Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Chương 9

Nguyên Tiêu

22/01/2015

Sau khi nói chuyện với Bạc Cạnh, lá gan của Trần Hiểu Ý cũng lớn thêm một chút, bây giờ nhìn thấy Bạch Nhạc Ninh như vậy thì Trần Hiểu Ý lại không quen, liếc mắt nhìn bạn mình: “Xem cái dáng vẻ nàng dâu nhỏ của cậu kìa, thật là không có tiền đồ mà! Chẳng lẽ đã sớm bị người ta ăn sạch rồi sao?”

Khuôn mặt của Bạch Nhạc Ninh đỏ đến nỗi muốn rỉ máu, cô lấy tay đánh vào người Trần Hiểu Ý: “Nói thêm một câu nữa thì tớ tuyệt giao với cậu! Cũng đừng hòng tớ đi với cậu nữa!”

Trần Hiểu Ý lập tức thu hồi vẻ mặt cợt nhả, nghiêm túc vỗ ngực bảo đảm: “Tớ lấy nhân cách bảo đảm, bắt đầu từ bây giờ cho đến sáng mai, tớ tuyệt đối sẽ không nói câu nào liên quan đến cậu và lão trúc mã nhà cậu nữa!”

Sau đó, Trần Hiểu Ý vội vàng chứng minh lời nói của mình, lẩm nhẩm họ tên của tất cả thành viên ‘giống đực’ ở trong bữa tiệc, như thể đang học thuộc lòng để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, sau đó giọng nói trở nên nhỏ dần: “Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, cho dù ở ngoài có bộ dạng gì thì cũng phải nhìn xem một chút mới được.”

Bạch Nhạc Ninh liếc cô một cái, chần chừ nói: “Oh, tớ hiểu, dù gì cũng phải nhìn một chút mới biết được.”

Trần Hiểu Ý cười hì hì khoác lấy vai cô như anh trai tốt đang ôm em gái: “Đó là đương nhiên, chỉ có tiểu Ninh Ninh là hiểu tớ nhất! Mặc dù nam sinh trường đại học T đa số đều là tinh anh, nhưng cũng có số ít còn lại ‘diện mạo thê thảm’, tớ đây cũng không muốn phải nhặt ‘cỏ dại’ mang về nha.”

“Cái gì mà cỏ dại. . .” Bạch Nhạc Ninh bật cười: “Anh Bạc cũng tốt nghiệp đại học T đấy!”

Trần Hiểu Ý gật gù nói: “Thê thảm, đây mới thật sự gọi là thê thảm, bị cậu nhìn trúng, anh ấy có thể không thê thảm sao?”

Bạch Nhạc Ninh giả vờ tức giận: “Không phải vừa rồi còn nói là không nhắc tới anh ấy nữa sao? Sao bây giờ lại nói?”

Trần Hiểu Ý giơ hai tay đầu hàng: “Đại nhân tha mạng! Thật sự chính là do đại nhân ngài không cẩn thận nói ra trước, không liên quan đến tiểu nhân nha!”

Bạch Nhạc Ninh ‘xì’ một tiếng, bật cười, đối với hành vi đùa giỡn của bạn mình, cô thật sự bó tay.

Hai người cười cười nói nói đi tới trước cổng trường, bỗng thấy người quen cũ đang đứng trước cổng, lại còn đang nghe điện thoại di động nhưng không biết là đang nói gì.

“Tinh Danh? Sao cậu ta lại tới đây?” Bạch Nhạc Ninh kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Ý.

Trần Hiểu Ý cười hề hề vô cùng thần bí: “Nếu không có ‘bảo bối của trường đại học T’ hắn thì cậu cho rằng chúng ta có thể thuận lợi mà liên lạc với đám người bên trường đại học T sao? Cậu cũng đã quá đề cao năng lực xã giao của tớ rồi!”

Bạch Nhạc Ninh trầm mặc một chút, cô không thể tiếp thu chuyện này được.

Sau khi Từ Tinh Danh cúp điện thoại liền quay đầu lại, trông thấy Bạch Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý đang đứng cách mình không xa, cậu khẽ nhướng mày nhưng vẫn đứng im tại chỗ.

