Chương 28: Hợp đồng tình nhân ba năm
Ai ấy nhỉ
17/10/2022
Trong căn phòng với ánh đèn mờ ảo, gương mặt của người đàn ông bị bóng tối che lấp, chỉ để lộ sườn mặt góc cạnh.
Hắn ta bước đến gần tủ rượu được thiết kế một cách tinh xảo, vô cùng đẳng cấp với vỏ thép màu đen, cửa kính viền silver tinh tế, cầm ra một chai rượu quý đắt tiền, rót ra một ly rồi về chỗ bàn làm việc, vừa quan sát hình ảnh qua máy quay vừa từ từ thưởng thức.
Mèo nhỏ này tỉnh dậy cũng thật không yên phận, rõ là tay và chân bị khóa lại, sợi dây xích chỉ đủ đi lại trong phòng nhưng vẫn không từ bỏ, từ nãy đến giờ cứ đi qua đi lại tìm chỗ trốn.
Trên màn ảnh, Kiều Hạ Linh bắt đầu có những dấu hiệu đặc biệt nóng nảy, từ lấy răng cắn khóa đến đập cả sợi dây xích vào cạnh giường, tóm lại tất cả các cách cô nghĩ được đều đem ra thử một lần.
Làm vậy vì đã đến mức cùng đường bí lối nên bí quá hóa liều? Đương nhiên không phải, cô chỉ đơn thuần là đang cược, cược xem Cố Thịnh quan tâm đến tình hình của cô đến mức độ nào mà thôi. Chỉ cần có quan tâm, dù là lợi ích hay tình cảm chăng nữa thì tính mạng của cô tạm thời sẽ không nguy hiểm.
Còn ngược lại…
Dĩ nhiên là không có chuyện đó xảy ra, bởi lẽ cô đã được thắng.
Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, ánh mắt khinh thị nhìn kẻ vừa bước vào kia, cô nhìn hắn, một lời cũng không nói mà quay mặt đi.
“Sao vậy? Làm chuyện khuất tất bị bắt mà không có gì muốn giải thích?”
Kiều Hạ Linh giơ tay, lắc lắc dây xích trên tay, giọng điệu đầy mỉa mai.
“Đổi lại là anh không có gì muốn nói với tôi à?”
Cố Thịnh ngồi xuống bên cạnh cô, lấy ra chìa khóa nhẹ nhàng mở ra, nhìn những vết bầm tím chói mắt in hằn trên làn da non mềm của người này, đáy mắt hắn tối sầm lại, khí lạnh tỏa ra bốn phía như thể đang cảnh cáo không được kẻ nào đến gần.
“Xót?” Kiều Hạ Linh xoa cổ tay, tiếp tục hỏi: “Lúc khóa lại chắc anh đã nghĩ đến trường hợp này rồi chứ nhỉ? Giờ tỏ vẻ thương tiếc cái gì? Muốn diễn cho ai xem đây?”
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến quỷ dị sau lời nói khi nãy của cô. Hắn không đáp mà chỉ hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục mở khóa bên còn lại mà ra ngoài lấy một chiếc khăn ấm vào giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Kiều Hạ Linh vươn tay hất văng ra cánh tay đó ra, hai mắt nhíu chặt, không kiên nhẫn quát lên:
“Muốn gì thì nói đi, đừng làm mấy trò hề này nữa.”
Cô cảm thấy mấy hành động này của Cố Thịnh chính là dỗi hơi, rảnh nợ, nếu đã bắt cóc cô thì cần gì làm mấy thứ này, cứ trực tiếp đưa ra điều kiện có phải nhanh hơn không?
“Tôi muốn bàn điều kiện với bố em.”
Hừ! Cuối cùng cũng vào chủ đề chính rồi!
“Tôi muốn bắt cóc em để trao đổi với ông ấy chuyện em trở thành vợ của tôi.”
“Anh muốn bao nhiêu tiền từ... bố tôi. Khoan, anh nói lại xem, anh muốn cái gì cơ?” Kiều Hạ Linh vểnh tai lên nghe ngóng, vừa rồi hình như cô nghe thấy cái gì đó sai sai.
“Tôi nói tôi bắt cóc em để trao đổi với bố em việc em trở thành vợ của tôi.” Cố Thịnh không thèm nhíu đến một sợi lông mày, danh chính ngôn thuận nói.
Kiều Hạ Linh sờ trán của hắn rồi lại sờ trán bản thân, nhiệt độ bình thường, không có sốt, vậy tên này đang nói mê sảng cái gì thế?
Cố Thịnh giữ lấy tay cô, nghiêm túc nói lại:
“Tôi nói tôi bắt cóc...”
“Dừng.” Kiều Hạ Linh lấy tai bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói đến lần thứ ba cái lý do củ chuối đến mức không thể củ chuối hơn kia.
Cái gì mà bắt cóc cô để uy hiếp bố già gả cô cho hắn làm vợ, này để người khác nghe được thì nhất định sẽ nghĩ tên này một là đầu có vấn đề, hai là bệnh nhân mới trốn trại không lâu.
“Vậy em nghĩ sao?”
“Nghĩ cái đầu quỷ nhà anh đấy! Chuyện thế này có thể đùa được à? Hôn nhân đại sự cả đời của tôi đấy! Mẹ kiếp, tên khốn nạn nhà anh, anh nói thế mà nghe được chắc? Uy hiếp bố tôi để ông ấy gả tôi cho anh? Mẹ nó, đầu óc anh có bệnh?” Kiều Hạ Linh giống như được châm ngòi nổ, nói ra một tràng liên tù tì.
