Chương 894: Nhiên Mộc Miên chưa chết sao?
Chia Le
20/07/2021
Làm sao có thể là Nhiên Mộc Miên? Cô chưa chết sao? Làm sao cô có thể xuất hiện ở đây?
Janna chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên tiếng ầm ầm.
Sau khi Nhiên Mộc Miên ra khỏi cửa hông, cô đi sang bên trái.
Janna nhanh chóng ra lệnh cho tài xế lái xe chạy theo.
Thực sự không thể ngồi yên trong xe đợi được nữa, Janna bảo tài xế tấp xe vào lề đường rồi dừng lại. Xe còn chưa kịp dừng lại hắn cô ta đã mở cửa vội vàng bước ra khỏi xe, chạy về phía Nhiên Mộc Miên.
“Cô là AI mô phỏng?” Sau khi bình tĩnh lại, Janna cong môi chế nhạo: “Xem ra, Nhiên Mộc Miên thật đã chết rồi. Tôi còn đang nghĩ tại sao Thành lại đột nhiên cùng tôi quay trở về. Đã thể liên tiếp mấy tháng đều ở lại công ty không đi ra ngoài. Thì ra là để tạo ra cải người giả cô!"
“Chào cô, tên tôi không phải là “người giả”. Tôi có tên, tên tôi là Thành Ức Mộc” Thành Ức Mộc nói chuyện lịch sự với Janna.
Janna đột nhiên lấy một khẩu súng lục từ thắt lưng ra, nhắm thẳng vào ngực trái của Thành Ức Mộc: "Ba quy luật lớn của AI, Thành hẳn là đã đặt ra cho cô?"
Ngay khi Janna chuẩn bị bóp cò, Thành Ức Mộc đã nhanh chóng ra tay, nhân lúc Janna không kịp phòng bị, trực tiếp cướp lấy khấu súng.
“Thưa cô, thứ đồ vật này không tốt, xin cẩn thận đừng làm bị thương chính mình” Giọng nói của Thành Ức Mộc vẫn không hề có chút dao động nào như cũ.
Sau khi lấy đi khẩu súng của Janna, cô đập vỡ khẩu súng ngay trước mặt Janna, sau đó ném nó vào thùng rác bên đường một cách chính xác.
Janna bị hành vi của Thành Ức Mộc khiến cho tức giận đến mức không nói nên lời. “Thưa cô, tôi còn có việc xin phép đi trước” Thành Ức Mộc nói xong liền xoay người rời đi.
Janna nghiến răng giậm chân, quay trở lại xe của mình, kêu tài xế lái xe tiếp tục đi theo Thành Ức Mộc cả quãng đường.
Cả đoạn đường, Thành Ức Mộc lần lượt đi đến siêu thị, phố đi bộ và trung tâm mua sắm. Dù sao chỉ cần là nơi đông người, cô liền hòa mình vào đó như một người bình thường, không có người qua đường nào hoài nghi cô ấy.
Thành Ức Mộc giống như đang hoàn thành một mệnh lệnh kiểm tra nào đó của chủ nhân. Sau khi đi dạo một vòng, cô mới dùng tiền đi mua đồ rồi quay trở lại công ty của Minh Tư Thành.
Thấy vậy, trong đầu Janna đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô ta lấy điện thoại di động ra, chủ động gọi cho Minh Tư Thành.
Điện thoại có chuông hồi lâu nhưng Minh Tư Thành không nghe, Janna không nhụt chí gọi hết lần này đến lần khác tận cho đến khi Minh Tư Thành tiếp điện thoại của cô ta mới thôi.
"Thành, em vô tình gặp được AI nhân tạo do công ty của anh chế tạo ra" Janna kiêu ngạo nói: "Anh thực sự rất yêu Nhiên Mộc Miên đó! Đến AI nhân tạo cũng giống y hệt như Nhiên Mộc Miền"
“Có vấn đề gì sao?" Minh Tư Thành dửng dưng hỏi lại.
Janna cười: "Không có vấn đề gì, chỉ là muốn cùng anh bàn chuyện làm ăn, thế nào?" "Nói đi! Cô muốn bàn chuyện làm ăn gì với tôi?" Giọng nói Minh Tư Thành vẫn lạnh nhạt như cũ.
Trong lòng Janna tính toán nói: "Anh bán công nghệ cho em"
“Rất đắt, cô không mua nổi” Minh Tư Thành bình tĩnh nói.
Janna lại sảng khoái nói: "Anh cho một cái giá đi."
“50 tỷ đô, sẽ bán hệ thống trọng tâm cho cô” Minh Tư Thành nhẹ nhàng nói.
“Muốn tôi chơi với cô?” Minh Tư Thành ngạc nhiên.
Thành Ức Mộc lắc đầu, giọng nói hơi dí dỏm: "Không, là tôi chơi với chủ nhân"
“Cũng được, thư giãn một lát” Minh Tư Thành cầm lấy máy chơi game từ trên tay Thành Ức Mộc.
Thành Ức Mộc xoay người cầm điều khiển lên, bật TV thông minh LCD treo tường trong phòng làm việc, cài đặt trò chơi, sau đó lấy thêm hai cái đệm đặt xuống đất.
Rõ ràng cô và Nhiên Mộc Miên có khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng Minh Tư Thành có vẻ hơi thờ ơ với Thành Ức Mộc.
Bởi vì anh biết rằng cô chỉ là một AI mô phỏng không có cảm xúc.
