Chương 913: Nhóc Mộc Miên ra đời
Chia Le
20/07/2021
Đồng Kỳ Anh chầm chậm mở mắt ra.
Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đau lòng không thôi mà hôn lên thái dương của Đồng Kỳ Anh một cái, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi em, Kỳ Anh! Anh xin lỗi Kỳ Anh! Là anh không tốt! Anh không nên quát em! Kỳ Anh, em tin anh đi! Anh không làm chuyện gì có lỗi với em cả! Thật sự không có!”
"Anh, có phải em sắp chết rồi không?” Hơi thở của Đồng Kỳ Anh mong manh hỏi anh.
Phó Quân Tiêu ôm chặt lấy Đồng Kỳ Anh, an ủi: “Không đâu! Em sẽ không chết đâu! Có anh ở đây! Anh nhất định sẽ không để cho em chết...”
Mười phút sau...
Nhiên Hoàng Minh chạy mang theo người chạy đến nơi, Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh lên xe, cùng nhau đi về phía bệnh viện tư nhân.
Con bé mặc dù được sinh ra an toàn nhưng tình trạng sức khỏe không được tốt lắm nên được đưa vào lồng ấp ổn định nhiệt độ.
Sau khi Bùi Cúc Hoa cấp cứu xong cho đứa bé trong lồng ổn định nhiệt độ, nhìn đứa bé trong lồng vẫn mãi không khóc, nhíu chặt lông mày, phiền muộn nói với Nhiên Hoàng Biên đứng bên cạnh: “Vừa mới nãy cơ thể mẹ bị xuất huyết, con bé có vẻ như có cảm ứng tâm linh với Đồng Kỳ Anh, muốn bảo vệ mẹ nên mới có phản ứng bản năng, xuất hiện tình trạng cuống rốn chảy máu ngược, tạo thành tổn thương cho chính con bé. Vì vậy ngay cả sức lực để khóc cũng không có.”
“Như vậy là sao?” Nhiên Hoàng Biên mờ mịt không hiểu nhìn Bùi Cúc Hoa.
Bùi Cúc Hoa liền giải thích tóm lược bằng mấy câu: “Đứa bé này truyền ngược máu lại qua cuống rốn để cứu lấy tính mạng của Đồng Kỳ Anh. Vì vậy, nếu như con bé không thể vượt qua khỏi đêm nay, chúng ta chỉ có thể nén bị thương mà thôi.”
“Sao, sao lại bị như thế này?” Nhiên Hoàng Biên nhất thời cảm thấy không thể tin nổi.
Bùi Cúc Hoa hạ thấp tầm mắt xuống, lắc đầu đầy bất dĩ.
Đêm đó, Phó Quân Tiêu vẫn luôn đi qua đi lại hai bên Đồng Kỳ Anh và đứa bé.
Sau khi Đồng Kỳ Anh tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là hỏi thăm tình hình của đứa bé.
Phó Quân Tiêu chỉ có thể nói dối Đồng Kỳ Anh: “Nhóc con mặc dù sinh non, phải nuôi trong lồng ấp ổn định nhiệt độ nhưng con bé vẫn rất khỏe mạnh”
“Vậy còn có tên chưa anh?” Đồng Kỳ Anh nằm trên giường bệnh mệt mỏi hỏi.
Phó Quân Tiêu mỉm cười: “Có! Tên là Mộc Miên, nhóc con đáng yêu như ngôi sao mộc trên trời vậy”.=
Đồng Kỳ Anh bất giác nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Trên nền trời đêm xanh thẫm, quả thật có vô vàn vì sao đang tỏa sáng lung linh. “Mộc Miên, cái tên thật là đáng yêu” Đồng Kỳ Anh vui vẻ mỉm cười.
Phó Quân Tiêu cúi người hôn nhẹ lên vầng trán Đồng Kỳ Anh, cầm lấy tay của cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô, nói tràn đầy tình ý: "Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em thật tốt, bảo vệ Mộc Miên của chúng ta.”
Hai tháng sau... Cuối cùng Đồng Kỳ Anh cũng gặp được áo bông nhỏ Mộc Miên của mình.
Lúc Phó Quân Tiêu ôm đứa bé đến trước mặt cô, đứa bé trong tã lót đã trắng trẻo xinh xắn, đôi mắt long lanh to tròn như một thiên sứ nhỏ đáng yêu.
Diệc Phàm đã bốn tuổi cũng đi theo đến, đứng trên ghế sô pha, ghé vào đầu vai Đồng Kỳ Anh, muốn nhìn xem em gái trông như thế nào.