Cố Thịnh mặt tỉnh bơ bổ sung:
“Đầu có anh hoàn toàn bình thường.”
“Vậy bố tôi không đồng ý thì anh định làm gì? Nhốt tôi cả đời à?”
Nhìn mèo con bị mình chọc đến xù lông, Cố Thịnh khẽ cười trong lòng, xem ra hắn đùa có hơi quá trớn. Có điều cũng nhờ vậy mà hắn mới có thể khẳng định được là cô ấy tuy có bài xích chuyện ở bên hắn nhưng không đến mức quá đỗi chán ghét, ít ra vẫn có thể cứu vãn được.
Kiều Hạ Linh quắc mắt nhìn hắn, tỏ ra nguy hiểm, hai má phồng lên giận giữ, ánh mắt hung tợn chưa từng thấy, túm lấy cổ áo của Cố Thịnh hét lên:
“Tôi đang hỏi đấy, anh bị câm hả?”
Hung hăng không sợ chết như vậy nhưng bộ dạng của cô phản chiếu lại trong mắt Cố Thịnh lại không khác gì một mèo nhỏ đang xù lông ra giận dỗi. Hắn không những không cảm thấy chán ghét mà còn cảm thấy thế này càng có nét đáng yêu.
Mà thôi, nếu còn tiếp tục thì mèo nhỏ nhà hắn sẽ giận thật đấy, lúc đó muốn giỗ còn khó hơn lên trời.
“Được, vậy vào vấn đề chính. Giờ thì cô Kiều có thể cho tôi biết cô nhân lúc tôi không có nhà lẻn vào phòng tôi xem tài liệu mật là có ý gì không?”
Cố Thịnh không một tiếng động vòng ra đằng sau người cô, nắm lấy một lọn tóc nhỏ nghịch ngợm, thưởng thức vẻ mặt quẫn bách lẫn hương thơm tự nhiên thoang thoảng từ cơ thể.
“Chuyện này... Chuyện này...” Kiều Hạ Linh đảo mắt liên tục, đầu hoạt động hết công suất, cố nặn ra một lý do sao cho chính đáng nhất nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra.
Mắt thấy nam nhân càng ngày càng ép sát, Kiều Hạ Linh trong lúc bối rối lấy bừa một lý do thoái thác:
“Tôi đây là... tò mò về anh nên tìm hiểu còn không được sao? Dù sao thì anh cũng là kim chủ hiện tại của tôi cơ mà.”
Đúng vậy! Tìm hiểu, cô đây đang tìm hiểu kim chủ của mình, lý do đúng tình hợp lý thế rồi còn gì nữa?
“Em coi tôi là tên ngốc sao? Lần đầu tiên gặp em, tôi lại tình cờ bị hạ thuốc mà cùng em phát sinh quan hệ, lần thứ hai gặp mặt lại ở ngay bệnh viện tôi thường đến khám chữa bệnh, còn những lần sau thì không cần phải nói đâu nhỉ? Em của thể giải thích xem tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy không?”
Kiều Hạ Linh: “...” Có quỷ mới biết sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy. Cô đây cũng muốn biết có được không? Là lý do vì sao ông trời lại sắp xếp cho cô chuyện liên tục liên quan đến cái tên trời đánh này.
“Xem ra là không giải thích được, tính cả việc đột nhập ngày hôm nay, tôi có đủ cơ sở để nghi ngờ em cố tình tiếp cận tôi với mục đích không trong sáng.”
“...” Mục đích không trong sáng lại là cái gì nữa?
Cô thật sự không có mà!
Mau lên, có ai nhanh đến giúp cô giải thích mọi chuyện đi, thật sự chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà!
Có điều nhìn sắc mặt không có chút tin tưởng của Cố Thịnh, cô có chút chột dạ. Nói thật, nếu đổi lại là cô mà có người nói tất cả những thứ đó chỉ là trùng hợp thì cô cũng không tin, dù sao chuyện trên đời, trùng một hay hai lần còn có thể nói là duyên phận, nhưng một khi trùng nhiều quá, muốn không nghi ngờ cũng khó.
“Ngoài chuyện cưới xin ra, anh muốn gì cũng được.”
Cố Thịnh thản nhiên nhìn cô hỏi lại:
“Gì cũng được?”
Cô nghi ngờ nhìn hắn, ngay lập tức bổ sung thêm:
“Không giết người phóng hỏa, ăn trộm cổ phần công ty, cung cấp thông tin tình báo, còn lại tất cả đều được.”
“Tất cả?”
“Đúng thế.” Cô chắc như đinh đóng cột nói.
Cố Thịnh xoa tóc, gác cằm lên vai cô, mỗi khi ngẩng đầu, hơi thở ấm nóng lại luồn vào, hại vành tai mẫn cảm của cô đỏ ửng cả lên.
Kiều Hạ Linh bấu vào đùi hắn một cái cảnh cáo.
“Vậy điều kiện của anh là gì?”
Cố Thịnh cầm khóa mở ngăn tủ, lấy ra một bản hợp đồng đưa vào tay cô nói:
“Chính là thứ này.”
Kiều Hạ Linh liếc nhìn thứ được đặt chