Chương 65: Bữa cơm ngọt ngào
Ai ấy nhỉ
04/11/2022
Sáng sớm, Cố Thịnh mở mắt, nhìn mèo nhỏ nằm gọn trong lòng, khóe môi nhếch
lên, cẩn thận đặt đầu cô gối lên tay mình, hứng thú quan sát từng đường
nét trên khuôn mặt.
Làn da của em ấy rất trắng, mịn màng như da em bé, xúc cảm vô cùng tốt khiến hắn mỗi lần động vào lại không nỡ buông tay.
Mèo nhỏ ngủ cũng không chút nào thành thật, môi nhỏ chu ra, tay gãi gãi phần bụng dưới mềm mại, tùy ý giang ra hai chân, vừa buồn cười vừa trêu trọc đến tâm hắn ngứa ngáy.
Cố Thịnh vươn tay chạm nhẹ vào hàng lông mi cong vút, cảm thấy thú vị gẩy nhẹ hai cái, khiến cho người dưới thân không tự giác nhíu mày, lầm bầm mấy câu phản đối. Hắn thấy vậy liền đổi chỗ, từ lông mi trượt dần đến hai má đỏ hồng.
Kiều Hạ Linh mở mắt, gương mặt nhăn nhó nhìn người mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ ngọt ngào của cô, hai tay khoanh trước ngực, cật lực lên án.
“Mới sáng sớm ra anh đã làm gì thế?”
Hai người mắt to trừng mặt nhỏ, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Cố Thịnh tùy ý ngả người, kéo cô nằm đè lên người mình, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, tùy ý trả lời:
“Tôi gọi em dậy không được à?”
Ai lại dùng cách vô nhân đạo đó gọi người ta dậy chứ?
Kiều Hạ Linh rút tay lại ngồi dậy: “Vậy thì thật phiền anh quá! Lần sau mong ngài không cần hạ mình chiếu cố vậy thôi, tôi đây sợ đau tìm chết sớm.”
Cố Thịnh gác đầu lên vai cô, tay xoa nắn phần eo mảnh khảnh, bộ dạng biếng nhác: “Tôi không thấy phiền, ngược lại nếu em không thích cách này thì tôi có thể thử cách khác. Điển hình như...”
Môi bị nam nhân đột ngột ngậm lấy, cảm giác lành lạnh từ môi của Cố Thịnh chuyền đến làm cô thoải mái hừ hừ hai tiếng, không tự giác liếm quanh miệng một vòng, việc này trong mắt Cố Thịnh không khác gì một lời khiêu khích, quyến rũ một cách trắng trợn.
Vậy là từ nụ hôn nhẹ tựa lông hồng chuyển thành hôn sâu đến đầu óc choáng váng.
Lúc hai người xuống đến tầng dưới, môi của Kiều Hạ Linh đã bị hôn đến sưng đỏ, giống như trái anh đào vừa chín, đặc biệt quyến rũ, cũng đặc biệt mê người.
Hôm nay Cố Thịnh vì chuyện này mà đi làm trễ mười phút, ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán cực hot tại công ty, người gặp qua Cố Thịnh sáng nay nhìn thấy vết trầy xước bên môi liền đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.
Người không nhìn thấy thì nghe người khác đồn lại. Tóm lại, chưa đến một buổi sáng, cả công ty đều biết tổng giám đốc của bọn họ cùng phu nhân tương lai “miệt mài” cả đêm nên mới đi làm muộn.
Chuyện này Kiều Hạ Linh đương nhiên không biết, mà đến khi biết được thì cũng đã muộn.
Nhìn tin nhắn hẹn ăn cơm của An Lâm vừa gửi đến, Kiều Hạ Linh rối rắm xoa đầu, không biết nên đồng ý hay không.
Biết vậy khi nãy cô đã nổi tính tò mò, mà cũng tại người kia quá gian xảo, không gửi duy nhất một tin nhắn lại còn gửi kèm bao nhiêu cái nhãn dán nên cô mới không biết nội dung tin nhắn là gì đã mở ra xem.
Nói ra thì hai người là đồng nghiệp cùng một bệnh viện, trước đây mấy lần đi ăn liên hoan có gặp nhau lên cũng tính là quen biết.
