Vợ Ngọt Trêu Chọc Vào Lòng: Thần Bí Lão Công Quá Dính Người
Chương 9: Một Người Mẹ Tốt Và Quan Tâm Đến Con Mình
Tiệm Tiến Đạm Xuất
31/07/2021
Hơn nữa, bố của Lộ Dao lại để lại di chứng của một vụ tai nạn xe hơi.
Cho nên định là Quý Lão cứu rồi!
Lộ Dao ném xuống một nửa cây trúc trong tay, chạy tới trước mặt Quý Lão:" Ông, ông có chuyện gì vậy?"
Quý Lão dùng ngón tay chỉ chân của mình: "Ta leo cây, muốn hái mộc nhĩ, rồi mới không cẩn thận từ trên cây ngã xuống, ngã gãy chân."
Lộ Dao nghe lời này ngẩng đầu nhìn thoáng qua cây đại thụ Quý Lão dựa vào, bằng mắt thường phải cao ba bốn mét!
Lộ Dao nhịn không được ở trong lòng chửi bậy: Lão nhân gia, ông đã hơn sáu mươi rồi còn tưởng rằng mình là mười tám tuổi sao? Hắn dám trèo cây không ngã chết thật đúng là định mệnh!
Chỉ là lời này Lộ Dao chỉ dám ở trong lòng nói một chút, nhưng cũng không dám nói ra được: "Lão tiên sinh cô có thể tự mình úp sấp trên lưng của ta sao? Ta cõng ngươi đi bệnh viện!"
Quý Lão nhìn thoáng qua Lộ Dao gầy như que củi, lắc đầu: "Nha đầu, lưng cô không cõng nổi ta, nhà ngươi cách nơi này xa sao? Cô đi về nhà tìm người tới cứu ta đi! Không cần đi bệnh viện, ta chính là bác sĩ, cô để cho người ta cõng ta về nhà ở một đêm là được rồi."
Lộ Dao nghe lời này lúc đầu muốn về nhà đi tìm đệ đệ Lộ Kiệt để cõng hắn, nhưng trời không tốt, lúc này thế mà tí tách tí tách bắt đầu mưa.
Bây giờ là cuối tháng giêng, thời tiết vẫn còn lạnh, nếu cô về nhà tìm người đến cứu, hết lần này đến lần khác mất rất nhiều thời gian, Lộ Dao lo lắng Quý Lão thân thể gặp mưa quá lâu sẽ chịu không nổi.
Cô nhớ tới nguyên chủ thường xuyên nhấc vật nặng, nghĩ đến cỗ thân thể này sức lực là rất lớn, thế là nàng nói: "Lão tiên sinh, khí lực của ta rất lớn, nhà ta cách nơi này không xa, ta trước cõng ngươi về nhà đi! Lão tiên sinh ông lên đây đi!"
Lộ Dao đưa lưng về phía Quý Lão ngồi xổm xuống, thuận tiện hắn úp sấp trên lưng của mình.
Quý Lão cũng nghe thấy trời mưa tiếng, hắn do dự một chút, liền không có cự tuyệt.
Trọng yếu nhất chính là hắn thân thể cũng không thích hợp lại ngâm mình ở trong nước mưa quá lâu! Thế là Quý Lão liền úp sấp trên lưng Lộ Dao, trên tay của hắn còn đang nắm một nắm lớn thảo dược.
Cũng may là đóng đinh cúc áo, Lộ Dao không giỏi cọ chậu, còn biết mang người! Mặc dù cơ thể này nhỏ và gầy, nhưng sức lực thật là lớn.
Lộ Dao cõng Quý Lão, bất chấp mưa phùn và đi bộ về nhà.
Tháng giêng là tháng lạnh nhất trong năm ở thành phố này, mặc dù mùa đông ở đây không có tuyết nhưng nhiệt độ ba bốn độ, cộng thêm gió mưa tạt vào người khiến người ta cảm thấy rất lạnh!
Lộ Dao cõng Quý Lão, liều lĩnh gió lạnh cùng mưa phùn, lạnh đến cả người răng đều đang phát run.
Ở trong mưa gió đi hai mươi phút Lộ Dao, giờ phút này mỗi đi một bước đều đặc biệt gian nan.
Quý Lão gặp nàng cóng đến sắc mặt đều tím bầm, vội vàng nói: "Nha đầu, cô buông ta xuống, về nhà tìm người tới cứu ta đi!"
"Rất nhanh liền đến!" Lộ Dao lúc nói lời này, thanh âm đều có chút run rẩy âm.
Lại đi đi về trước năm mươi mét, lúc này một bóng người từ trong đêm tối chạy ra, cô nhanh chóng đi tới chỗ hai người, nhìn thấy Lộ Dao trên lưng cõng một ông lão, cô kinh ngạc nói:"Dao Dao, ta vừa định đi đưa dù cho cô! Vị lão tiên sinh này là ai?"
"Đây là ta trên đường cứu lão tiên sinh, hắn không cẩn thận té gãy chân." Lộ Dao trông thấy Cô một tay chống đỡ một cây dù, trên tay kia lại cầm một thanh, đích thật là dự định đi đưa dù cho mình.
Người này là Nguyễn Yến Linh, mẹ của Lộ Dao.
Trái tim Lục Nghiêu ấm áp, cô đúng là một người mẹ tốt, luôn nghĩ cho con mình.
Quý Lão lúc này cũng mở miệng nói: "Thím, ta họ Quý, nhà ngươi nữ nhi thật rất hiền lành! Ta hô nửa ngày cứu mạng, cũng không có người phản ứng, cũng chỉ có cô đi vào rừng cứu ta! Nếu là không có cô, đêm nay ta mạng này liền không có!"
Cho nên định là Quý Lão cứu rồi!
Lộ Dao ném xuống một nửa cây trúc trong tay, chạy tới trước mặt Quý Lão:" Ông, ông có chuyện gì vậy?"
Quý Lão dùng ngón tay chỉ chân của mình: "Ta leo cây, muốn hái mộc nhĩ, rồi mới không cẩn thận từ trên cây ngã xuống, ngã gãy chân."
Lộ Dao nghe lời này ngẩng đầu nhìn thoáng qua cây đại thụ Quý Lão dựa vào, bằng mắt thường phải cao ba bốn mét!
Lộ Dao nhịn không được ở trong lòng chửi bậy: Lão nhân gia, ông đã hơn sáu mươi rồi còn tưởng rằng mình là mười tám tuổi sao? Hắn dám trèo cây không ngã chết thật đúng là định mệnh!
Chỉ là lời này Lộ Dao chỉ dám ở trong lòng nói một chút, nhưng cũng không dám nói ra được: "Lão tiên sinh cô có thể tự mình úp sấp trên lưng của ta sao? Ta cõng ngươi đi bệnh viện!"
Quý Lão nhìn thoáng qua Lộ Dao gầy như que củi, lắc đầu: "Nha đầu, lưng cô không cõng nổi ta, nhà ngươi cách nơi này xa sao? Cô đi về nhà tìm người tới cứu ta đi! Không cần đi bệnh viện, ta chính là bác sĩ, cô để cho người ta cõng ta về nhà ở một đêm là được rồi."
Lộ Dao nghe lời này lúc đầu muốn về nhà đi tìm đệ đệ Lộ Kiệt để cõng hắn, nhưng trời không tốt, lúc này thế mà tí tách tí tách bắt đầu mưa.
Bây giờ là cuối tháng giêng, thời tiết vẫn còn lạnh, nếu cô về nhà tìm người đến cứu, hết lần này đến lần khác mất rất nhiều thời gian, Lộ Dao lo lắng Quý Lão thân thể gặp mưa quá lâu sẽ chịu không nổi.
Cô nhớ tới nguyên chủ thường xuyên nhấc vật nặng, nghĩ đến cỗ thân thể này sức lực là rất lớn, thế là nàng nói: "Lão tiên sinh, khí lực của ta rất lớn, nhà ta cách nơi này không xa, ta trước cõng ngươi về nhà đi! Lão tiên sinh ông lên đây đi!"
Lộ Dao đưa lưng về phía Quý Lão ngồi xổm xuống, thuận tiện hắn úp sấp trên lưng của mình.
Quý Lão cũng nghe thấy trời mưa tiếng, hắn do dự một chút, liền không có cự tuyệt.
Trọng yếu nhất chính là hắn thân thể cũng không thích hợp lại ngâm mình ở trong nước mưa quá lâu! Thế là Quý Lão liền úp sấp trên lưng Lộ Dao, trên tay của hắn còn đang nắm một nắm lớn thảo dược.
Cũng may là đóng đinh cúc áo, Lộ Dao không giỏi cọ chậu, còn biết mang người! Mặc dù cơ thể này nhỏ và gầy, nhưng sức lực thật là lớn.
Lộ Dao cõng Quý Lão, bất chấp mưa phùn và đi bộ về nhà.
Tháng giêng là tháng lạnh nhất trong năm ở thành phố này, mặc dù mùa đông ở đây không có tuyết nhưng nhiệt độ ba bốn độ, cộng thêm gió mưa tạt vào người khiến người ta cảm thấy rất lạnh!
Lộ Dao cõng Quý Lão, liều lĩnh gió lạnh cùng mưa phùn, lạnh đến cả người răng đều đang phát run.
Ở trong mưa gió đi hai mươi phút Lộ Dao, giờ phút này mỗi đi một bước đều đặc biệt gian nan.
Quý Lão gặp nàng cóng đến sắc mặt đều tím bầm, vội vàng nói: "Nha đầu, cô buông ta xuống, về nhà tìm người tới cứu ta đi!"
"Rất nhanh liền đến!" Lộ Dao lúc nói lời này, thanh âm đều có chút run rẩy âm.
Lại đi đi về trước năm mươi mét, lúc này một bóng người từ trong đêm tối chạy ra, cô nhanh chóng đi tới chỗ hai người, nhìn thấy Lộ Dao trên lưng cõng một ông lão, cô kinh ngạc nói:"Dao Dao, ta vừa định đi đưa dù cho cô! Vị lão tiên sinh này là ai?"
"Đây là ta trên đường cứu lão tiên sinh, hắn không cẩn thận té gãy chân." Lộ Dao trông thấy Cô một tay chống đỡ một cây dù, trên tay kia lại cầm một thanh, đích thật là dự định đi đưa dù cho mình.
Người này là Nguyễn Yến Linh, mẹ của Lộ Dao.
Trái tim Lục Nghiêu ấm áp, cô đúng là một người mẹ tốt, luôn nghĩ cho con mình.
Quý Lão lúc này cũng mở miệng nói: "Thím, ta họ Quý, nhà ngươi nữ nhi thật rất hiền lành! Ta hô nửa ngày cứu mạng, cũng không có người phản ứng, cũng chỉ có cô đi vào rừng cứu ta! Nếu là không có cô, đêm nay ta mạng này liền không có!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.