Chương 10: Hạ Lão đại lại đánh nhau
Giảo Xuân Bính
15/03/2020
Giản Tích cảm thấy vật này có vẻ không hoàn trả được rồi,
nếu thế cô cũng không lãng phí thời gian nữa, lòng bàn tay vừa thu lại
cầm cái hộp bỏ vào túi áo blouse trắng.
Trở lại phòng làm việc, điện thoại di động bên trái trong túi rung một cái, Giản Tích quét mắt cực nhanh trên màn hình, là tin nhắn từ Hạ Nhiên.
[Nè cho chút mặt mũi đi, đừng ném thùng rác nhé.]
Giản Tích ngẩng ra, lập tức bật cười. Cô đem hộp định bỏ vào ngăn kéo, được một nửa thì dừng lại, cuối cùng vẫn là lấy ra bỏ lại vào túi áo.
Buổi chiều Hạ Nhiên còn có việc chính, ra khỏi bệnh viện thì tùy tiện ăn một chút đồ ở ven đường, sau đó cưỡi mô tô chạy đến khu phía Bắc thành phố.
Ngày hôm qua lão Diêu giới thiệu cái mối làm ăn kia, công ty cùng nhà của con nợ đều ở thành Bắc, số tiền nợ mười lăm vạn cũng không coi là nhiều, lại nói thêm chủ nợ đồng ý trích một phần năm tiền nợ làm thù lao, mối này coi như là làm thoải mái.
Theo tư liệu mà lão Diêu cung cấp, ông chủ gọi là Đàm Tôn, mặc dù là làm kỹ sư xây dựng của một doanh nghiệp kinh doanh xi măng nhỏ, nhưng người này cũng coi như là thành phần tri thức có ăn học, nhìn hình trên thẻ căn cước lại rõ ràng là một bộ dáng tuấn tú lịch sự.
Nhà là do hắn ta tự xây, một ngôi nhà ba tầng, nhìn bên ngoài cũng không tính là quá giàu sang gì.
Hạ Nhiên đại khái cũng có chút ấn tượng, anh đi xung quanh ngồi nhà một vòng. Ở cửa có một bé gái chừng ba tuổi đang chơi bóng cao su, chắc là con gái của Đàm Tôn, trông chừng cô bé đó là một bà cụ ngồi trên xe lăn.
Hạ Nhiên để ý, bà cụ đó nửa chân dưới giống như bị cắt bỏ.
Anh lấy ra điếu thuốc, ngậm ở miệng nửa ngày không nhúc nhích, đột nhiên trên vai bị người khác vỗ một cái, Hạ Nhiên quay đầu lại.
“Người anh em, tôi biết anh đến đây để đòi nợ.” – Đúng là con nợ Đàm Tôn.
Hạ Nhiên cầm điếu thuốc trong tay, híp hai mắt quan sát người đàn ông trước mặt một phen mới mở miệng: “Tôi đây cũng không thích vòng vo, thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên. Chúng ta đều là lăn lộn vì miếng cơm thôi.”
Đàm Tôn thần sắc cũng không mấy thay đổi, cùng những con nợ trước kia anh từng gặp không giống nhau. Hắn không hoảng hốt, không gấp, cũng không né tránh, gật đầu một cái nói: “Anh nói phải, tiền, tôi nhất định sẽ trả.”
Hắn ngừng một chút lại tiếp tục nói: “Nhà này tôi đã nhờ người rao bán, cần một tuần lễ để xoay vòng vốn, làm phiền anh nói với ông chủ bên kia cho tôi thêm chút thời gian, đến kỳ hạn tôi nhất định sẽ đem tiền còn thiếu đến nộp.”
Hạ Nhiên lúc này cũng không tỏ thái độ gì, mặt anh tỉnh bơ nhìn chăm chú Đàm Tôn, giống như muốn tìm ra sơ hở từ ánh mắt, giọng nói từng chữ của người này.
Như là nhìn thấu suy nghĩ của anh, Đàm Tôn còn nói: “Tôi ở nơi này đã mười mấy năm, một nhà già trẻ đều ở đây, sẽ không trốn mà muốn cũng không trốn nổi. Một lời đã hứa nhất định sẽ làm, chỉ xin anh đừng đi quấy rầy bọn họ.”
Hạ Nhiên lại dời tầm mắt đến nửa thân dưới của bà cụ ngồi xe lăn.
Mi mắt anh rũ xuống, nghiền nát tàn thuốc, ném lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt” liền xoay người rời đi.
Hạ Nhiên trở lại bên cạnh xe máy, gọi một cú điện thoại cho lão Diêu.
Lão Diêu: “Anh Nhiên, có chuyện gì?”
Hạ Nhiên đem toàn bộ sự việc thuật lại một lần, lão Diêu đồng ý chuyển lời cho ông chủ bên kia.
Chưa đến năm phút, lão Diêu đã gọi lại.
“Ai ôi anh hai của tôi ơi, ông chủ bên này nói, tiền nợ phải đòi được trong ba ngày tới, lão Đàm này là một con cáo già đội lốt người nhã nhặn thôi. Chủ nợ nói anh trước mắt có thể đi dọa con gái của hắn.”
Hạ Nhiên sải bước lên xe máy, không chút suy nghĩ: “Được, mối này tôi không nhận.”
“Không, không phải anh Nhiên.” Lão Diêu nóng nảy: “Cấp trên đặc biệt chỉ định anh, hơn nữa chỉ là dọa một chút thôi, đây không phải là thủ đoạn các anh hay dùng à?”
“Bá” một tiếng cơn tức dâng cao, âm thanh của Hạ Nhiên trở nên ngoan độc: “Cậu con mẹ nó đi hỏi một chút xem, Hạ Nhiên tôi trước giờ đòi nợ chưa từng hù dọa người già và con nít!”
“Đúng đúng đúng, là em nói sai, anh đừng giận.” – Lão Diêu lại thành khẩn: “Anh Nhiên em cũng nói thật với anh, ông chủ lần này chọc không được đâu.”
“Chọc không được, mẹ nó, cũng đừng ép tôi!”
Hạ Nhiên hành nghề này cũng có chút tiếng tăm, hiệu suất làm việc quả thật là cao nhất, nhưng đồng thời tính tình cũng không tốt, trực lai trực vãng không sợ đặc tội người khác.
Mấy chuyện này anh cũng chẳng mấy khi để trong lòng.
Một đường nhanh như chớp lao từ thành Bắc trở về nhà mình, trong nhà lúc này trống trơn không một bóng người.
Không cần phải nói, bà ngoại chắc là lại đi siêu thị tranh giành hàng giảm giá nữa rồi.
Hạ Nhiên gửi một tin nhắn cho Giản Tích:
[Tan tầm tới đón em.]
Đúng như dự đoán, không có hồi âm! Anh đem di động cất vào trong túi, đi một đường đến nhà Lâm Gia.
Cũng chưa đến nửa đường, Hạ Nhiên đi đến đầu ngỏ liền thả chậm bước chân. Ngỏ hẻm này thông tới một khu đất bỏ hoang nhiều năm, đi bộ thường phải đi qua chỗ đó.
Tuy là ban ngày, nhưng vào lúc này vài người đi đường giống như che giấu gì đó mờ ám. Hạ Nhiên hết sức nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, anh đi chậm, ánh mắt không quên đề phòng bốn phía, lúc đi ngang qua một cái cua quẹo, quả nhiên ------
Hai người từ phía sau nhảy ra, mang theo ống tuýp đánh về phía lưng của Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên lanh tay lẹ mắt nhanh chóng bắt được tay của một trong số đó, nhưng lại trúng một gậy khác, đau đớn lập tức lan tràn.
“Mẹ kiếp!” –Hạ Nhiên ôm vai, phản kích đứng dậy, nhưng nắm đấm chỉ đưa đến một nửa thì anh liền dừng lại.
Phía trước năm sáu mét, ba chiếc xe màu đen bóng loáng giống như những cây đao đang mai phục giữa ban ngày. Sau đó có chừng mười người đàn ông lực lưỡng theo thứ tự dàn hàng ra hai hàng, ở giữa là một người mặc áo Tôn Trung Sơn.
Hạ Nhiên nuốt nước miếng một cái, vừa mở miệng liền cảm giác vị mặn của máu tươi, sau đó gọi một tiếng: “Gia Gia.”
Gia Gia cười nhìn anh gật gật đầu. Tháng mười hai đứng ngay đầu gió thế này, lạnh cắt da cắt thịt, “ Nhiên, trên vai cậu sao thế?”
Hạ Nhiên mạnh mẽ ổn định lại, nhịn đau đứng thẳng người, cũng không dám thở mạnh nói: “Thời tiết thay đổi, không tránh khỏi bị đau khớp.”
Gia Gia vẫn cười, vừa cười vừa đi tới chỗ anh, “Hai anh em mình quen biết cũng ba năm, tôi như thế nào lại không biết cậu còn có tật xấu này đấy?”
Hạ Nhiên đứng ở trong gió lạnh, sắc mặt như thường, thanh âm bình tĩnh: “Gia Gia làm việc lớn, tôi chỉ là tiểu nhân không dám nhọc công anh nhớ đến.”
Gia Gia lại cười mờ ám làm anh không khỏi nghi ngờ, trên mặt vẫn cười bỗng nhiên ông ta cầm lên ống tuýp mà thủ hạ đã chuẩn bị trước đó, hướng về bả vai của Hạ Nhiên vung lên.
“Bốp” một tiếng da thịt vang lên, Hạ Nhiên đau đến da đầu muốn nứt toát.
Trúng hai cú ngay cùng một chỗ, bả vai phải như muốn gãy vậy, trên đầu cũng đổ mồ hôi hột, bàn tay gắt gao nắm thành quyền, cứng rắn khụy chân té tên mặt đất.
“Biết tại sao tôi đánh cậu không?”- Gia Gia đem ống tuýp cân nhắc trong tay, giống như ông đây là vừa đánh golf xong.
Hạ Nhiên không nói gì.
Gia Gia lạnh giọng hầm hừ: “Tôi chỉ định cậu đi làm việc, cậu ngược lại tính khí thật lớn nha!”
“Là anh.”- Hạ Nhiên ngẩng đầu, chân mày cau lại khắc sâu một đường.
“Lúc đầu tôi cứ nghĩ ai mà cứng đầu thế, khi tôi hẹn mà dám không đến, vừa nghe nói người đó là cậu thì... a, vậy thì khó trách.” – Gia Gia chậc chậc cảm thán.
Hạ Nhiên trong đầu nghĩ, mẹ nó ép người xong còn tự biên tự diễn, đã vậy còn dẫn theo một đám người lồng lộn đến đây khiêu chiến!
Anh cười hời hợt, nói: “Gia Gia, cũng nhờ sự coi trọng của anh, nhưng năng lực tôi có hạn, anh đừng chê trách.”
“Tôi bây giờ lại muốn chê trách, như thế nào??”
Hạ Nhiên không nói nữa, ngược lại đứng ngay thẳng, hai tay buông xuống, khẽ cong bước chân, là tư thế chuẩn bị chịu đòn: “Tôi vẫn là câu nói kia, anh vui vẻ là tốt rồi.”
Gia Gia sắc mặt càng lạnh lùng, bên cạnh vài tên thủ hạ có vẻ ngo ngoe muốn thử. Sau một lúc ông ta đi đến trước mặt Hạ Nhiên, dĩ nhiên đã một phen thay đổi sắc mặt, thân thiết đến cực điểm: “Cậu nếu có thể quay về giúp tôi, điều đó mới làm tôi vô cùng vui vẻ. Yên tâm, tôi không ép cậu.”
Ông ta giả mù sa mưa cười cười, ánh mắt ra hiệu sau đó cùng đám thuộc hạ lần lượt lên xe rút lui.
Hạ Nhiên lúc này thần kinh mới thả lỏng một chút, ôm bả vai đau nhức thở gấp.
Nhớ lại lời nói sau cùng của Gia Gia kia, không ép anh!?
Hạ Nhiên cười lạnh, người như ông ta anh ngược lại hiểu rất rõ, thủ đoạn hèn hạ nhiều đến nỗi làm người ta tức lộn ruột.
Quả nhiên.
Sắc trời mới vừa nhạt, cảnh sát đã tìm tới cửa, xác định tội danh của anh như sau-----
“Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến việc bắt có con gái của nạn nhân mà anh đi đòi nợ, cùng tội uy hiếp đe dọa người khác, mong anh theo chúng tôi về đồn một chuyến để hợp tác điều tra.”
-------
Bệnh viện Thị Nhất.
Giản Tích trước khi tan tầm thì lại nhận được một bệnh nhân nữa, là một canh sanh non. Đến khi cô thu xếp ổn thỏa mọi thứ thì cũng đã tám giờ tối. Trong di động còn mấy tin nhắn chưa kịp xem, kiểm tra một lần lại thấy tin nhắn của Hạ Nhiên từ bốn giờ trước [Tan tầm tới đón em] thì dừng lại.
Đã trễ thế này, anh ta còn chờ sao?
Không thể nào! Giản Tích cảm thấy mình thật buồn cười, anh ta chờ hay không chờ thì liên quan gì đến cô chứ.
Thay xong quần áo bình thường, vừa mới đi tới cửa lớn bệnh viện thì di động trong túi lại vang lên.
Giản Tích không thể giải thích nổi, vì sao trong nháy mắt khi chuông điện thoại vang lên, tâm lại “loảng xoảng” một thanh âm mảnh liệt như thế.
Cầm lấy vừa thấy, không phải Hạ Nhiên, là một số lạ.
Giản Tích nghe: “Ai vậy?”
“Bác sĩ Giản? Bác sĩ Giản, em là Lâm Gia đây!” Đầu dây bên kia gấp gáp nói: “Là người lần trước chị giúp ở KTV….”
“Tôi biết” – Giản Tích cúi xuống, “Cậu, có chuyện gì?”
Lâm Gia giọng điệu giống như muốn khóc, “Bác sĩ Giản, em biết là không nên tới làm phiền chị, anh Nhiên cũng không cho làm như vậy, nhưng thật sự là không có cách nào khác, em, em….”
“Hạ Nhiên?” – Giản Tích đánh gãy, nhíu mày: “Cậu nói chậm một chút, anh ta làm sao?”
“Có người tố cáo anh ấy bắt cóc đe dọa một bé gái. Vì tối qua anh Nhiên có nhận một vụ đòi nợ mới, đứa bé kia là con gái của con nợ lần này.”
“Đứa bé gái mất tích lúc mười giờ sáng, nhưng anh Nhiên nói…” – Lời Lâm Gia lập tức bị Giản Tích ngắt ngang: “Buổi sáng tôi có gặp anh ta, trước mười một giờ anh ta đều ở bệnh viện.”
Giản Tích chuẩn bị ngồi vào ghế lái, không chút do dự hỏi: “Hạ Nhiên bị giam ở đâu? Tôi lập tức qua đó, tôi có thể làm chứng chuyện này.”
Lúc đến sở cảnh sát ngoại thành là đã một giờ sau.
Giản Tích xuống xe liền chú ý, ngay cửa đồn cảnh sát vậy mà tụ tập năm sáu thanh niên có vẻ lưu manh, trời lạnh như vậy mà có người trong bọn họ còn mặc áo sát nách, trên cánh tay lộ ra hình xăm long hổ nhìn rất dọa người.
Vừa thấy Giản Tích, bọn họ người huýt sáo, kẻ cười cợt, không biết ai trong bọn họ còn hô câu: “Đàn bà chớ xen vào việc của người khác!”
“Bác sĩ Giản!” – Lâm Gia từ cửa đồn công an chạy như bay đến.
Giản Tích đối với cảnh cáo của nhóm ngươi kia nhắm mắt làm ngơ: “Hạ Nhiên đâu?”
“Theo em.” – Lâm Gia dẫn người đi vào trong,:”Anh Nhiên sống chết không cho em đi tìm chị, còn nói nếu em tìm chị, đời này sẽ không làm huynh đệ gì nữa. Nhưng em không thể nhìn anh ấy bị người ta hãm hại.”
