Chương 85: Cố Thịnh là một kẻ điên
Ai ấy nhỉ
19/12/2022
Cửa phòng đóng kín không biết bao lâu mở ra, nhìn thấy Kiều Hạ Linh ngồi co ro một góc trong phòng, cả người lạnh toát, Ninh Mạc Hàn liền vội vã
chạy đến, cởi áo khoác ôm lấy thân thể của cô đi ra ngoài.
Khúc Lâm đứng ở cửa liếc mắt nhìn bọn họ, không nói gì gì nhường đường, khinh miệt nhìn theo.
Kiều Hạ Linh “ưm” một tiếng, ý thức trong con mơ tỉnh táo đôi chút nhưng vẫn theo bản năng tránh xa nguồn nhiệt lượng xa lạ này, bờ môi thâm tím hé mở, thều thào: “Cố... Cố Thịnh. Lạnh... Cứu... Cứu em với.”
Ninh Mạc Hàn ôm lấy thân thể của cô không buông, bên tai cô thì thầm nói nhỏ: “Anh đến rồi!”
Trạng thái phòng bị của Kiều Hạ Linh vì câu nói này của hắn mà từ từ được cởi bỏ, hai tay cô nắm chặt lấy tay áo của hắn không rời, hai mắt nhắm liền nhưng lông mày vẫn cau lại không thoải mái.
Ninh Mạc Hàn ôm lấy cô vào trong phòng, kêu bác sĩ đến khám, Khúc Lâm đứng ở cửa dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ, khiến cho ông ta nhanh chóng làm xong rồi rời đi.
Cơ thể nâng nâng, giống như trôi nổi trên chín tầng mây, bên tai không ngừng vang lên tiếng nói của Cố Thịnh.
Kiều Hạ Linh giãy dụa mở mắt, dưới thân truyền đến cảm giác ấm áp và mềm mại thay vì cứng như băng của nhà kho, nhìn xuống, thấy bản thân đang nằm trên giường, có hơi sửng sốt.
Cô đưa mắt đánh giá xung quanh, đề phòng nhìn về chiếc cửa gần đó.
Kiều Hạ Linh không cảm thấy đám người Cố Văn Khải sẽ tốt bụng để cô ở lại đây mà không có phòng bị gì.
Thân thể vẫn còn yếu, có thể do ở trong phòng lạnh khá lâu nên các cơ co lại, hoạt động không tự nhiên. Kiều Hạ Linh mới xuống giường đi mấy bước đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đến việc thở bình thường cũng cô cùng tốn sức.
Cạch...
Cửa phòng mở ra, Kiều Hạ Linh quay đầu, Ninh Mạc Hàn đem theo một khay đồ ăn đi vào, cẩn thận đặt lên bàn.
Kiều Hạ Linh lùi lại thân người, hai mắt nhìn chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động của hắn ta, bàn tay nắm lấy tay vịn của ghế sofa đứng thẳng. Cho dù thể trọng không tốt nhưng cô tuyệt không cho phép bản thân tỏ ra yếu ớt trước kẻ thù.
“Cô đã hôn mê ba ngày hôm nay, ăn cái gì đó dưỡng sức đi.” Nói xong liền đẩy mâm đồ ăn về phía trước.
Cổ họng khàn đặc, không cách nào phát ra tiếng nên không thể giao lưu, vì thế Kiều Hạ Linh đơn giản không thèm để ý đến hắn ta, một mình tiếp tục tham quan căn phòng.
Ninh Mạc Hàn thấy vậy cũng không nói gì, ngồi một bên bắt đầu ăn, cả quá trình không nhìn Kiều Hạ Linh lấy một lần.
Cứ giằng có như vậy đến buổi chiều, Kiều Hạ Linh ngồi một bên, sắc mặt tái mét, gục đầu xuống bàn ngất đi.
“Cứ như vậy, cô ta sẽ không chết thật chứ?” Ninh Mạc Hàn nghi ngờ đi đến, sờ vào thấy trán lạnh toát, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Khúc Lâm vừa lúc đi đến cửa, dùng tay vỗ lên vai hắn cảnh báo: “Đừng cố lo chuyện bao đồng.”
“Nhưng mà...” Ninh Mạc Hàn ấp úng nhìn lại, siết chặt nắm đấm đập thật mạnh vào tường.
Khúc Lâm cười khẩy: “Ninh gia các người khi nào lại có tình người như thế? Năm xưa một bút gạch tên mẹ cô ta ra khỏi gia phả là ai? Sau khi bà ta sinh con xong liền bắt ép bà ấy về đi liên hôn là ai? Đừng để lòng đồng cảm của anh làm cho kế hoạch của chúng ta rối tung lên. Tôi không muốn phải chính tay khử cộng sự của mình đâu.”
“Cô...”
“Nhắc cho anh nhớ, con nhỏ này điên không kém gì Cố Thịnh đâu, đừng để việc các người làm với gia đình của cô ta cho cô ta biết. Nếu không…”
Khúc Lâm cười lớn, xoay người đi ra ngoài, sai xử cho Ninh Mạc Hàn một ánh mắt.
Hắn ta hiểu ý, đấm thật mạnh xuống giường, chửi thể một câu rồi mới dùng sức đóng mạnh cửa phòng rời đi.
Bàn tay giấu trong chăn của Kiều Hạ Linh siết chặt, mở ra hai mắt, nhìn lên trần nhà trắng, nghĩ về những gì mà hai người kia vừa nói.
...
Hai hàng xe dừng lại, Cố Thịnh bước xuống, đứng đối diện với Cố Văn Khải, thân hình cao lớn cầm theo đồ vật trao đổi, không nói hai lời đi vào thẳng vấn đề: “Người đâu.”
Cố Văn Khải mỉm cười, đôi mắt tham lam nhìn chiếc vali kia, hai tay đưa ra muốn đón lấy. Lúc ông ta sắp chạm đến, chiếc vali bị Cố Thịnh dịch sang một bên, nhìn vật ấy rời ra khỏi tâm mắt, Cố Văn Khải không vui nheo mắt, “Cháu trai ngoan. Cháu đây là có ý gì? Không muốn mạng của tình nhân nhỏ kia nữa sao?”
Cố Thịnh không dao động, cầm lấy một chiếc bật lửa đùa nghịch trên tay, lạnh nhạt ra lệnh.
“Cầm tới.”
Cố Văn Khải khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hai cấp dưới của Cố Thịnh từ trên xe cầm theo một cái bình màu đỏ đi xuống, đến khi mở nắp, mùi xăng xộc lên mũi ông ta mới biết được thứ đó là gì.
“Thả người trước, đồ vật tự khắc đến tay ông.” Cố Thịnh lần nữa mở miệng yêu cầu.
“Cháu vẫn chưa nhận rõ tình hình cho lắm lắm nhỉ? Làm theo lời ta hoặc là…”
Đoàng...
Nhúm tóc trên đầu của Cố Văn Khải bị bắn bay, rơi xuống đất vang lên tiếng xèo xèo, toàn thân ông ta run rẩy, ngã xuống đất, không dám tin nhìn về phía của Cố Thịnh, run rẩy đưa tay lên: “Mày... Mày tính làm gì? Kiều Hạ Linh vẫn trong tay tao.”
Cố Thịnh vứt khẩu sung ra xa, châm một điếu thuốc đưa đến bên miệng, gật đầu tán thành.
“Tôi biết cho nên hôm nay tôi mới đến đây. Lựa chọn tôi đã cho ông, phần còn lại thì phải xem ông có phối hợp hay không thôi.”
Cố Văn Khải khó khăn lắm mới nhấc được thân hình béo ú đứng dậy, sợ hãi lùi lại sau vài bước, giữ khoảng cách với Cố Thịnh xa nhất có thể.
“Đưa cổ phần trước, sau khi xong việc...”
Còn chưa nói xong thì giọng nói lạnh tanh không có chút cảm xúc của Cố Thịnh lại vang lên lần nữa: “Đổ.”
Nhìn Cố Thịnh đứng ở chính giữa, dưới chân toàn bộ là xăng, Cố Văn Khải nuốt nước bọt sợ hãi, cảm thấy Cố Thịnh chính là một kẻ điên không thể nói lý.
Cả đám người đứng phía sau của ông ta cũng biến sắc, căn bản chưa nghĩ đến mọi việc lại diễn ra theo chiều hướng này.
Ninh Mạc Hàn đứng bên cạnh Khúc Lâm qua màn hình quan sát, chân mày nhíu lại: “Hắn ta tính làm gì? Cùng chết với Cố Văn Khải sao?”
Khúc Lâm lắc đầu cười khẩy, cảm thấy bọn người này không có chút hiểu biết gì về Cố Thịnh.
Cố Thịnh thận trọng và quyết đoán nhưng cũng chính là một kẻ điên chính hiệu.
Anh ấy không bao giờ cho phép mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân, cũng ghét nhất việc bị người khác uy hiếp.
Cổ phần của Cố thị đối với Cố Thịnh không là gì cả, thậm chí nếu ông cụ Cố bảo hắn nhường lại, hắn cũng sẽ làm không oán thán dù chỉ là một câu.
Cho nên Kiều Hạ Linh so với những con số lạnh băng trên giấy quan trọng hơn rất nhiều, nhưng nếu muốn vịn vào đó để uy hiếp Cố Thịnh thì đó là một sai lầm.
