khải Huy rồi"
"..” Minh Tư Thành hoảng hốt, động tác của dao nĩa trên tay đang cắt thịt dê nguyên con cũng dừng lại trong nháy mắt.
“Xem ra là chưa nói cho anh biết rồi” Nhiên Mộc Miên cười cười nhún vai.
Sau khi Minh Tư Thành bình tĩnh lại liền đối diện trực tiếp với ánh mắt Liên Tinh Nha: “Anh không tin”
"Anh không tin thì có thể đi hỏi ông nội anh ấy! Nếu không thì đích thân đi hỏi anh trai anh cũng được. Anh nên biết rằng, quan hệ thống gia giữa nhà họ Minh và nhà họ Phó là không thể xóa bỏ. Dù sao thì đối với đứa con gái có gia thế phía sau như tôi mà nói, gả cho ai mà chẳng như nhau. Chỉ cần môn đăng hộ đối là được rồi” Nhiên. Mộc Miên trả lời không nhanh không chậm.
Minh Tư Thành vô thức nắm chặt lấy chiếc nĩa trong tay, sau khi bình tĩnh lại, cười khẽ: “Nếu như em đã định. hôn với anh trai anh rồi, chuyện này anh không thể nào không biết”.
“Là tôi không cho bọn họ nói cho anh biết, bởi vì tôi nói, một ngày nào đó về sau tôi muốn chính miệng mình nói cho anh biết", Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư Thành, vẫn mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh có muốn tập gọi “chị dâu” trước một tiếng cho quen miệng dần không?”
“Mộc Miên, bốn năm trước, ngày em đến tiễn anh đi Mỹ, bị người ta bắt cóc. Nếu như không phải anh."
“Nếu như không có anh thì tôi và bố tôi đều chết” Nhiên Mộc Miên một lần nữa cắt ngang lời của Minh Tư Thành. “Minh Tư Thành, nói lời phải giữ lấy lời. Nếu đã hứa với người ta thì phải tuân thủ lời hứa”
“Mộc Miên, anh nhẫn nhục là vì tương lai của hai chúng ta” Minh Tư Thành buồn bã giải thích.
Nhiên Mộc Miên thoải mái nói: “Từ nay về sau, anh suy tính cân nhắc vì tương lai của mình sao cũng được. Tôi với anh không có tương lai, cũng không thể có tương lai”
“Loảng xoảng” một tiếng, Minh Tư Thành tức giận ném dao nĩa lên bàn ăn, đột nhiên đứng dậy bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.