Chương 144: Sức mạnh áp đảo của anh
Chia Le
01/06/2021
Anh cả là một người tốt, và chắc hẳn người chồng sắp cưới Phó Quân Bác
của Đồng Kỳ Anh mà Nặc Lâm Dương từng nhắc đến phải là một người không
tệ.
Đường Vân Kiều liên cảm thấy vui mừng thay cho Đồng Kỳ Anh, vui vì cô đã tìm được một người chồng tốt.
Từ thành phố Hải Vân đến Tây Trấn còn phải mất thêm hai tiếng đường đi, trên đường sẽ còn đi ngang qua huyện Hải Vân.
Vòng vèo mấy lần như vậy, Đồng Kỳ Anh dẫn Phó Quân Tiêu và Đường Vân Kiều về nhà họ Kỳ.
Bình thường, lẽ ra vào giờ này cửa hàng nhà họ Kỳ phải mở cửa bán nhưng hôm nay lại đóng kín.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bố Nặc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nhạc chờ truyên đến.
Không còn cách nào khác, Đồng Kỳ Anh phải đi hỏi hàng xóm xung quanh xem có chuyện gì đã xảy ra ở nhà cô.
Chuyện này không hỏi còn tốt, hỏi ra lại khiến Đồng Kỳ Anh và Đường Vân Kiều hoảng hốt.
Người hàng xóm nói với Đồng Kỳ Anh: "Anh trai cô không biết đã phạm phải tội gì mà bị bắt vào tù.
Đế chuộc anh cô ra, bố mẹ cô đã đem nhà cửa đi bán hết.
Hai ông bà già đã chuyển về thôn sống rồi!"
Ngay lập tức, Đồng Kỳ Anh đưa Đường Vân Kiều cùng Phó Quân Tiêu về căn nhà bằng đất kia.
Quả nhiên, khi cô quay về, bố Nặc đang ở trước cửa nhà phân loại thuốc, còn mẹ Nặc ở bên cạnh phơi thuốc, khi nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, hai người không nhịn được mà bật khóc.
Thời gian còn chưa đến một tháng, Đồng Kỳ Anh lại phát hiện bố mẹ Nặc như già đi mấy tuổi, trên đầu còn thêm tóc bạc hơn trước đây.
Bố Nặc run giọng hỏi: "Kỳ Anh...
con, sao con lại về đây?"
Mẹ Nặc chỉ khóc, không nói nên lời.
"Bố, mẹ, con dẫn bạn gái của anh trai, cô ấy đến để tìm anh."
Đồng Kỳ Anh vẫn không nhịn được mà gọi bọn họ hai tiếng "bố mẹ".
Dù sao, tiếng "bố mẹ"
này cô đã gọi được mười tám năm, không thế dễ dàng thay đổi như thế.
Mẹ Nặc vội vào nhà pha trà, tiếp đón họ.
Đường Vân Kiều liên cảm thấy vui mừng thay cho Đồng Kỳ Anh, vui vì cô đã tìm được một người chồng tốt.
Từ thành phố Hải Vân đến Tây Trấn còn phải mất thêm hai tiếng đường đi, trên đường sẽ còn đi ngang qua huyện Hải Vân.
Vòng vèo mấy lần như vậy, Đồng Kỳ Anh dẫn Phó Quân Tiêu và Đường Vân Kiều về nhà họ Kỳ.
Bình thường, lẽ ra vào giờ này cửa hàng nhà họ Kỳ phải mở cửa bán nhưng hôm nay lại đóng kín.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bố Nặc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nhạc chờ truyên đến.
Không còn cách nào khác, Đồng Kỳ Anh phải đi hỏi hàng xóm xung quanh xem có chuyện gì đã xảy ra ở nhà cô.
Chuyện này không hỏi còn tốt, hỏi ra lại khiến Đồng Kỳ Anh và Đường Vân Kiều hoảng hốt.
Người hàng xóm nói với Đồng Kỳ Anh: "Anh trai cô không biết đã phạm phải tội gì mà bị bắt vào tù.
Đế chuộc anh cô ra, bố mẹ cô đã đem nhà cửa đi bán hết.
Hai ông bà già đã chuyển về thôn sống rồi!"
Ngay lập tức, Đồng Kỳ Anh đưa Đường Vân Kiều cùng Phó Quân Tiêu về căn nhà bằng đất kia.
Quả nhiên, khi cô quay về, bố Nặc đang ở trước cửa nhà phân loại thuốc, còn mẹ Nặc ở bên cạnh phơi thuốc, khi nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, hai người không nhịn được mà bật khóc.
Thời gian còn chưa đến một tháng, Đồng Kỳ Anh lại phát hiện bố mẹ Nặc như già đi mấy tuổi, trên đầu còn thêm tóc bạc hơn trước đây.
Bố Nặc run giọng hỏi: "Kỳ Anh...
con, sao con lại về đây?"
Mẹ Nặc chỉ khóc, không nói nên lời.
"Bố, mẹ, con dẫn bạn gái của anh trai, cô ấy đến để tìm anh."
Đồng Kỳ Anh vẫn không nhịn được mà gọi bọn họ hai tiếng "bố mẹ".
Dù sao, tiếng "bố mẹ"
này cô đã gọi được mười tám năm, không thế dễ dàng thay đổi như thế.
Mẹ Nặc vội vào nhà pha trà, tiếp đón họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.