“Diệc Phàm, đây là em gái của con. Sau này chúng ta sẽ cùng nhau yêu thương em gái, có được không?” Đồng Kỳ Anh nghiêng người để Diệc Phàm nhìn Mộc Miên.
Diệc Phàm hiếu kỳ duỗi ngón tay ra, khe khẽ chọt chọt vào khuôn mặt mũm mĩm của Mộc Miên.
Mộc Miên nhìn Tiểu Diệc Phàm, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một nụ cười đáng yêu.
Trước đó Phó Quân Tiêu vẫn luôn bận rộn chăm sóc cho Đồng Kỳ Anh và Mộc Miên nên anh ta chưa có cơ hội nói cho Phó Quân Tiêu biết.
Đợi đến khi Phó Quân Tiêu có thời gian rảnh, Nhiên Hoàng Minh liền gọi Phó Quân Tiêu vào phòng thí nghiệm của mình.
“Bản báo cáo này đã có từ hai tháng trước, thấy cậu bận chăm sóc cho hai mẹ con đứa nhỏ đến không có thời gian chợp mắt nên tớ chưa nói cho cậu biết. Bây giờ cậu cuối cùng cũng rảnh rồi. Không sai, những hạt vật chất trên quần áo của cậu chính là của loại nước hoa cao cấp của phụ nữ, có thể thu hút người khác phải. Hơn nữa không chỉ có một loại mà hỗn hợp mấy loại liền” Nhiên Hoàng Minh cầm báo cáo, nói nghiêm túc với Phó Quân Tiêu: “Tuy nhiên, những mùi nước hoa hỗn tạp này khá mẫn cảm đối với phụ nữ có thai, hơn nữa còn dễ dẫn đến phụ nữ mang thai bị sẩy thai”.
“Nhưng vì sao tớ lại không ngửi được?” Phó Quân Tiêu vẫn nghĩ mãi không hiểu chuyện này, cũng không nghĩ ra kẻ khả nghi muốn hại Đồng Kỳ Anh là ai.
“Khi cậu ở trong môi trường có mùi hương này quá lâu, khứu giác của cậu sẽ sinh ra kháng thể đối với mùi trong môi trường đó, dẫn đến chính cậu cũng không ngửi ra loại mùi hương đó được” Nhiên Hoàng Minh giải thích.
Phó Quân Tiêu có chút đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương. Xem ra đêm đó anh thật sự không nên trách oan rằng Kỳ Anh hiểu lầm mình.
Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đau lòng không thôi mà hôn lên thái dương của Đồng Kỳ Anh một cái, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi em, Kỳ Anh! Anh xin lỗi Kỳ Anh! Là anh không tốt! Anh không nên quát em! Kỳ Anh, em tin anh đi! Anh không làm chuyện gì có lỗi với em cả! Thật sự không có!”
"Anh, có phải em sắp chết rồi không?” Hơi thở của Đồng Kỳ Anh mong manh hỏi anh.
Phó Quân Tiêu ôm chặt lấy Đồng Kỳ Anh, an ủi: “Không đâu! Em sẽ không chết đâu! Có anh ở đây! Anh nhất định sẽ không để cho em chết...”
Mười phút sau...
Nhiên Hoàng Minh chạy mang theo người chạy đến nơi, Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh lên xe, cùng nhau đi về phía bệnh viện tư nhân.
Con bé mặc dù được sinh ra an toàn nhưng tình trạng sức khỏe không được tốt lắm nên được đưa vào lồng ấp ổn định nhiệt độ.
Sau khi Bùi Cúc Hoa cấp cứu xong cho đứa bé trong lồng ổn định nhiệt độ, nhìn đứa bé trong lồng vẫn mãi không khóc, nhíu chặt lông mày, phiền muộn nói với Nhiên Hoàng Biên đứng bên cạnh: “Vừa mới nãy cơ thể mẹ bị xuất huyết, con bé có vẻ như có cảm ứng tâm linh với Đồng Kỳ Anh, muốn bảo vệ mẹ nên mới có phản ứng bản năng, xuất hiện tình trạng cuống rốn chảy máu ngược, tạo thành tổn thương cho chính con bé. Vì vậy ngay cả sức lực để khóc cũng không có.”
“Như vậy là sao?” Nhiên Hoàng Biên mờ mịt không hiểu nhìn Bùi Cúc Hoa.
Bùi Cúc Hoa liền giải thích tóm lược bằng mấy câu: “Đứa bé này truyền ngược máu lại qua cuống rốn để cứu lấy tính mạng của Đồng Kỳ Anh. Vì vậy, nếu như con bé không thể vượt qua khỏi đêm nay, chúng ta chỉ có thể nén bị thương mà thôi.”