Ý nghĩa của việc tạo ra Thành Ức Mộc chỉ là để khiến Janna “cắn câu”.
Janna chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên tiếng ầm ầm.
Sau khi Nhiên Mộc Miên ra khỏi cửa hông, cô đi sang bên trái.
Janna nhanh chóng ra lệnh cho tài xế lái xe chạy theo.
Thực sự không thể ngồi yên trong xe đợi được nữa, Janna bảo tài xế tấp xe vào lề đường rồi dừng lại. Xe còn chưa kịp dừng lại hắn cô ta đã mở cửa vội vàng bước ra khỏi xe, chạy về phía Nhiên Mộc Miên.
“Cô là AI mô phỏng?” Sau khi bình tĩnh lại, Janna cong môi chế nhạo: “Xem ra, Nhiên Mộc Miên thật đã chết rồi. Tôi còn đang nghĩ tại sao Thành lại đột nhiên cùng tôi quay trở về. Đã thể liên tiếp mấy tháng đều ở lại công ty không đi ra ngoài. Thì ra là để tạo ra cải người giả cô!"
“Chào cô, tên tôi không phải là “người giả”. Tôi có tên, tên tôi là Thành Ức Mộc” Thành Ức Mộc nói chuyện lịch sự với Janna.
Janna đột nhiên lấy một khẩu súng lục từ thắt lưng ra, nhắm thẳng vào ngực trái của Thành Ức Mộc: "Ba quy luật lớn của AI, Thành hẳn là đã đặt ra cho cô?"
Ngay khi Janna chuẩn bị bóp cò, Thành Ức Mộc đã nhanh chóng ra tay, nhân lúc Janna không kịp phòng bị, trực tiếp cướp lấy khấu súng.
“Thưa cô, thứ đồ vật này không tốt, xin cẩn thận đừng làm bị thương chính mình” Giọng nói của Thành Ức Mộc vẫn không hề có chút dao động nào như cũ.
Sau khi lấy đi khẩu súng của Janna, cô đập vỡ khẩu súng ngay trước mặt Janna, sau đó ném nó vào thùng rác bên đường một cách chính xác.
Janna bị hành vi của Thành Ức Mộc khiến cho tức giận đến mức không nói nên lời. “Thưa cô, tôi còn có việc xin phép đi trước” Thành Ức Mộc nói xong liền xoay người rời đi.
Janna nghiến răng giậm chân, quay trở lại xe của mình, kêu tài xế lái xe tiếp tục đi theo Thành Ức Mộc cả quãng đường.
Cả đoạn đường, Thành Ức Mộc lần lượt đi đến siêu thị, phố đi bộ và trung tâm mua sắm. Dù sao chỉ cần là nơi đông người, cô liền hòa mình vào đó như một người bình thường, không có người qua đường nào hoài nghi cô ấy.
Thành Ức Mộc giống như đang hoàn thành một mệnh lệnh kiểm tra nào đó của chủ nhân. Sau khi đi dạo một vòng, cô mới dùng tiền đi mua đồ rồi quay trở lại công ty của Minh Tư Thành.
Thấy vậy, trong đầu Janna đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô ta lấy điện thoại di động ra, chủ động gọi cho Minh Tư Thành.
Điện thoại có chuông hồi lâu nhưng Minh Tư Thành không nghe, Janna không nhụt chí gọi hết lần này đến lần khác tận cho đến khi Minh Tư Thành tiếp điện thoại của cô ta mới thôi.
"Thành, em vô tình gặp được AI nhân tạo do công ty của anh chế tạo ra" Janna kiêu ngạo nói: "Anh thực sự rất yêu Nhiên Mộc Miên đó! Đến AI nhân tạo cũng giống y hệt như Nhiên Mộc Miền"
“Có vấn đề gì sao?" Minh Tư Thành dửng dưng hỏi lại.
Janna cười: "Không có vấn đề gì, chỉ là muốn cùng anh bàn chuyện làm ăn, thế nào?" "Nói đi! Cô muốn bàn chuyện làm ăn gì với tôi?" Giọng nói Minh Tư Thành vẫn lạnh nhạt như cũ.
Trong lòng Janna tính toán nói: "Anh bán công nghệ cho em"
“Rất đắt, cô không mua nổi” Minh Tư Thành bình tĩnh nói.
Janna lại sảng khoái nói: "Anh cho một cái giá đi."
“50 tỷ đô, sẽ bán hệ thống trọng tâm cho cô” Minh Tư Thành nhẹ nhàng nói.
“Muốn tôi chơi với cô?” Minh Tư Thành ngạc nhiên.
Thành Ức Mộc lắc đầu, giọng nói hơi dí dỏm: "Không, là tôi chơi với chủ nhân"
“Cũng được, thư giãn một lát” Minh Tư Thành cầm lấy máy chơi game từ trên tay Thành Ức Mộc.
Thành Ức Mộc xoay người cầm điều khiển lên, bật TV thông minh LCD treo tường trong phòng làm việc, cài đặt trò chơi, sau đó lấy thêm hai cái đệm đặt xuống đất.
Rõ ràng cô và Nhiên Mộc Miên có khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng Minh Tư Thành có vẻ hơi thờ ơ với Thành Ức Mộc.
Bởi vì anh biết rằng cô chỉ là một AI mô phỏng không có cảm xúc.
Ý nghĩa của việc tạo ra Thành Ức Mộc chỉ là để khiến Janna “cắn câu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.