“Hi! Nhóc Từ, cậu đến sớm thật đấy!” Trần Hiểu Ý buông tay Bạch Nhạc Ninh, chủ động chào hỏi trước: “Có liên lạc được với bọn họ không?”

Từ Tinh Danh nhàn nhạt đáp: “Có thể liên lạc với ai thì tôi đã giúp cô liên lạc hết rồi, còn bọn họ có đi hay không là do bọn họ, tôi cũng không biết được, còn nữa, tôi đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, đừng có gọi tôi là ‘nhóc Từ’, tôi lớn hơn cô mấy tháng đấy, gọi cô một tiếng ‘đàn chị’ chỉ là vì sau khi về nước thì tôi phải học trễ một năm mà thôi.”

Trần Hiểu Ý cười hì hì: “Tên nhóc này càng ngày càng chẳng có gì thú vị, thật không biết tại sao vợ của cậu có thể chịu đựng được cậu nhiều năm như vậy nữa.” Nói xong, cô đi lướt qua người Từ Tinh Danh, vừa đi vừa phất tay đuổi người: “Đừng có đứng chắn trước cổng trường chúng tôi nữa, không khéo lại làm ách tắc giao thông, cậu có thể rút lui được rồi, người đã có bạn gái không nằm trong phạm vi săn bắt của tôi, chờ khi nào vợ của cậu rốt cuộc nghĩ thông suốt mà đá cậu, để cậu trở về tình trạng độc thân thì tôi sẽ suy nghĩ một chút xem có nên thu cậu hay không!”



Từ Tinh Danh lạnh nhạt nói: “Kiếp sau cũng không có khả năng!” Sau đó cậu nhìn sang Bạch Nhạc Ninh: “Cô cũng đi à?”

Bạch Nhạc Ninh có chút khó xử: “Tôi không thể để Ý Ý đi một mình, lần trước cô ấy còn. . .” Cô định nói nhưng rồi lại ngừng lại, cuối cùng vẫn quyết định giữ bí mật chuyện bạn tốt của mình lúc say rượu sẽ cuồng hôn người khác, ngược lại, cô lại nhờ Từ Tinh Danh giúp cô giấu Bạc Cạnh chuyện họp mặt lần này.

Từ Tinh Danh nhìn cô đầy ý vị: “Giấy không gói được lửa, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, tôi chỉ có thể giúp cô không nói đến chuyện này, còn lại thì cô tự lo đi.” Một khi anh họ phát hiện bảo bối yêu dấu của mình lừa gạt mình để đi gặp mặt những tên con trai khác thì chỉ sợ cho dù có mười cái bàn cũng không đủ cho anh ấy lật.

Bạch Nhạc Ninh không biết nói sao, chỉ đành ngậm ngùi thở dài, cô cũng không muốn gạt anh Bạc, nhưng loại chuyện này, nếu nói thật thì chắc anh ấy sẽ phát điên mất.

Trước khi đi, Từ Tinh Danh tốt bụng đề nghị: “Không phải hai người đã đính hôn rồi sao? Lấy nhẫn ra đeo vào thì tốt hơn!”

Bạch Nhạc Ninh nghe xong liền vội vàng tháo chiếc nhẫn từ dây chuyền xuống rồi đeo vào ngón áp út.

Mặc dù Bạch Nhạc Ninh đã thề son sắt là sẽ ở bên cạnh bạn tốt đến cùng, thế nhưng khi cô ngồi ở trong đám đông huyên náo, lần thứ mười nhìn đồng hồ, cô đã không nhịn được mà muốn vứt bỏ nghĩa khí, để lại Trần Hiểu Ý rồi chạy về nhà.

Từ lúc ăn cơm cho đến tận bây giờ, đám trai gái đã bắt đầu tự do ngồi theo vị trí mà mình thích, có người còn lân la đến gần, có ý đồ tách hai người bọn họ ra, nhưng cũng thật may bởi vì bạn chí cốt Trần Hiểu Ý vẫn cương quyết túm chặt cô, để cô ngồi ở bên cạnh khiến cho cô cũng an tâm phần nào.

Khó khăn lắm mới chịu đựng qua bữa ăn tối, vốn tưởng như vậy là xong rồi, ai dè cả đám hăng hái lại mãnh liệt đề nghị đi hát karaoke, đếm đi đếm lại, kể cả Trần Hiểu Ý và Bạch Nhạc Ninh, không nhiều không ít, vừa đúng bảy người, vì vậy đám nam sinh kia liền móc điện thoại di động gọi thêm người đến.

“Đủ tám người, có đôi có cặp!”

Bạch Nhạc Ninh ngỏ ý muốn về trước, sáu người cũng có thể thành đôi, thế nhưng lại bị mọi người phản đối.

“Aiz, sao có thể về trước được, cuộc vui chưa tàn, không ai được về! Bạn của anh sẽ lập tức đến ngay bây giờ, lại nói, dáng dấp cậu ấy rất tốt, rất xứng với em nha!” Một nam sinh mái tóc ngắn ngủn, cười hì hì huơ huơ điện thoại trong tay: “Anh cũng đã gọi người ta đến rồi, em không thể không nể mặt chứ?”

Trần Hiểu Ý cũng kéo tay cô: “Cậu dám bỏ lại tớ sao? Vậy tớ đến KTV uống rượu!”

Bạch Nhạc Ninh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ, dời chiến trường sang một chỗ KTV gần đó.

Trong phòng có người ca hát, có người nhảy nhót, còn có người gọi rất nhiều rượu, mùi thuốc lá cũng tràn ngập căn phòng, Bạch Nhạc Ninh bị sặc dữ dội, mãi cho đến khi cô được yêu cầu hát một bài thì mới tỉnh táo lại một chút, lại nghĩ có phải hôm nay mình quá dễ dãi cho nên mới bị thuyết phục một cách dễ dàng như thế chăng?

Khi micro được truyền đến tay mình thì Bạch Nhạc Ninh kinh ngạc, cố gắng nói to: “Em không biết hát. . .” Sự thật là giọng hát của cô không hay.

“Hát một bài thôi, đừng từ chối mà.” Nam sinh đưa micro cho cô còn cố ý mượn rượu giả say, dựa sát vào người cô, muốn ăn đậu hũ của cô: “Họp mặt thì phải vui vẻ chơi đùa, em không nói cũng không hát, như vậy là không hòa đồng! Họp mặt không phải là để kết giao bạn bè sao? Em không nói, không đùa giỡn thì làm thế nào?”

Bạch Nhạc Ninh né không kịp, lúc bả vai sắp bị người ta khoác lên thì rốt cuộc Trần Hiểu Ý cũng đã phát hiện, vội vã ra tay bảo vệ bạn tốt: “Bỏ tay anh ra, đừng ngăn cản tầm mắt của tôi.” Nói xong, cô lại không khách khí nói: “Mấy người trường đại học T các anh không phải lúc nào cũng tự rêu rao là mình có nhân cách tốt, có ăn học tử tế sao? Động tay động chân như thế làm gì? Nói cho mấy người biết, cô ấy là hoa khôi của trường chúng tôi, nếu không phải vì giữa chúng tôi có quan hệ rất tốt thì cô ấy mới lười phải tới đây để kết giao với mấy người!”



Nam sinh kia tức giận: “Hoa khôi? Nếu không phải là nghe nói mấy cô có chút nhan sắc, cô nghĩ chúng tôi nguyện ý đến đây sao?” Nói xong thì lại gạt tay Trần Hiểu Ý, tiếp tục đến gần Bạch Nhạc Ninh.

Trần Hiểu Ý nhìn thấy vẻ mặt càn rỡ của hắn thì bắt đầu dây dưa đấu đá, dọa Bạch Nhạc Ninh sợ đến nỗi phải chạy đến cạnh cửa để né, vừa né vừa hô: “Ý Ý! Ý Ý! Cẩn thận bên trái!”

Ba nam sinh khác nghe thấy thì vội vàng khuyên giải: “Được rồi, A Khắc, cậu uống nhiều rồi nên nói linh tinh! Qua đây đi, đừng để miệng thối đầy mùi rượu đến gần em gái nhỏ.” Sau đó mấy người một trái một phải túm lấy nam sinh đang tức giận.

Nam sinh tóc ngắn lúc nãy mở miệng nói lời xin lỗi với Bạch Nhạc Ninh: “Bình thường A Khắc không như vậy, tại cậu ấy mới vừa —— thất tình, vậy nên em ngàn vạn lần đừng để ý! Cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ có lúc rượu vào mới thế. . . .”

Bạch Nhạc Ninh chưa hoàn hồn: “Học trưởng, thật xin lỗi, em có thể về trước được không?”

“Dĩ nhiên là. . . .”

Cậu nam sinh nghe cô nói như vậy thì có chút luyến tiếc, đang định đồng ý, nhưng chữ ‘được’ còn chưa ra khỏi miệng thì lại nghe đằng sau truyền đến một giọng nói lười nhác: “Không được, cậu không thể đi.”

Trần Hiểu Ý vẫn còn đang không vui, ngay lập tức vọt ra chắn trước mặt Bạch Nhạc Ninh: “Anh là ai?”

Người vừa mới bước vào phòng chỉ liếc mắt nhìn Trần Hiểu Ý một cái, sau đó đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người Bạch Nhạc Ninh, khi trông thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô thì ánh mắt rất nhanh liền thay đổi: “Ninh Ninh ngốc, cậu thật sự đã đính hôn? Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã đính hôn hả?”

Một câu ‘Ninh Ninh ngốc’ đã đánh thức ký ức ngủ say trong đầu Bạch Nhạc Ninh, ngón tay cô run run chỉ vào người con trai cao to trước mặt: “Cậu. . .cậu là. . .là. . . Lục Vịnh?”

Không thể trách cô, nhớ lại năm đó thật sự không có gì tốt đẹp, chỉ có thể nói đơn giản là một cơn ác mộng, mặc dù hai người là bạn học một năm, ngồi trước ngồi sau cũng chỉ mới một tháng, nhưng Lục Vịnh thật sự rất đáng ghét, chỉ toàn bắt sâu để dọa Bạch Nhạc Ninh, để lại cho cô ấn tượng sâu đậm, bởi vì từ nhỏ đến lớn Bạch Nhạc Ninh luôn được mọi người xem như hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ gặp phải loại người vô sỉ như vậy, chỉ thích lấy chuyện bắt nạt cô làm thú vui.

“Chính xác!” Lục Vịnh đẩy Trần Hiểu Ý đang đứng cản trở bọn họ ra, nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng: “Ninh Ninh ngốc, tôi đã trở về!”

Bạch Nhạc Ninh tức giận nói: “Cậu trở về thì liên quan gì tới tôi!”

Nam sinh tóc ngắn thấy bọn họ hình như là người quen cũ cho nên cũng không nói gì thêm nữa, chỉ vỗ vỗ vai Lục Vịnh: “Đến muộn như vậy, tự phạt ba ly đi!” Nói xong thì cũng nháy nháy mắt với cậu ta vài cái: “Không phải vừa rồi còn không vui à? Thế nào? Gặp phải tình đầu sao?”

Lục Vịnh cười nói: “Hồng Thâm Trường, hôm nào mời cậu ăn cơm.”

Nam sinh tóc ngắn hài lòng gật đầu rồi lại nhìn Bạch Nhạc Ninh cười đến vô cùng mờ ám, sau đó thuận tay bắt cóc cô gái độc miệng mà mình nhìn trúng, vì vậy, Trần Hiểu Ý đáng thương liền bị người ta kéo đi xa khỏi Bạch Nhạc Ninh.

Những người không phận sự đều đồng loạt bu lại ghế salon đối diện, trong góc chỉ còn lại mỗi Lục Vịnh và Bạch Nhạc Ninh.

Lục Vịnh nhìn chằm chằm ngón tay Bạch Nhạc Ninh: “Cậu đính hôn khi nào?”

Chết tiệt! Cậu ta đã bị cái lão già kiêu ngạo phách lối kia hớt tay trên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook