Chương 25: Giúp đến đây thôi
Ai ấy nhỉ
17/10/2022
Dì Trần và mấy người giúp việc đang chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, chỉ có Tô Nhu thui thủi một mình dọn dẹp ở ngoài phòng khách.
Kiều Hạ Linh cảm thấy tò mò, đi đến đằng sau của cô gái ấy. Tô Nhu vừa quay đầu, đột nhiên nhìn thấy có người liền hốt hoảng hét lên, đánh đổ cả chậu nước bẩn trên tay xuống dưới đất, khiến cho chân của Kiều Hạ Linh cũng bị hắt không ít.
“Xin... Xin lỗi... Tôi không có ý.” Cô ta vừa xin lỗi rối rít vừa lấy khăn vừa lau sàn trên tay lau vết bẩn trên chân Kiều Hạ Linh nhưng Kiều Hạ Linh chỉ nhíu mày, xê dịch chân ra một đoạn.
Cô gái này hậu đậu nhỉ? Nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, người này cũng làm rơi chăn, xong lại cũng vội vã xin lỗi giống như bây giờ.
Thím Trương ở gần nhất nhìn thấy hết, sắc mặt trắng ra, vội vã chạy đến, nhéo tai cô ta hét lớn.
“Cái con bé này, sao lại bất cẩn như vậy hả? Nếu làm cô Kiều bị thương thì làm sao? Còn không mau xin lỗi đi.”
Kiều Hạ Linh đưa tay cản lại: “Đừng, là do cháu bất cẩn, không phải do cô ấy.” Sau đó quay sang chỗ của Tô Nhu nói: “Cô đi thay quần áo đi.”
Nhìn bộ dạng như thỏ con của Tô Nhu nhìn thím Trương, Kiều Hạ Linh lại cảm thấy buồn cười.
“Thím đâu cần dọa bạn nhỏ vậy chứ? Sắp khóc đến nơi rồi kia kìa.” Kiều Hạ Linh lè lưỡi, tình nghịch nhìn thím Trương nói.
“Chuyện này... Tôi chỉ dạy dỗ nó một chút, con bé nó đáng thương, mong cô rộng lượng bỏ quá cho...” Thím Trương cảm thấy bất ngờ với thái độ cô, vừa nãy bà còn tưởng cô Kiều đang giận nên mới vội vã chạy đến can ngăn.
Kiều Hạ Linh khó chịu nhúc nhích bàn chân, gật đầu nói với bà một câu cho phải phép rồi mới đi lên tầng, lúc đi còn không quên quay đầu lại nói.
“Dì yên tâm đi, cháu chỉ hứng thú với đồ ăn thôi chứ chuyện làm khó người khác, cháu không thích.”
Thím Trương lúc này mới nở nụ cười, gật đầu lia lịa cảm ơn.
Bà nhìn theo hình bóng cô lên phòng, để ý thấy dưới chân có có vết bẩn bám vào, lúc này mới nhớ ra, để ý thấy cái giẻ mà con bé Tô Nhu vừa lau cho cô Kiều là giẻ lau sàn, bảo sao cô ấy lại né như né tà.
Bà chạy vào trong bếp nói chuyện này cho Trần Mai, ngay lập tức bị người ta quở trách:
“Bà đấy, già đầu rồi mà còn hấp tấp như trẻ con. Cô Kiều là người như vậy sao?”
“Phải... Phải... Là tôi nhìn gà hóa quốc. Thôi làm mau lên, muộn rồi đấy!”
Kiều Hạ Linh thay xong quần áo thì đồ ăn đã được dọn lên, đủ sắc đủ vị, vô cùng bắt mắt.
Qua gương trên bàn, cô phát hiện có cái đầu nhỏ đang lén lút nhìn vào trong bếp xem xét tình hình, chỉ biết cười khẽ lắc đầu. Vốn dĩ định hỏi cô nhóc đó một số chuyện nhưng xem ra lại bị hiểu lầm thành người xấu mất rồi.
“Để quên đồ ở thư phòng? Dạ vâng, tôi sẽ đêm đến ngay thôi.”
Lão quản gia cũng kính nghe điện thoại, vừa nghe xong đã thấy ông chạy lên phòng của Cố Thịnh lấy thứ gì đó. Kiều Hạ Linh không để ý nữa mà tiếp tục ăn cơm, ai ngờ lão quản gia thân già chân chậm, giẫm phải chỗ đang được lau dọn trên cầu thang mà ngã xuống, may mắn Kiều Hạ Linh nhìn thấy, chạy vội đến đỡ được.