Nghe lời này, trong lòng Giản Tích dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn phải nhẹ giọng trấn an: “Không sao, tôi giúp anh ta chứng minh vắng mặt ở hiện trường thì ổn rồi.”
Nhưng còn chưa tới phòng phỏng vấn, đã nghe thấy âm thanh bàn ghế bị xô ngã ở một căn phòng nào đấy, cảnh sát lớn tiếng: “Anh muốn làm gì? Không được nhúc nhích!”
Lại là một trận âm thanh xô xát, hình như còn có tiếng côn bổng đánh vào người?
Giản Tích đang thử phân tích thì trong phòng bên phải phía trước nhào ra một bóng người. Giản Tích trợn tròn mắt, chính là Hạ Nhiên.
Anh đeo còng tay, bực tức giãy giụa, phía sau là cảnh sát đang cầm gậy mà thất kinh.
“Em con mẹ nó trở về cho tôi.” – Hạ Nhiên nhìn Giản Tích lớn tiếng rống: “Chỗ này là chỗ cho em đến sao?”
Giản Tích khắc chế tim đập, cố gắng giải thích: “Lúc mười giờ anh rõ ràng đang ở bệnh viện chỗ tôi….”
“Tôi muốn em làm chứng cái lông ấy!” – Hạ Nhiên đã muốn bị cảnh sát lôi lại vào trong phòng, đè nén tức giận gằng lên nói: “Trở về.”
Bị anh dùng giọng điệu hung dữ như vậy, Giản Tích không hiểu sao lại cảm thấy ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên.
Hạ Nhiên thấy phản ứng của cô, bao nhiêu nóng nảy, kiêu ngạo đều tan biến hết, nửa dụ dỗ nói: “Nghe lời đi.”
Gia gia đã muốn đào cái hố này cho anh, chính là muốn dồn anh vào đường cùng. Anh có thể nhịn, có thể chịu, có thể gánh vác tội danh ở trên trời rơi xuống này, nhưng Giản Tích không thể, anh không thể để cho cô bị một chút thương tổn nào được.
Vì ý nghĩ này, lòng dạ Hạ Nhiên lại cứng rắn, trong nháy mắt thay đổi thành một gương mặt ngoan độc, nhìn qua Lâm Gia bên cạnh nói: “Còn không mang cô ấy đi, có tin hay không tôi tức lên lại đập mấy thằng cảnh sát một trận, đến lúc đó bị nhốt một lần là hai năm, tôi con mẹ nó xem cậu thế nào không áy náy!”
Việc này Hạ Nhiên thật có thể làm được. Lâm Gia mặt trắng bệt nghiêm túc, đẩy Giản Tích đi ra ngoài. Bên ngoài gió nổi lên, náo loạn trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, Lâm Gia tinh thần cực kỳ tệ.
“Xin lỗi bác sĩ Giản, tính khí anh Nhiên chính là như vậy, anh ấy không cho em đến tìm chị, sợ chị bị liên lụy. Đám người kia căn bản không phải người.”
Giản Tích tâm tình cũng cực kém, không muốn nói chuyện.
Lâm Gia mũi đỏ bừng, cố gắng cứng rắn, phấn chấn lại: “Cám ơn chị, để em thử nghĩ biện pháp khác”
“Cậu còn có biện pháp gì?” – Im lặng từ nãy giờ, rốt cục Giản Tích cũng hé răng.
“Em…” Lâm Gia khẩn trương nắm chặt tay: “ Em sẽ thử tìm đám người bọn họ nói lý lẽ!”
“Chờ một chút” – Giản Tích khuyên: “Cậu đợi ở đây đừng đi đâu.”
Nhớ rõ Hạ Nhiên từng nói qua, vợ Lâm Gia sắp sinh, một nhà già trẻ lớn bé đều dựa vào một mình hắn nuôi.
Giản Tích vén một bên tóc mai bị rớt ra, đi về phía cạnh xe, “Cho tôi hai giờ, nếu có biến gì thì cậu lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Lâm Gia như gúc gỗ gật đầu, nhìn chiếc Audi giống như một lưỡi kiếm trắng vung một phát xé toạt ánh sáng trước mắt.
------
Tòa nhà văn phòng Chính phủ Thành phố.
Mặc dù đã hơn chín giờ tối, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, công việc bận lu bù nên con người ở đây hầu như chẳng phân biệt nổi ngày đêm gì nữa.
Giản Tích đi thang máy lên lầu 9, được nhân viên cho hay người cô muốn gặp còn đang ở trong phòng hội nghị, đang họp về vần đề nóng hổi hiện giờ là vấn đề điện nước trong thành phố. Cô không thể làm gì khác hơn là ở phòng tiếp tân ngồi đợi.
Mười phút sau, động tĩnh ở phòng hội nghị lớn dần, hai cánh cửa bằng gỗ lim bị đẩy ra.
Những người mặc tây trang đen từ phòng hội nghị theo thứ tự đi ra, đi tuốt ở đằng trước chính là Giản Nghiêm Thanh, ông vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện cùng người bên cạnh.
“Giản thị trưởng, vấn đề này đang cần ngài phê duyệt gấp” – Bí thư trưởng đưa qua một văn kiện của Đảng, “ Còn có văn kiện điều động của Trương bộ trưởng.”