“Sao, sao lại bị như thế này?” Nhiên Hoàng Biên nhất thời cảm thấy không thể tin nổi.
Bùi Cúc Hoa hạ thấp tầm mắt xuống, lắc đầu đầy bất dĩ.
Đêm đó, Phó Quân Tiêu vẫn luôn đi qua đi lại hai bên Đồng Kỳ Anh và đứa bé.
Sau khi Đồng Kỳ Anh tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là hỏi thăm tình hình của đứa bé.
Phó Quân Tiêu chỉ có thể nói dối Đồng Kỳ Anh: “Nhóc con mặc dù sinh non, phải nuôi trong lồng ấp ổn định nhiệt độ nhưng con bé vẫn rất khỏe mạnh”
“Vậy còn có tên chưa anh?” Đồng Kỳ Anh nằm trên giường bệnh mệt mỏi hỏi.
Phó Quân Tiêu mỉm cười: “Có! Tên là Mộc Miên, nhóc con đáng yêu như ngôi sao mộc trên trời vậy”.=
Đồng Kỳ Anh bất giác nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Trên nền trời đêm xanh thẫm, quả thật có vô vàn vì sao đang tỏa sáng lung linh. “Mộc Miên, cái tên thật là đáng yêu” Đồng Kỳ Anh vui vẻ mỉm cười.
Phó Quân Tiêu cúi người hôn nhẹ lên vầng trán Đồng Kỳ Anh, cầm lấy tay của cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô, nói tràn đầy tình ý: "Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em thật tốt, bảo vệ Mộc Miên của chúng ta.”
Hai tháng sau... Cuối cùng Đồng Kỳ Anh cũng gặp được áo bông nhỏ Mộc Miên của mình.
Lúc Phó Quân Tiêu ôm đứa bé đến trước mặt cô, đứa bé trong tã lót đã trắng trẻo xinh xắn, đôi mắt long lanh to tròn như một thiên sứ nhỏ đáng yêu.
Diệc Phàm đã bốn tuổi cũng đi theo đến, đứng trên ghế sô pha, ghé vào đầu vai Đồng Kỳ Anh, muốn nhìn xem em gái trông như thế nào.
“Diệc Phàm, đây là em gái của con. Sau này chúng ta sẽ cùng nhau yêu thương em gái, có được không?” Đồng Kỳ Anh nghiêng người để Diệc Phàm nhìn Mộc Miên.
Diệc Phàm hiếu kỳ duỗi ngón tay ra, khe khẽ chọt chọt vào khuôn mặt mũm mĩm của Mộc Miên.
Mộc Miên nhìn Tiểu Diệc Phàm, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một nụ cười đáng yêu.
Trước đó Phó Quân Tiêu vẫn luôn bận rộn chăm sóc cho Đồng Kỳ Anh và Mộc Miên nên anh ta chưa có cơ hội nói cho Phó Quân Tiêu biết.
Đợi đến khi Phó Quân Tiêu có thời gian rảnh, Nhiên Hoàng Minh liền gọi Phó Quân Tiêu vào phòng thí nghiệm của mình.
“Bản báo cáo này đã có từ hai tháng trước, thấy cậu bận chăm sóc cho hai mẹ con đứa nhỏ đến không có thời gian chợp mắt nên tớ chưa nói cho cậu biết. Bây giờ cậu cuối cùng cũng rảnh rồi. Không sai, những hạt vật chất trên quần áo của cậu chính là của loại nước hoa cao cấp của phụ nữ, có thể thu hút người khác phải. Hơn nữa không chỉ có một loại mà hỗn hợp mấy loại liền” Nhiên Hoàng Minh cầm báo cáo, nói nghiêm túc với Phó Quân Tiêu: “Tuy nhiên, những mùi nước hoa hỗn tạp này khá mẫn cảm đối với phụ nữ có thai, hơn nữa còn dễ dẫn đến phụ nữ mang thai bị sẩy thai”.
“Nhưng vì sao tớ lại không ngửi được?” Phó Quân Tiêu vẫn nghĩ mãi không hiểu chuyện này, cũng không nghĩ ra kẻ khả nghi muốn hại Đồng Kỳ Anh là ai.
“Khi cậu ở trong môi trường có mùi hương này quá lâu, khứu giác của cậu sẽ sinh ra kháng thể đối với mùi trong môi trường đó, dẫn đến chính cậu cũng không ngửi ra loại mùi hương đó được” Nhiên Hoàng Minh giải thích.
Phó Quân Tiêu có chút đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương. Xem ra đêm đó anh thật sự không nên trách oan rằng Kỳ Anh hiểu lầm mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.