“Phù... May mà đỡ kịp.” Kiều Hạ Linh xoa mồ hôi trên trán cảm thán.
“Ai ui... Chân của tôi...” Lão quản gia xoa chân bị bầm tím kêu lên.
Hử? Bị thương? Nhưng cô nhớ hồi nãy ông không bị vấp phải thứ gì mà?
Cô vén ống quần của ông lên, vết thương so với cô nghĩ còn nghiêm trọng hơn, bị tím bầm một mảng lớn. Thế này chắc phải đi lại bất tiện vài ngày.
Người giúp việc trong bếp cũng may chóng chạy ra, nhao nhao hỏi han, lão quản gia được hai người làm vườn cõng lên phòng, gọi bác sĩ đến kiểm tra.
“Còn cái này là thứ gì thế?” Tô Nhu ngây thơ cầm tập tài liệu nên hỏi.
“Cái đó là tài liệu mà cậu chủ kêu tôi cầm đến công ty gấp. Không được, cậu ấy đang cần gấp, tôi phải đưa nó đến ngay.”
Kiều Hạ Linh sầm mặt cản lại, đè ông xuống ghế nói:
“Bác bị thương vậy còn đi đâu nữa, để ai đó trong nhà đi là được rồi!”
Tô Nhu bên cạnh đỏ mặt, run run giơ lên tay nhỏ phát biểu:
“Tôi... Hay là để tôi đi cho.”
“Không được, tư liệu này rất quan trọng...” Lão quản gia ngừng một lúc lâu, sau đó quay qua chỗ của Kiều Hạ Linh.
Kiều Hạ Linh: “...” Không phải chứ? Tại sao lại là cô?
Đứng dưới sảnh công ty, không thể không cảm tán rằng công ty của Cố Thịnh tuy không lớn lắm nhưng mọi thứ từ an ninh đến vệ sinh, rồi cách sắp xếp không chê vào đâu được, rất đẹp, rất thời thượng.
Đại sảnh trải dài bóng loáng, ở mép có tương đối nhiều cây, rất thoáng mát, đã vậy còn có những chậu nhỏ treo lơ lửng bên trên, trong đó được trang trí bởi bóng đèn nhiều màu sắc, vừa ấm áp, lại đẹp mắt.
“Xin chào, tôi đến đây để đưa tài liệu.”
Cô lấy ra tấm thẻ quản gia đã đưa xuất trình cho bảo vệ, anh ta nhìn cô chằm chằm hỏi lại:
“Sao tôi chưa nhìn thấy cô bao giờ? Chú Hồ đâu?”
Chú Hồ? Là chỉ lão quản gia sao?
“Chú ấy bị đau chân nên tôi đến đưa thay.”
Thấy bảo vệ vẫn chưa tin lời mình lắm, Kiều Hạ Linh lấy điện thoại gọi video cho Cố Thịnh, giọng ủy khuất mách lẻo:
“Tình yêu à, người ta đến dưới lầu rồi mà không được vào.”
“Đừng quậy nữa, mau cầm lên đây đi.”
Bảo vệ bên cạnh toát cả mồ hôi, cuống cuồng xin lỗi.
“Thật xin lỗi phu nhân, là tôi có mắt như mù, không biết phu nhân đến.”
Phu nhân???
Tên bảo vệ không có mắt này, ai là phu nhân hả? Cô chỉ tính ghê tởm tên kia một chút, ai dè lại phản tác dụng, hại bản thân bị hiểu lầm chứ.
Tức chết cô rồi!
“Đừng gọi tôi như vậy, tôi chỉ là bạn đơn thuần của anh ấy thôi.”
“Dạ vâng tôi đã biết ạ!” Biết cô chính là phu nhân tương lai, nhìn bộ dạng cậu chủ nói chuyện khi nãy thì biết, hắn còn chưa thấy cậu ấy dịu dàng với ai như vậy đâu.
Kiều Hạ Linh được thư ký đưa đến thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch, lúc đi ngang qua thì nghe được hai cô nhân viên nhân đang nghỉ trưa bàn tán.
“Ê, cô nghe gì chưa? Hai nhà Lăng Kiều chuẩn bị liên hôn đấy!”
“Đương nhiên nghe qua, hôm nay phó tổng náo loạn vậy cơ mà. Nghe nói anh ấy còn đến phòng của tổng giám đốc ăn vạ không chịu đi, nói cái gì mà vị hôn thê quá xấu xí, không hợp khẩu vị.”
Kiều Hạ Linh cau mày, ra hiệu cho thư ký dừng lại, đến vỗ vai hai cô gái đó gặng hỏi.
“Thế tên họ Lăng đó còn nói gì nữa không?”
Hai người đó ban đầu không thèm để ý đến cô, nhưng vai bị giữ quá chặt, một người định phản kháng lại bị Kiều Hạ Linh quay qua trừng một cái rút đầu trở lại, giọng điệu run rẩy đe dọa.
“Cô dám làm càn tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Kiều Hạ Linh tăng lực đạo trên tay, ấn đến mức hai cô gái đó đau đớn ra mặt, lạnh giọng cảnh cáo.
“Cô có thể thử xem.”
Thư ký liếc nhìn ra hiệu, hai người ngay lập tức nói ra hết tất cả mọi chuyện mình biết.
“Khi nãy... Phó tổng giám đốc còn nói...”
“Nói cái gì?”
“Nói là anh ấy rất không thích vị hôn thê kia, tính tình xấu, người xấu, nhạt nhẽo, bình thường, ngu ngốc,.... Với cả...”
“Được rồi, tôi không muốn nghe thêm nữa.”
Kiều Hạ Linh vứt chỗ tài liệu kia cho thư ký, lấy điện thoại ra hẹn gặp Lạc Linh một chuyến.
Hai nhân viên không hiểu ra sao nhìn về chỗ thư ký, thấy cô gật đầu mới vỗ ngực an tâm rời đi.
Ở biệt thự, dì Trần đợi mọi người đi hết mới đến hỏi lão quan gia về chuyện khi nãy.
“Lão Hồ, vết bầm tím này rõ là có từ sáng nay, sao ông lại nói dối?”
“Chân tôi bị thương là giả sao?”
“Không có.”
“Vậy tôi đi lại khó khăn là giả?”
“Cũng không phải.” Trần Mai liên tục lắc đầu.
“Vậy thì đúng hết còn gì, bà thắc mắc gì nữa?”
Trần Mai: “...” Cứ cảm thấy có chỗ nào cổ quái.
“Bà đi làm việc tiếp đi, chuyện này đừng nhúng tay vào là được.”
Trần Mai vẫn không hiểu chuyện gì, lắc đầu rồi lại gật đầu đi ra ngoài.
Bên trong chỉ còn lại Hồ Văn lắc đầu cười, chuyện này ông chỉ có thể giúp cậu chủ được đến đây thôi, chuyện còn lại phải dựa vào bản thân cậu rồi.
Kiều Hạ Linh cảm thấy tò mò, đi đến đằng sau của cô gái ấy. Tô Nhu vừa quay đầu, đột nhiên nhìn thấy có người liền hốt hoảng hét lên, đánh đổ cả chậu nước bẩn trên tay xuống dưới đất, khiến cho chân của Kiều Hạ Linh cũng bị hắt không ít.
“Xin... Xin lỗi... Tôi không có ý.” Cô ta vừa xin lỗi rối rít vừa lấy khăn vừa lau sàn trên tay lau vết bẩn trên chân Kiều Hạ Linh nhưng Kiều Hạ Linh chỉ nhíu mày, xê dịch chân ra một đoạn.
Cô gái này hậu đậu nhỉ? Nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, người này cũng làm rơi chăn, xong lại cũng vội vã xin lỗi giống như bây giờ.
Thím Trương ở gần nhất nhìn thấy hết, sắc mặt trắng ra, vội vã chạy đến, nhéo tai cô ta hét lớn.
“Cái con bé này, sao lại bất cẩn như vậy hả? Nếu làm cô Kiều bị thương thì làm sao? Còn không mau xin lỗi đi.”
Kiều Hạ Linh đưa tay cản lại: “Đừng, là do cháu bất cẩn, không phải do cô ấy.” Sau đó quay sang chỗ của Tô Nhu nói: “Cô đi thay quần áo đi.”
Nhìn bộ dạng như thỏ con của Tô Nhu nhìn thím Trương, Kiều Hạ Linh lại cảm thấy buồn cười.
“Thím đâu cần dọa bạn nhỏ vậy chứ? Sắp khóc đến nơi rồi kia kìa.” Kiều Hạ Linh lè lưỡi, tình nghịch nhìn thím Trương nói.
“Chuyện này... Tôi chỉ dạy dỗ nó một chút, con bé nó đáng thương, mong cô rộng lượng bỏ quá cho...” Thím Trương cảm thấy bất ngờ với thái độ cô, vừa nãy bà còn tưởng cô Kiều đang giận nên mới vội vã chạy đến can ngăn.
Kiều Hạ Linh khó chịu nhúc nhích bàn chân, gật đầu nói với bà một câu cho phải phép rồi mới đi lên tầng, lúc đi còn không quên quay đầu lại nói.
“Dì yên tâm đi, cháu chỉ hứng thú với đồ ăn thôi chứ chuyện làm khó người khác, cháu không thích.”
Thím Trương lúc này mới nở nụ cười, gật đầu lia lịa cảm ơn.
Bà nhìn theo hình bóng cô lên phòng, để ý thấy dưới chân có có vết bẩn bám vào, lúc này mới nhớ ra, để ý thấy cái giẻ mà con bé Tô Nhu vừa lau cho cô Kiều là giẻ lau sàn, bảo sao cô ấy lại né như né tà.
Bà chạy vào trong bếp nói chuyện này cho Trần Mai, ngay lập tức bị người ta quở trách:
“Bà đấy, già đầu rồi mà còn hấp tấp như trẻ con. Cô Kiều là người như vậy sao?”
“Phải... Phải... Là tôi nhìn gà hóa quốc. Thôi làm mau lên, muộn rồi đấy!”
Kiều Hạ Linh thay xong quần áo thì đồ ăn đã được dọn lên, đủ sắc đủ vị, vô cùng bắt mắt.
Qua gương trên bàn, cô phát hiện có cái đầu nhỏ đang lén lút nhìn vào trong bếp xem xét tình hình, chỉ biết cười khẽ lắc đầu. Vốn dĩ định hỏi cô nhóc đó một số chuyện nhưng xem ra lại bị hiểu lầm thành người xấu mất rồi.
“Để quên đồ ở thư phòng? Dạ vâng, tôi sẽ đêm đến ngay thôi.”
Lão quản gia cũng kính nghe điện thoại, vừa nghe xong đã thấy ông chạy lên phòng của Cố Thịnh lấy thứ gì đó. Kiều Hạ Linh không để ý nữa mà tiếp tục ăn cơm, ai ngờ lão quản gia thân già chân chậm, giẫm phải chỗ đang được lau dọn trên cầu thang mà ngã xuống, may mắn Kiều Hạ Linh nhìn thấy, chạy vội đến đỡ được.
“Phù... May mà đỡ kịp.” Kiều Hạ Linh xoa mồ hôi trên trán cảm thán.
“Ai ui... Chân của tôi...” Lão quản gia xoa chân bị bầm tím kêu lên.
Hử? Bị thương? Nhưng cô nhớ hồi nãy ông không bị vấp phải thứ gì mà?
Cô vén ống quần của ông lên, vết thương so với cô nghĩ còn nghiêm trọng hơn, bị tím bầm một mảng lớn. Thế này chắc phải đi lại bất tiện vài ngày.
Người giúp việc trong bếp cũng may chóng chạy ra, nhao nhao hỏi han, lão quản gia được hai người làm vườn cõng lên phòng, gọi bác sĩ đến kiểm tra.
“Còn cái này là thứ gì thế?” Tô Nhu ngây thơ cầm tập tài liệu nên hỏi.
“Cái đó là tài liệu mà cậu chủ kêu tôi cầm đến công ty gấp. Không được, cậu ấy đang cần gấp, tôi phải đưa nó đến ngay.”
Kiều Hạ Linh sầm mặt cản lại, đè ông xuống ghế nói:
“Bác bị thương vậy còn đi đâu nữa, để ai đó trong nhà đi là được rồi!”
Tô Nhu bên cạnh đỏ mặt, run run giơ lên tay nhỏ phát biểu:
“Tôi... Hay là để tôi đi cho.”
“Không được, tư liệu này rất quan trọng...” Lão quản gia ngừng một lúc lâu, sau đó quay qua chỗ của Kiều Hạ Linh.
Kiều Hạ Linh: “...” Không phải chứ? Tại sao lại là cô?
Đứng dưới sảnh công ty, không thể không cảm tán rằng công ty của Cố Thịnh tuy không lớn lắm nhưng mọi thứ từ an ninh đến vệ sinh, rồi cách sắp xếp không chê vào đâu được, rất đẹp, rất thời thượng.
Đại sảnh trải dài bóng loáng, ở mép có tương đối nhiều cây, rất thoáng mát, đã vậy còn có những chậu nhỏ treo lơ lửng bên trên, trong đó được trang trí bởi bóng đèn nhiều màu sắc, vừa ấm áp, lại đẹp mắt.
“Xin chào, tôi đến đây để đưa tài liệu.”
Cô lấy ra tấm thẻ quản gia đã đưa xuất trình cho bảo vệ, anh ta nhìn cô chằm chằm hỏi lại:
“Sao tôi chưa nhìn thấy cô bao giờ? Chú Hồ đâu?”
Chú Hồ? Là chỉ lão quản gia sao?
“Chú ấy bị đau chân nên tôi đến đưa thay.”
Thấy bảo vệ vẫn chưa tin lời mình lắm, Kiều Hạ Linh lấy điện thoại gọi video cho Cố Thịnh, giọng ủy khuất mách lẻo:
“Tình yêu à, người ta đến dưới lầu rồi mà không được vào.”
“Đừng quậy nữa, mau cầm lên đây đi.”
Bảo vệ bên cạnh toát cả mồ hôi, cuống cuồng xin lỗi.
“Thật xin lỗi phu nhân, là tôi có mắt như mù, không biết phu nhân đến.”
Phu nhân???
Tên bảo vệ không có mắt này, ai là phu nhân hả? Cô chỉ tính ghê tởm tên kia một chút, ai dè lại phản tác dụng, hại bản thân bị hiểu lầm chứ.
Tức chết cô rồi!
“Đừng gọi tôi như vậy, tôi chỉ là bạn đơn thuần của anh ấy thôi.”
“Dạ vâng tôi đã biết ạ!” Biết cô chính là phu nhân tương lai, nhìn bộ dạng cậu chủ nói chuyện khi nãy thì biết, hắn còn chưa thấy cậu ấy dịu dàng với ai như vậy đâu.
Kiều Hạ Linh được thư ký đưa đến thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch, lúc đi ngang qua thì nghe được hai cô nhân viên nhân đang nghỉ trưa bàn tán.
“Ê, cô nghe gì chưa? Hai nhà Lăng Kiều chuẩn bị liên hôn đấy!”
“Đương nhiên nghe qua, hôm nay phó tổng náo loạn vậy cơ mà. Nghe nói anh ấy còn đến phòng của tổng giám đốc ăn vạ không chịu đi, nói cái gì mà vị hôn thê quá xấu xí, không hợp khẩu vị.”
Kiều Hạ Linh cau mày, ra hiệu cho thư ký dừng lại, đến vỗ vai hai cô gái đó gặng hỏi.
“Thế tên họ Lăng đó còn nói gì nữa không?”
Hai người đó ban đầu không thèm để ý đến cô, nhưng vai bị giữ quá chặt, một người định phản kháng lại bị Kiều Hạ Linh quay qua trừng một cái rút đầu trở lại, giọng điệu run rẩy đe dọa.
“Cô dám làm càn tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Kiều Hạ Linh tăng lực đạo trên tay, ấn đến mức hai cô gái đó đau đớn ra mặt, lạnh giọng cảnh cáo.
“Cô có thể thử xem.”
Thư ký liếc nhìn ra hiệu, hai người ngay lập tức nói ra hết tất cả mọi chuyện mình biết.
“Khi nãy... Phó tổng giám đốc còn nói...”
“Nói cái gì?”
“Nói là anh ấy rất không thích vị hôn thê kia, tính tình xấu, người xấu, nhạt nhẽo, bình thường, ngu ngốc,.... Với cả...”
“Được rồi, tôi không muốn nghe thêm nữa.”
Kiều Hạ Linh vứt chỗ tài liệu kia cho thư ký, lấy điện thoại ra hẹn gặp Lạc Linh một chuyến.
Hai nhân viên không hiểu ra sao nhìn về chỗ thư ký, thấy cô gật đầu mới vỗ ngực an tâm rời đi.
Ở biệt thự, dì Trần đợi mọi người đi hết mới đến hỏi lão quan gia về chuyện khi nãy.
“Lão Hồ, vết bầm tím này rõ là có từ sáng nay, sao ông lại nói dối?”
“Chân tôi bị thương là giả sao?”
“Không có.”
“Vậy tôi đi lại khó khăn là giả?”
“Cũng không phải.” Trần Mai liên tục lắc đầu.
“Vậy thì đúng hết còn gì, bà thắc mắc gì nữa?”
Trần Mai: “...” Cứ cảm thấy có chỗ nào cổ quái.
“Bà đi làm việc tiếp đi, chuyện này đừng nhúng tay vào là được.”
Trần Mai vẫn không hiểu chuyện gì, lắc đầu rồi lại gật đầu đi ra ngoài.
Bên trong chỉ còn lại Hồ Văn lắc đầu cười, chuyện này ông chỉ có thể giúp cậu chủ được đến đây thôi, chuyện còn lại phải dựa vào bản thân cậu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.