Giản Nghiêm Thanh gật đầu: “Trước về văn phòng làm việc đã.”
Giản Tích từ phòng tiếp tân đi ra, hô một tiếng: “Ba.”
Trở lại phòng làm việc, điện thoại di động bên trái trong túi rung một cái, Giản Tích quét mắt cực nhanh trên màn hình, là tin nhắn từ Hạ Nhiên.
[Nè cho chút mặt mũi đi, đừng ném thùng rác nhé.]
Giản Tích ngẩng ra, lập tức bật cười. Cô đem hộp định bỏ vào ngăn kéo, được một nửa thì dừng lại, cuối cùng vẫn là lấy ra bỏ lại vào túi áo.
Buổi chiều Hạ Nhiên còn có việc chính, ra khỏi bệnh viện thì tùy tiện ăn một chút đồ ở ven đường, sau đó cưỡi mô tô chạy đến khu phía Bắc thành phố.
Ngày hôm qua lão Diêu giới thiệu cái mối làm ăn kia, công ty cùng nhà của con nợ đều ở thành Bắc, số tiền nợ mười lăm vạn cũng không coi là nhiều, lại nói thêm chủ nợ đồng ý trích một phần năm tiền nợ làm thù lao, mối này coi như là làm thoải mái.
Theo tư liệu mà lão Diêu cung cấp, ông chủ gọi là Đàm Tôn, mặc dù là làm kỹ sư xây dựng của một doanh nghiệp kinh doanh xi măng nhỏ, nhưng người này cũng coi như là thành phần tri thức có ăn học, nhìn hình trên thẻ căn cước lại rõ ràng là một bộ dáng tuấn tú lịch sự.
Nhà là do hắn ta tự xây, một ngôi nhà ba tầng, nhìn bên ngoài cũng không tính là quá giàu sang gì.
Hạ Nhiên đại khái cũng có chút ấn tượng, anh đi xung quanh ngồi nhà một vòng. Ở cửa có một bé gái chừng ba tuổi đang chơi bóng cao su, chắc là con gái của Đàm Tôn, trông chừng cô bé đó là một bà cụ ngồi trên xe lăn.
Hạ Nhiên để ý, bà cụ đó nửa chân dưới giống như bị cắt bỏ.
Anh lấy ra điếu thuốc, ngậm ở miệng nửa ngày không nhúc nhích, đột nhiên trên vai bị người khác vỗ một cái, Hạ Nhiên quay đầu lại.
“Người anh em, tôi biết anh đến đây để đòi nợ.” – Đúng là con nợ Đàm Tôn.
Hạ Nhiên cầm điếu thuốc trong tay, híp hai mắt quan sát người đàn ông trước mặt một phen mới mở miệng: “Tôi đây cũng không thích vòng vo, thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên. Chúng ta đều là lăn lộn vì miếng cơm thôi.”
Đàm Tôn thần sắc cũng không mấy thay đổi, cùng những con nợ trước kia anh từng gặp không giống nhau. Hắn không hoảng hốt, không gấp, cũng không né tránh, gật đầu một cái nói: “Anh nói phải, tiền, tôi nhất định sẽ trả.”
Hắn ngừng một chút lại tiếp tục nói: “Nhà này tôi đã nhờ người rao bán, cần một tuần lễ để xoay vòng vốn, làm phiền anh nói với ông chủ bên kia cho tôi thêm chút thời gian, đến kỳ hạn tôi nhất định sẽ đem tiền còn thiếu đến nộp.”
Hạ Nhiên lúc này cũng không tỏ thái độ gì, mặt anh tỉnh bơ nhìn chăm chú Đàm Tôn, giống như muốn tìm ra sơ hở từ ánh mắt, giọng nói từng chữ của người này.
Như là nhìn thấu suy nghĩ của anh, Đàm Tôn còn nói: “Tôi ở nơi này đã mười mấy năm, một nhà già trẻ đều ở đây, sẽ không trốn mà muốn cũng không trốn nổi. Một lời đã hứa nhất định sẽ làm, chỉ xin anh đừng đi quấy rầy bọn họ.”
Hạ Nhiên lại dời tầm mắt đến nửa thân dưới của bà cụ ngồi xe lăn.
Mi mắt anh rũ xuống, nghiền nát tàn thuốc, ném lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt” liền xoay người rời đi.
Hạ Nhiên trở lại bên cạnh xe máy, gọi một cú điện thoại cho lão Diêu.
Lão Diêu: “Anh Nhiên, có chuyện gì?”
Hạ Nhiên đem toàn bộ sự việc thuật lại một lần, lão Diêu đồng ý chuyển lời cho ông chủ bên kia.
Chưa đến năm phút, lão Diêu đã gọi lại.
“Ai ôi anh hai của tôi ơi, ông chủ bên này nói, tiền nợ phải đòi được trong ba ngày tới, lão Đàm này là một con cáo già đội lốt người nhã nhặn thôi. Chủ nợ nói anh trước mắt có thể đi dọa con gái của hắn.”
Hạ Nhiên sải bước lên xe máy, không chút suy nghĩ: “Được, mối này tôi không nhận.”
“Không, không phải anh Nhiên.” Lão Diêu nóng nảy: “Cấp trên đặc biệt chỉ định anh, hơn nữa chỉ là dọa một chút thôi, đây không phải là thủ đoạn các anh hay dùng à?”
“Bá” một tiếng cơn tức dâng cao, âm thanh của Hạ Nhiên trở nên ngoan độc: “Cậu con mẹ nó đi hỏi một chút xem, Hạ Nhiên tôi trước giờ đòi nợ chưa từng hù dọa người già và con nít!”
“Đúng đúng đúng, là em nói sai, anh đừng giận.” – Lão Diêu lại thành khẩn: “Anh Nhiên em cũng nói thật với anh, ông chủ lần này chọc không được đâu.”
“Chọc không được, mẹ nó, cũng đừng ép tôi!”
Hạ Nhiên hành nghề này cũng có chút tiếng tăm, hiệu suất làm việc quả thật là cao nhất, nhưng đồng thời tính tình cũng không tốt, trực lai trực vãng không sợ đặc tội người khác.
Mấy chuyện này anh cũng chẳng mấy khi để trong lòng.
Một đường nhanh như chớp lao từ thành Bắc trở về nhà mình, trong nhà lúc này trống trơn không một bóng người.
Không cần phải nói, bà ngoại chắc là lại đi siêu thị tranh giành hàng giảm giá nữa rồi.
Hạ Nhiên gửi một tin nhắn cho Giản Tích:
[Tan tầm tới đón em.]
Đúng như dự đoán, không có hồi âm! Anh đem di động cất vào trong túi, đi một đường đến nhà Lâm Gia.
Cũng chưa đến nửa đường, Hạ Nhiên đi đến đầu ngỏ liền thả chậm bước chân. Ngỏ hẻm này thông tới một khu đất bỏ hoang nhiều năm, đi bộ thường phải đi qua chỗ đó.
Tuy là ban ngày, nhưng vào lúc này vài người đi đường giống như che giấu gì đó mờ ám. Hạ Nhiên hết sức nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, anh đi chậm, ánh mắt không quên đề phòng bốn phía, lúc đi ngang qua một cái cua quẹo, quả nhiên ------
Hai người từ phía sau nhảy ra, mang theo ống tuýp đánh về phía lưng của Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên lanh tay lẹ mắt nhanh chóng bắt được tay của một trong số đó, nhưng lại trúng một gậy khác, đau đớn lập tức lan tràn.
“Mẹ kiếp!” –Hạ Nhiên ôm vai, phản kích đứng dậy, nhưng nắm đấm chỉ đưa đến một nửa thì anh liền dừng lại.
Phía trước năm sáu mét, ba chiếc xe màu đen bóng loáng giống như những cây đao đang mai phục giữa ban ngày. Sau đó có chừng mười người đàn ông lực lưỡng theo thứ tự dàn hàng ra hai hàng, ở giữa là một người mặc áo Tôn Trung Sơn.
Hạ Nhiên nuốt nước miếng một cái, vừa mở miệng liền cảm giác vị mặn của máu tươi, sau đó gọi một tiếng: “Gia Gia.”
Gia Gia cười nhìn anh gật gật đầu. Tháng mười hai đứng ngay đầu gió thế này, lạnh cắt da cắt thịt, “ Nhiên, trên vai cậu sao thế?”
Hạ Nhiên mạnh mẽ ổn định lại, nhịn đau đứng thẳng người, cũng không dám thở mạnh nói: “Thời tiết thay đổi, không tránh khỏi bị đau khớp.”
Gia Gia vẫn cười, vừa cười vừa đi tới chỗ anh, “Hai anh em mình quen biết cũng ba năm, tôi như thế nào lại không biết cậu còn có tật xấu này đấy?”
Hạ Nhiên đứng ở trong gió lạnh, sắc mặt như thường, thanh âm bình tĩnh: “Gia Gia làm việc lớn, tôi chỉ là tiểu nhân không dám nhọc công anh nhớ đến.”
Gia Gia lại cười mờ ám làm anh không khỏi nghi ngờ, trên mặt vẫn cười bỗng nhiên ông ta cầm lên ống tuýp mà thủ hạ đã chuẩn bị trước đó, hướng về bả vai của Hạ Nhiên vung lên.
“Bốp” một tiếng da thịt vang lên, Hạ Nhiên đau đến da đầu muốn nứt toát.
Trúng hai cú ngay cùng một chỗ, bả vai phải như muốn gãy vậy, trên đầu cũng đổ mồ hôi hột, bàn tay gắt gao nắm thành quyền, cứng rắn khụy chân té tên mặt đất.
“Biết tại sao tôi đánh cậu không?”- Gia Gia đem ống tuýp cân nhắc trong tay, giống như ông đây là vừa đánh golf xong.
Hạ Nhiên không nói gì.
Gia Gia lạnh giọng hầm hừ: “Tôi chỉ định cậu đi làm việc, cậu ngược lại tính khí thật lớn nha!”
“Là anh.”- Hạ Nhiên ngẩng đầu, chân mày cau lại khắc sâu một đường.
“Lúc đầu tôi cứ nghĩ ai mà cứng đầu thế, khi tôi hẹn mà dám không đến, vừa nghe nói người đó là cậu thì... a, vậy thì khó trách.” – Gia Gia chậc chậc cảm thán.
Hạ Nhiên trong đầu nghĩ, mẹ nó ép người xong còn tự biên tự diễn, đã vậy còn dẫn theo một đám người lồng lộn đến đây khiêu chiến!
Anh cười hời hợt, nói: “Gia Gia, cũng nhờ sự coi trọng của anh, nhưng năng lực tôi có hạn, anh đừng chê trách.”
“Tôi bây giờ lại muốn chê trách, như thế nào??”
Hạ Nhiên không nói nữa, ngược lại đứng ngay thẳng, hai tay buông xuống, khẽ cong bước chân, là tư thế chuẩn bị chịu đòn: “Tôi vẫn là câu nói kia, anh vui vẻ là tốt rồi.”
Gia Gia sắc mặt càng lạnh lùng, bên cạnh vài tên thủ hạ có vẻ ngo ngoe muốn thử. Sau một lúc ông ta đi đến trước mặt Hạ Nhiên, dĩ nhiên đã một phen thay đổi sắc mặt, thân thiết đến cực điểm: “Cậu nếu có thể quay về giúp tôi, điều đó mới làm tôi vô cùng vui vẻ. Yên tâm, tôi không ép cậu.”
Ông ta giả mù sa mưa cười cười, ánh mắt ra hiệu sau đó cùng đám thuộc hạ lần lượt lên xe rút lui.
Hạ Nhiên lúc này thần kinh mới thả lỏng một chút, ôm bả vai đau nhức thở gấp.
Nhớ lại lời nói sau cùng của Gia Gia kia, không ép anh!?
Hạ Nhiên cười lạnh, người như ông ta anh ngược lại hiểu rất rõ, thủ đoạn hèn hạ nhiều đến nỗi làm người ta tức lộn ruột.
Quả nhiên.
Sắc trời mới vừa nhạt, cảnh sát đã tìm tới cửa, xác định tội danh của anh như sau-----
“Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến việc bắt có con gái của nạn nhân mà anh đi đòi nợ, cùng tội uy hiếp đe dọa người khác, mong anh theo chúng tôi về đồn một chuyến để hợp tác điều tra.”
-------
Bệnh viện Thị Nhất.
Giản Tích trước khi tan tầm thì lại nhận được một bệnh nhân nữa, là một canh sanh non. Đến khi cô thu xếp ổn thỏa mọi thứ thì cũng đã tám giờ tối. Trong di động còn mấy tin nhắn chưa kịp xem, kiểm tra một lần lại thấy tin nhắn của Hạ Nhiên từ bốn giờ trước [Tan tầm tới đón em] thì dừng lại.
Đã trễ thế này, anh ta còn chờ sao?
Không thể nào! Giản Tích cảm thấy mình thật buồn cười, anh ta chờ hay không chờ thì liên quan gì đến cô chứ.
Thay xong quần áo bình thường, vừa mới đi tới cửa lớn bệnh viện thì di động trong túi lại vang lên.
Giản Tích không thể giải thích nổi, vì sao trong nháy mắt khi chuông điện thoại vang lên, tâm lại “loảng xoảng” một thanh âm mảnh liệt như thế.
Cầm lấy vừa thấy, không phải Hạ Nhiên, là một số lạ.
Giản Tích nghe: “Ai vậy?”
“Bác sĩ Giản? Bác sĩ Giản, em là Lâm Gia đây!” Đầu dây bên kia gấp gáp nói: “Là người lần trước chị giúp ở KTV….”
“Tôi biết” – Giản Tích cúi xuống, “Cậu, có chuyện gì?”
Lâm Gia giọng điệu giống như muốn khóc, “Bác sĩ Giản, em biết là không nên tới làm phiền chị, anh Nhiên cũng không cho làm như vậy, nhưng thật sự là không có cách nào khác, em, em….”
“Hạ Nhiên?” – Giản Tích đánh gãy, nhíu mày: “Cậu nói chậm một chút, anh ta làm sao?”
“Có người tố cáo anh ấy bắt cóc đe dọa một bé gái. Vì tối qua anh Nhiên có nhận một vụ đòi nợ mới, đứa bé kia là con gái của con nợ lần này.”
“Đứa bé gái mất tích lúc mười giờ sáng, nhưng anh Nhiên nói…” – Lời Lâm Gia lập tức bị Giản Tích ngắt ngang: “Buổi sáng tôi có gặp anh ta, trước mười một giờ anh ta đều ở bệnh viện.”
Giản Tích chuẩn bị ngồi vào ghế lái, không chút do dự hỏi: “Hạ Nhiên bị giam ở đâu? Tôi lập tức qua đó, tôi có thể làm chứng chuyện này.”
Lúc đến sở cảnh sát ngoại thành là đã một giờ sau.
Giản Tích xuống xe liền chú ý, ngay cửa đồn cảnh sát vậy mà tụ tập năm sáu thanh niên có vẻ lưu manh, trời lạnh như vậy mà có người trong bọn họ còn mặc áo sát nách, trên cánh tay lộ ra hình xăm long hổ nhìn rất dọa người.
Vừa thấy Giản Tích, bọn họ người huýt sáo, kẻ cười cợt, không biết ai trong bọn họ còn hô câu: “Đàn bà chớ xen vào việc của người khác!”
“Bác sĩ Giản!” – Lâm Gia từ cửa đồn công an chạy như bay đến.
Giản Tích đối với cảnh cáo của nhóm ngươi kia nhắm mắt làm ngơ: “Hạ Nhiên đâu?”
“Theo em.” – Lâm Gia dẫn người đi vào trong,:”Anh Nhiên sống chết không cho em đi tìm chị, còn nói nếu em tìm chị, đời này sẽ không làm huynh đệ gì nữa. Nhưng em không thể nhìn anh ấy bị người ta hãm hại.”
Nghe lời này, trong lòng Giản Tích dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn phải nhẹ giọng trấn an: “Không sao, tôi giúp anh ta chứng minh vắng mặt ở hiện trường thì ổn rồi.”
Nhưng còn chưa tới phòng phỏng vấn, đã nghe thấy âm thanh bàn ghế bị xô ngã ở một căn phòng nào đấy, cảnh sát lớn tiếng: “Anh muốn làm gì? Không được nhúc nhích!”
Lại là một trận âm thanh xô xát, hình như còn có tiếng côn bổng đánh vào người?
Giản Tích đang thử phân tích thì trong phòng bên phải phía trước nhào ra một bóng người. Giản Tích trợn tròn mắt, chính là Hạ Nhiên.
Anh đeo còng tay, bực tức giãy giụa, phía sau là cảnh sát đang cầm gậy mà thất kinh.
“Em con mẹ nó trở về cho tôi.” – Hạ Nhiên nhìn Giản Tích lớn tiếng rống: “Chỗ này là chỗ cho em đến sao?”
Giản Tích khắc chế tim đập, cố gắng giải thích: “Lúc mười giờ anh rõ ràng đang ở bệnh viện chỗ tôi….”
“Tôi muốn em làm chứng cái lông ấy!” – Hạ Nhiên đã muốn bị cảnh sát lôi lại vào trong phòng, đè nén tức giận gằng lên nói: “Trở về.”
Bị anh dùng giọng điệu hung dữ như vậy, Giản Tích không hiểu sao lại cảm thấy ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên.
Hạ Nhiên thấy phản ứng của cô, bao nhiêu nóng nảy, kiêu ngạo đều tan biến hết, nửa dụ dỗ nói: “Nghe lời đi.”
Gia gia đã muốn đào cái hố này cho anh, chính là muốn dồn anh vào đường cùng. Anh có thể nhịn, có thể chịu, có thể gánh vác tội danh ở trên trời rơi xuống này, nhưng Giản Tích không thể, anh không thể để cho cô bị một chút thương tổn nào được.
Vì ý nghĩ này, lòng dạ Hạ Nhiên lại cứng rắn, trong nháy mắt thay đổi thành một gương mặt ngoan độc, nhìn qua Lâm Gia bên cạnh nói: “Còn không mang cô ấy đi, có tin hay không tôi tức lên lại đập mấy thằng cảnh sát một trận, đến lúc đó bị nhốt một lần là hai năm, tôi con mẹ nó xem cậu thế nào không áy náy!”
Việc này Hạ Nhiên thật có thể làm được. Lâm Gia mặt trắng bệt nghiêm túc, đẩy Giản Tích đi ra ngoài. Bên ngoài gió nổi lên, náo loạn trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, Lâm Gia tinh thần cực kỳ tệ.
“Xin lỗi bác sĩ Giản, tính khí anh Nhiên chính là như vậy, anh ấy không cho em đến tìm chị, sợ chị bị liên lụy. Đám người kia căn bản không phải người.”
Giản Tích tâm tình cũng cực kém, không muốn nói chuyện.
Lâm Gia mũi đỏ bừng, cố gắng cứng rắn, phấn chấn lại: “Cám ơn chị, để em thử nghĩ biện pháp khác”
“Cậu còn có biện pháp gì?” – Im lặng từ nãy giờ, rốt cục Giản Tích cũng hé răng.
“Em…” Lâm Gia khẩn trương nắm chặt tay: “ Em sẽ thử tìm đám người bọn họ nói lý lẽ!”
“Chờ một chút” – Giản Tích khuyên: “Cậu đợi ở đây đừng đi đâu.”
Nhớ rõ Hạ Nhiên từng nói qua, vợ Lâm Gia sắp sinh, một nhà già trẻ lớn bé đều dựa vào một mình hắn nuôi.
Giản Tích vén một bên tóc mai bị rớt ra, đi về phía cạnh xe, “Cho tôi hai giờ, nếu có biến gì thì cậu lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Lâm Gia như gúc gỗ gật đầu, nhìn chiếc Audi giống như một lưỡi kiếm trắng vung một phát xé toạt ánh sáng trước mắt.
------
Tòa nhà văn phòng Chính phủ Thành phố.
Mặc dù đã hơn chín giờ tối, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, công việc bận lu bù nên con người ở đây hầu như chẳng phân biệt nổi ngày đêm gì nữa.
Giản Tích đi thang máy lên lầu 9, được nhân viên cho hay người cô muốn gặp còn đang ở trong phòng hội nghị, đang họp về vần đề nóng hổi hiện giờ là vấn đề điện nước trong thành phố. Cô không thể làm gì khác hơn là ở phòng tiếp tân ngồi đợi.
Mười phút sau, động tĩnh ở phòng hội nghị lớn dần, hai cánh cửa bằng gỗ lim bị đẩy ra.
Những người mặc tây trang đen từ phòng hội nghị theo thứ tự đi ra, đi tuốt ở đằng trước chính là Giản Nghiêm Thanh, ông vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện cùng người bên cạnh.
“Giản thị trưởng, vấn đề này đang cần ngài phê duyệt gấp” – Bí thư trưởng đưa qua một văn kiện của Đảng, “ Còn có văn kiện điều động của Trương bộ trưởng.”
Giản Nghiêm Thanh gật đầu: “Trước về văn phòng làm việc đã.”
Giản Tích từ phòng tiếp tân đi ra, hô một tiếng: “Ba.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.