Có điều sau buổi tiệc lần trước, cô đã biết được An Lâm không đơn thuần là một bác sĩ ngoại khoa mà còn là người thừa kế của An gia tại Giang thành, thân phận như vậy khiến cô vô thức muốn kháng cự.
Nói gì thì nói, lần trước làm em trai của người ta mất mặt như vậy, dù cho An Lâm không biết là cô làm nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Đang mải mê suy nghĩ xem có nên chấp nhận lời đề nghị hay không thì ai đó giờ này bình thường vẫn ngồi ở văn phòng sửa soạn công văn tự nhiên nhắn tin cho cô.
“Đang làm gì?”
Kiều Hạ Linh gửi lại một hình con mèo đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Đói chưa?”
Lúc này cô đại khái hiểu được tên này có ý gì, màn hình lại xuất hiện nhãn dán hai mắt mèo phát sáng, dịu ngoan gật đầu.
Cố Thịnh bên kia thấy thế trầm thấp nở nụ cười, bản hợp đồng trước mắt chưa đọc kỹ mà đã ký tên cái xoạch.
“Cô sắp xếp cho tôi một bàn tại Liễu Phường, về phần danh sách món, tôi gửi lại sau.”
Thư ký Trương cầm theo bản hợp đồng ra ngoài, nụ cười nín nhịn bấy lâu cuối cùng cũng không phải kiềm chế nữa mà sung sướng bật ra, hôn chụt lên bản hợp đồng trong tay.
Vậy là hai tuần tới cô không phải tiếp tục thức đêm nữa rồi!
Ôi phu nhân ơi tôi yêu cô chết đi được.
Thư ký Trương cười hắc hắc đi thông báo tin tức này cho mọi người, ai cũng vỗ tay hoan hô, thậm chí còn có người đề nghị mọi người cùng đi ăn liên hoan một bữa để làm kỷ niệm.
...
Kiều Hạ Linh bước xuống xe, đi vào trong sảnh, nhân viên thấy cô liền nhiệt tình tiếp đãi: “Cô Kiều, hoan nghênh cô đến thăm, bàn ăn đã chuẩn bị sẵn, mời cô đi hướng này.”
Kiều Hạ Linh gật đầu, theo chân nhân viên đi vào. Phải công nhận nơi này so với mấy nhà hàng năm sao khác có phần đặc biệt hơn nhiều.
Thay vì trang hoàng hào nhoáng thể hiện sự quý phái thì ở đây lại chuộng phong cách đơn giản, hoặc nói cho đúng ra thì nơi này mang theo ý vị cổ xưa, vừa yên tĩnh lại gần gũi thiên nhiên.
Bao phòng mà Cố Thịnh đặt là bao phòng đặc biệt ở nơi này, cả Giang thành, người có thể vào được bên trong chỉ đếm được trên đầu ngón tay, điều này vô hình chung làm ánh mắt của mọi người rơi trên người cô, có người cảm thán, có người ước ao nhưng phần lớn vẫn là ghen tị.
Có điều Kiều Hạ Kinh hoàn toàn không thèm để ý đến.
Cố Thịnh vướng chút việc ở công ty lên sẽ đến sau, Kiều Hạ Linh cũng không vội vào phòng mà tìm vị trí quen thuộc gần cửa sổ tầng ba ngồi xuống.
Trước kia mỗi lần đến đây cô đều ngồi ở nơi này, bên dưới là dòng sông nhỏ vắt qua cây cầu treo dài dằng dẵng, ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng như vậy, bao buồn phiền cũng theo gió tán đi.
Kiều Hạ Linh vạch ra tầng lá rậm rạp, gõ vào bàn ba cái, bên dưới tự động đưa lên một bản giấy nhỏ.
Kiều Hạ Linh cầm bút, bắt đầu phác họa.
Nam nhân viên vữa nãy dẫn cô vào bất ngờ nhìn lại, hắn mới vào đây làm không lâu, khi nãy cũng là nghe lệnh cấp trên đến tiếp đón Kiều Hạ Linh vào phòng vip của ông chủ Cố, mặt ngoài tỏ ra cung kính nhưng bên trong vẫn không nhịn được coi thường vị Kiều tiểu thư này.
Vốn nghĩ cô ta chỉ là một tình nhân nhỏ được sủng, nhưng nếu chỉ có vậy thì không lý nào quen thuộc thiết kế của Liễu Phường bọn họ giống như vậy.
“Đã từng đến đây sao?”
Bên tai truyền đến giọng nói của nam nhân, Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt đẹp trai của Cố Thịnh, cô khẽ mỉm cười, lại gõ vài cái, bức tranh kia tự động kéo xuống, trả lại một chiếc bàn nguyên vẹn.
“Trước đây hay đến nơi này để thư giãn. Có điều chỉ được ngồi ở lầu ba, về phần phòng vip như hôm nay vẫn là ké ngài đây thì tiểu nữ mới có cơ hội đấy!” Kiều Hạ Linh học theo mấy tỳ nữ ngày xưa khẽ khom gối bái tạ.
Thực ra lúc trước bố già thấy cô yêu thích phong cảnh nơi này nên cũng đặc biệt vì cô mở một phòng, có điều khi đó cô không thấy hứng thú nên không nhận.
Cố Thịnh cười cười, cầm lấy tay cô kéo đi.
Nhân viên phục vụ châm trà, lễ phép hỏi: “Hai vị đã dùng bữa ngay chưa ạ?”
Cố Thịnh phất tay, nhân viên hiểu ý, gật đầu đi ra ngoài.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, bảy mặn, hai chay, một canh, món nào món đó cũng bắt mắt, hương thơm tỏa ra khắp phòng, dạ dày không tiếp tục tự chịu đựng, kêu lên một tiếng kháng nghị.
Kiều Hạ Linh xấu hổ cúi đầu, vùi mặt vào bát cơm không dám ngẩng lên, trong lòng thầm than: Đều tại Cố Thịnh hại cô sáng nay không có tâm trạng, cứ phải che che dấu dấu nên chưa ăn được mấy miếng đã đứng dậy.
Cố Thịnh ngồi xuống vị trí bên cạnh, gắp một miếng thịt cua vào trong bát, vỗ đầu ân cần:
“Ăn đi thôi, tôi không cười em.”
Kiều Hạ Linh nhìn thịt cua trong bát, ánh mắt phức tạp, vẫy tay gọi phục vụ bàn, gọi thêm vài món, đã thế còn cẩn thận giúp anh ta ghi chú một số điều.
Nhân viên liếc nhìn đồ ăn trên bàn, âm thầm cảm thán người nhiều tiền đúng là biết hưởng thụ.
Cả một bàn đầy ắp thế này dù cho gấp đôi số lượng cũng chưa chắc ăn hết đã gọi thêm món mới.
Haizz… Chả bù cho họ, ngay cả một cái đĩa trên bàn còn mua không nổi.
“Món ăn không hợp khẩu vị?” Cố Thịnh nhíu mày quét một vòng.
Kiều Hạ Linh lắc đầu, nhìn hắn chằm chằm hỏi ngược lại:
“Vậy anh thì sao? Đồ ăn trên bàn hợp khẩu vị lắm à?”
Hai người đối mặt, nhìn nhau một lúc lâu, đến khi phục vụ mang đồ ăn lên mới miễn cưỡng tách ra.
Cố Thịnh nhìn những món ăn mới mang lên, đáy mắt phức tạp nhìn cô.
Kiều Hạ Linh bên kia cầm lấy đôi đũa Cố Thịnh vừa gắp cua cho để sang một bên, sau đó lấy ra một đôi đũa mới, cẩn thận lau chùi rồi đưa cho hắn.
“Này... Tôi bảo họ không bỏ cà rốt, rau thơm và hành tây vào rồi đó, anh yên tâm ăn đi.”
Cố Thịnh ngẩng đầu, nghĩ đến cái gì, đáy mắt chan đầy ý cười.
“Anh không ăn còn ở đó phát ngốc gì hả? Không thích mấy món đó à? Nếu không tôi gọi...”
Cố Thịnh xoay cằm cô lại, trán đối trán chạm vào nhau, hơi thở của hai người hòa quyện lại, cảm tưởng như hòa làm một.
“Thích.” Nói xong liền buông cô ra, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Hai người không ai nói với ai câu nào, chỉ yên lặng ngồi ăn, nhưng có thứ gì đó vì bữa cơm này mà lớn hơn, vững chắc hơn, giống như củi không bốc cháy, mãnh liệt trào dâng.
Làn da của em ấy rất trắng, mịn màng như da em bé, xúc cảm vô cùng tốt khiến hắn mỗi lần động vào lại không nỡ buông tay.
Mèo nhỏ ngủ cũng không chút nào thành thật, môi nhỏ chu ra, tay gãi gãi phần bụng dưới mềm mại, tùy ý giang ra hai chân, vừa buồn cười vừa trêu trọc đến tâm hắn ngứa ngáy.
Cố Thịnh vươn tay chạm nhẹ vào hàng lông mi cong vút, cảm thấy thú vị gẩy nhẹ hai cái, khiến cho người dưới thân không tự giác nhíu mày, lầm bầm mấy câu phản đối. Hắn thấy vậy liền đổi chỗ, từ lông mi trượt dần đến hai má đỏ hồng.
Kiều Hạ Linh mở mắt, gương mặt nhăn nhó nhìn người mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ ngọt ngào của cô, hai tay khoanh trước ngực, cật lực lên án.
“Mới sáng sớm ra anh đã làm gì thế?”
Hai người mắt to trừng mặt nhỏ, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Cố Thịnh tùy ý ngả người, kéo cô nằm đè lên người mình, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, tùy ý trả lời:
“Tôi gọi em dậy không được à?”
Ai lại dùng cách vô nhân đạo đó gọi người ta dậy chứ?
Kiều Hạ Linh rút tay lại ngồi dậy: “Vậy thì thật phiền anh quá! Lần sau mong ngài không cần hạ mình chiếu cố vậy thôi, tôi đây sợ đau tìm chết sớm.”
Cố Thịnh gác đầu lên vai cô, tay xoa nắn phần eo mảnh khảnh, bộ dạng biếng nhác: “Tôi không thấy phiền, ngược lại nếu em không thích cách này thì tôi có thể thử cách khác. Điển hình như...”
Môi bị nam nhân đột ngột ngậm lấy, cảm giác lành lạnh từ môi của Cố Thịnh chuyền đến làm cô thoải mái hừ hừ hai tiếng, không tự giác liếm quanh miệng một vòng, việc này trong mắt Cố Thịnh không khác gì một lời khiêu khích, quyến rũ một cách trắng trợn.
Vậy là từ nụ hôn nhẹ tựa lông hồng chuyển thành hôn sâu đến đầu óc choáng váng.
Lúc hai người xuống đến tầng dưới, môi của Kiều Hạ Linh đã bị hôn đến sưng đỏ, giống như trái anh đào vừa chín, đặc biệt quyến rũ, cũng đặc biệt mê người.
Hôm nay Cố Thịnh vì chuyện này mà đi làm trễ mười phút, ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán cực hot tại công ty, người gặp qua Cố Thịnh sáng nay nhìn thấy vết trầy xước bên môi liền đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.
Người không nhìn thấy thì nghe người khác đồn lại. Tóm lại, chưa đến một buổi sáng, cả công ty đều biết tổng giám đốc của bọn họ cùng phu nhân tương lai “miệt mài” cả đêm nên mới đi làm muộn.
Chuyện này Kiều Hạ Linh đương nhiên không biết, mà đến khi biết được thì cũng đã muộn.
Nhìn tin nhắn hẹn ăn cơm của An Lâm vừa gửi đến, Kiều Hạ Linh rối rắm xoa đầu, không biết nên đồng ý hay không.
Biết vậy khi nãy cô đã nổi tính tò mò, mà cũng tại người kia quá gian xảo, không gửi duy nhất một tin nhắn lại còn gửi kèm bao nhiêu cái nhãn dán nên cô mới không biết nội dung tin nhắn là gì đã mở ra xem.
Nói ra thì hai người là đồng nghiệp cùng một bệnh viện, trước đây mấy lần đi ăn liên hoan có gặp nhau lên cũng tính là quen biết.
Có điều sau buổi tiệc lần trước, cô đã biết được An Lâm không đơn thuần là một bác sĩ ngoại khoa mà còn là người thừa kế của An gia tại Giang thành, thân phận như vậy khiến cô vô thức muốn kháng cự.
Nói gì thì nói, lần trước làm em trai của người ta mất mặt như vậy, dù cho An Lâm không biết là cô làm nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Đang mải mê suy nghĩ xem có nên chấp nhận lời đề nghị hay không thì ai đó giờ này bình thường vẫn ngồi ở văn phòng sửa soạn công văn tự nhiên nhắn tin cho cô.
“Đang làm gì?”
Kiều Hạ Linh gửi lại một hình con mèo đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Đói chưa?”
Lúc này cô đại khái hiểu được tên này có ý gì, màn hình lại xuất hiện nhãn dán hai mắt mèo phát sáng, dịu ngoan gật đầu.
Cố Thịnh bên kia thấy thế trầm thấp nở nụ cười, bản hợp đồng trước mắt chưa đọc kỹ mà đã ký tên cái xoạch.
“Cô sắp xếp cho tôi một bàn tại Liễu Phường, về phần danh sách món, tôi gửi lại sau.”
Thư ký Trương cầm theo bản hợp đồng ra ngoài, nụ cười nín nhịn bấy lâu cuối cùng cũng không phải kiềm chế nữa mà sung sướng bật ra, hôn chụt lên bản hợp đồng trong tay.
Vậy là hai tuần tới cô không phải tiếp tục thức đêm nữa rồi!
Ôi phu nhân ơi tôi yêu cô chết đi được.
Thư ký Trương cười hắc hắc đi thông báo tin tức này cho mọi người, ai cũng vỗ tay hoan hô, thậm chí còn có người đề nghị mọi người cùng đi ăn liên hoan một bữa để làm kỷ niệm.
...
Kiều Hạ Linh bước xuống xe, đi vào trong sảnh, nhân viên thấy cô liền nhiệt tình tiếp đãi: “Cô Kiều, hoan nghênh cô đến thăm, bàn ăn đã chuẩn bị sẵn, mời cô đi hướng này.”
Kiều Hạ Linh gật đầu, theo chân nhân viên đi vào. Phải công nhận nơi này so với mấy nhà hàng năm sao khác có phần đặc biệt hơn nhiều.
Thay vì trang hoàng hào nhoáng thể hiện sự quý phái thì ở đây lại chuộng phong cách đơn giản, hoặc nói cho đúng ra thì nơi này mang theo ý vị cổ xưa, vừa yên tĩnh lại gần gũi thiên nhiên.
Bao phòng mà Cố Thịnh đặt là bao phòng đặc biệt ở nơi này, cả Giang thành, người có thể vào được bên trong chỉ đếm được trên đầu ngón tay, điều này vô hình chung làm ánh mắt của mọi người rơi trên người cô, có người cảm thán, có người ước ao nhưng phần lớn vẫn là ghen tị.
Có điều Kiều Hạ Kinh hoàn toàn không thèm để ý đến.
Cố Thịnh vướng chút việc ở công ty lên sẽ đến sau, Kiều Hạ Linh cũng không vội vào phòng mà tìm vị trí quen thuộc gần cửa sổ tầng ba ngồi xuống.
Trước kia mỗi lần đến đây cô đều ngồi ở nơi này, bên dưới là dòng sông nhỏ vắt qua cây cầu treo dài dằng dẵng, ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng như vậy, bao buồn phiền cũng theo gió tán đi.
Kiều Hạ Linh vạch ra tầng lá rậm rạp, gõ vào bàn ba cái, bên dưới tự động đưa lên một bản giấy nhỏ.
Kiều Hạ Linh cầm bút, bắt đầu phác họa.
Nam nhân viên vữa nãy dẫn cô vào bất ngờ nhìn lại, hắn mới vào đây làm không lâu, khi nãy cũng là nghe lệnh cấp trên đến tiếp đón Kiều Hạ Linh vào phòng vip của ông chủ Cố, mặt ngoài tỏ ra cung kính nhưng bên trong vẫn không nhịn được coi thường vị Kiều tiểu thư này.
Vốn nghĩ cô ta chỉ là một tình nhân nhỏ được sủng, nhưng nếu chỉ có vậy thì không lý nào quen thuộc thiết kế của Liễu Phường bọn họ giống như vậy.
“Đã từng đến đây sao?”
Bên tai truyền đến giọng nói của nam nhân, Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt đẹp trai của Cố Thịnh, cô khẽ mỉm cười, lại gõ vài cái, bức tranh kia tự động kéo xuống, trả lại một chiếc bàn nguyên vẹn.
“Trước đây hay đến nơi này để thư giãn. Có điều chỉ được ngồi ở lầu ba, về phần phòng vip như hôm nay vẫn là ké ngài đây thì tiểu nữ mới có cơ hội đấy!” Kiều Hạ Linh học theo mấy tỳ nữ ngày xưa khẽ khom gối bái tạ.
Thực ra lúc trước bố già thấy cô yêu thích phong cảnh nơi này nên cũng đặc biệt vì cô mở một phòng, có điều khi đó cô không thấy hứng thú nên không nhận.
Cố Thịnh cười cười, cầm lấy tay cô kéo đi.
Nhân viên phục vụ châm trà, lễ phép hỏi: “Hai vị đã dùng bữa ngay chưa ạ?”
Cố Thịnh phất tay, nhân viên hiểu ý, gật đầu đi ra ngoài.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, bảy mặn, hai chay, một canh, món nào món đó cũng bắt mắt, hương thơm tỏa ra khắp phòng, dạ dày không tiếp tục tự chịu đựng, kêu lên một tiếng kháng nghị.
Kiều Hạ Linh xấu hổ cúi đầu, vùi mặt vào bát cơm không dám ngẩng lên, trong lòng thầm than: Đều tại Cố Thịnh hại cô sáng nay không có tâm trạng, cứ phải che che dấu dấu nên chưa ăn được mấy miếng đã đứng dậy.
Cố Thịnh ngồi xuống vị trí bên cạnh, gắp một miếng thịt cua vào trong bát, vỗ đầu ân cần:
“Ăn đi thôi, tôi không cười em.”
Kiều Hạ Linh nhìn thịt cua trong bát, ánh mắt phức tạp, vẫy tay gọi phục vụ bàn, gọi thêm vài món, đã thế còn cẩn thận giúp anh ta ghi chú một số điều.
Nhân viên liếc nhìn đồ ăn trên bàn, âm thầm cảm thán người nhiều tiền đúng là biết hưởng thụ.
Cả một bàn đầy ắp thế này dù cho gấp đôi số lượng cũng chưa chắc ăn hết đã gọi thêm món mới.
Haizz… Chả bù cho họ, ngay cả một cái đĩa trên bàn còn mua không nổi.
“Món ăn không hợp khẩu vị?” Cố Thịnh nhíu mày quét một vòng.
Kiều Hạ Linh lắc đầu, nhìn hắn chằm chằm hỏi ngược lại:
“Vậy anh thì sao? Đồ ăn trên bàn hợp khẩu vị lắm à?”
Hai người đối mặt, nhìn nhau một lúc lâu, đến khi phục vụ mang đồ ăn lên mới miễn cưỡng tách ra.
Cố Thịnh nhìn những món ăn mới mang lên, đáy mắt phức tạp nhìn cô.
Kiều Hạ Linh bên kia cầm lấy đôi đũa Cố Thịnh vừa gắp cua cho để sang một bên, sau đó lấy ra một đôi đũa mới, cẩn thận lau chùi rồi đưa cho hắn.
“Này... Tôi bảo họ không bỏ cà rốt, rau thơm và hành tây vào rồi đó, anh yên tâm ăn đi.”
Cố Thịnh ngẩng đầu, nghĩ đến cái gì, đáy mắt chan đầy ý cười.
“Anh không ăn còn ở đó phát ngốc gì hả? Không thích mấy món đó à? Nếu không tôi gọi...”
Cố Thịnh xoay cằm cô lại, trán đối trán chạm vào nhau, hơi thở của hai người hòa quyện lại, cảm tưởng như hòa làm một.
“Thích.” Nói xong liền buông cô ra, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Hai người không ai nói với ai câu nào, chỉ yên lặng ngồi ăn, nhưng có thứ gì đó vì bữa cơm này mà lớn hơn, vững chắc hơn, giống như củi không bốc cháy, mãnh liệt trào dâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.