“Cô Khúc, bên dưới có một đoàn xe đang vây lại căn cứ, ước chừng khoảng gần hai mươi người. Bọn họ trang bị đầy đủ, nếu xông vào e là...”
“Kết nối đi, để tôi cùng anh ấy nói chuyện.”
Khúc Lâm đứng ở cửa liếc mắt nhìn bọn họ, không nói gì gì nhường đường, khinh miệt nhìn theo.
Kiều Hạ Linh “ưm” một tiếng, ý thức trong con mơ tỉnh táo đôi chút nhưng vẫn theo bản năng tránh xa nguồn nhiệt lượng xa lạ này, bờ môi thâm tím hé mở, thều thào: “Cố... Cố Thịnh. Lạnh... Cứu... Cứu em với.”
Ninh Mạc Hàn ôm lấy thân thể của cô không buông, bên tai cô thì thầm nói nhỏ: “Anh đến rồi!”
Trạng thái phòng bị của Kiều Hạ Linh vì câu nói này của hắn mà từ từ được cởi bỏ, hai tay cô nắm chặt lấy tay áo của hắn không rời, hai mắt nhắm liền nhưng lông mày vẫn cau lại không thoải mái.
Ninh Mạc Hàn ôm lấy cô vào trong phòng, kêu bác sĩ đến khám, Khúc Lâm đứng ở cửa dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ, khiến cho ông ta nhanh chóng làm xong rồi rời đi.
Cơ thể nâng nâng, giống như trôi nổi trên chín tầng mây, bên tai không ngừng vang lên tiếng nói của Cố Thịnh.
Kiều Hạ Linh giãy dụa mở mắt, dưới thân truyền đến cảm giác ấm áp và mềm mại thay vì cứng như băng của nhà kho, nhìn xuống, thấy bản thân đang nằm trên giường, có hơi sửng sốt.
Cô đưa mắt đánh giá xung quanh, đề phòng nhìn về chiếc cửa gần đó.
Kiều Hạ Linh không cảm thấy đám người Cố Văn Khải sẽ tốt bụng để cô ở lại đây mà không có phòng bị gì.
Thân thể vẫn còn yếu, có thể do ở trong phòng lạnh khá lâu nên các cơ co lại, hoạt động không tự nhiên. Kiều Hạ Linh mới xuống giường đi mấy bước đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đến việc thở bình thường cũng cô cùng tốn sức.
Cạch...
Cửa phòng mở ra, Kiều Hạ Linh quay đầu, Ninh Mạc Hàn đem theo một khay đồ ăn đi vào, cẩn thận đặt lên bàn.
Kiều Hạ Linh lùi lại thân người, hai mắt nhìn chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động của hắn ta, bàn tay nắm lấy tay vịn của ghế sofa đứng thẳng. Cho dù thể trọng không tốt nhưng cô tuyệt không cho phép bản thân tỏ ra yếu ớt trước kẻ thù.
“Cô đã hôn mê ba ngày hôm nay, ăn cái gì đó dưỡng sức đi.” Nói xong liền đẩy mâm đồ ăn về phía trước.
Cổ họng khàn đặc, không cách nào phát ra tiếng nên không thể giao lưu, vì thế Kiều Hạ Linh đơn giản không thèm để ý đến hắn ta, một mình tiếp tục tham quan căn phòng.
Ninh Mạc Hàn thấy vậy cũng không nói gì, ngồi một bên bắt đầu ăn, cả quá trình không nhìn Kiều Hạ Linh lấy một lần.
Cứ giằng có như vậy đến buổi chiều, Kiều Hạ Linh ngồi một bên, sắc mặt tái mét, gục đầu xuống bàn ngất đi.
“Cứ như vậy, cô ta sẽ không chết thật chứ?” Ninh Mạc Hàn nghi ngờ đi đến, sờ vào thấy trán lạnh toát, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Khúc Lâm vừa lúc đi đến cửa, dùng tay vỗ lên vai hắn cảnh báo: “Đừng cố lo chuyện bao đồng.”
“Nhưng mà...” Ninh Mạc Hàn ấp úng nhìn lại, siết chặt nắm đấm đập thật mạnh vào tường.
Khúc Lâm cười khẩy: “Ninh gia các người khi nào lại có tình người như thế? Năm xưa một bút gạch tên mẹ cô ta ra khỏi gia phả là ai? Sau khi bà ta sinh con xong liền bắt ép bà ấy về đi liên hôn là ai? Đừng để lòng đồng cảm của anh làm cho kế hoạch của chúng ta rối tung lên. Tôi không muốn phải chính tay khử cộng sự của mình đâu.”
“Cô...”
“Nhắc cho anh nhớ, con nhỏ này điên không kém gì Cố Thịnh đâu, đừng để việc các người làm với gia đình của cô ta cho cô ta biết. Nếu không…”
Khúc Lâm cười lớn, xoay người đi ra ngoài, sai xử cho Ninh Mạc Hàn một ánh mắt.
Hắn ta hiểu ý, đấm thật mạnh xuống giường, chửi thể một câu rồi mới dùng sức đóng mạnh cửa phòng rời đi.
Bàn tay giấu trong chăn của Kiều Hạ Linh siết chặt, mở ra hai mắt, nhìn lên trần nhà trắng, nghĩ về những gì mà hai người kia vừa nói.
...
Hai hàng xe dừng lại, Cố Thịnh bước xuống, đứng đối diện với Cố Văn Khải, thân hình cao lớn cầm theo đồ vật trao đổi, không nói hai lời đi vào thẳng vấn đề: “Người đâu.”
Cố Văn Khải mỉm cười, đôi mắt tham lam nhìn chiếc vali kia, hai tay đưa ra muốn đón lấy. Lúc ông ta sắp chạm đến, chiếc vali bị Cố Thịnh dịch sang một bên, nhìn vật ấy rời ra khỏi tâm mắt, Cố Văn Khải không vui nheo mắt, “Cháu trai ngoan. Cháu đây là có ý gì? Không muốn mạng của tình nhân nhỏ kia nữa sao?”
Cố Thịnh không dao động, cầm lấy một chiếc bật lửa đùa nghịch trên tay, lạnh nhạt ra lệnh.
“Cầm tới.”
Cố Văn Khải khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hai cấp dưới của Cố Thịnh từ trên xe cầm theo một cái bình màu đỏ đi xuống, đến khi mở nắp, mùi xăng xộc lên mũi ông ta mới biết được thứ đó là gì.
“Thả người trước, đồ vật tự khắc đến tay ông.” Cố Thịnh lần nữa mở miệng yêu cầu.
“Cháu vẫn chưa nhận rõ tình hình cho lắm lắm nhỉ? Làm theo lời ta hoặc là…”
Đoàng...
Nhúm tóc trên đầu của Cố Văn Khải bị bắn bay, rơi xuống đất vang lên tiếng xèo xèo, toàn thân ông ta run rẩy, ngã xuống đất, không dám tin nhìn về phía của Cố Thịnh, run rẩy đưa tay lên: “Mày... Mày tính làm gì? Kiều Hạ Linh vẫn trong tay tao.”
Cố Thịnh vứt khẩu sung ra xa, châm một điếu thuốc đưa đến bên miệng, gật đầu tán thành.
“Tôi biết cho nên hôm nay tôi mới đến đây. Lựa chọn tôi đã cho ông, phần còn lại thì phải xem ông có phối hợp hay không thôi.”
Cố Văn Khải khó khăn lắm mới nhấc được thân hình béo ú đứng dậy, sợ hãi lùi lại sau vài bước, giữ khoảng cách với Cố Thịnh xa nhất có thể.
“Đưa cổ phần trước, sau khi xong việc...”
Còn chưa nói xong thì giọng nói lạnh tanh không có chút cảm xúc của Cố Thịnh lại vang lên lần nữa: “Đổ.”
Nhìn Cố Thịnh đứng ở chính giữa, dưới chân toàn bộ là xăng, Cố Văn Khải nuốt nước bọt sợ hãi, cảm thấy Cố Thịnh chính là một kẻ điên không thể nói lý.
Cả đám người đứng phía sau của ông ta cũng biến sắc, căn bản chưa nghĩ đến mọi việc lại diễn ra theo chiều hướng này.
Ninh Mạc Hàn đứng bên cạnh Khúc Lâm qua màn hình quan sát, chân mày nhíu lại: “Hắn ta tính làm gì? Cùng chết với Cố Văn Khải sao?”
Khúc Lâm lắc đầu cười khẩy, cảm thấy bọn người này không có chút hiểu biết gì về Cố Thịnh.
Cố Thịnh thận trọng và quyết đoán nhưng cũng chính là một kẻ điên chính hiệu.
Anh ấy không bao giờ cho phép mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân, cũng ghét nhất việc bị người khác uy hiếp.
Cổ phần của Cố thị đối với Cố Thịnh không là gì cả, thậm chí nếu ông cụ Cố bảo hắn nhường lại, hắn cũng sẽ làm không oán thán dù chỉ là một câu.
Cho nên Kiều Hạ Linh so với những con số lạnh băng trên giấy quan trọng hơn rất nhiều, nhưng nếu muốn vịn vào đó để uy hiếp Cố Thịnh thì đó là một sai lầm.
“Cô Khúc, bên dưới có một đoàn xe đang vây lại căn cứ, ước chừng khoảng gần hai mươi người. Bọn họ trang bị đầy đủ, nếu xông vào e là...”
“Kết nối đi, để tôi cùng anh ấy nói chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.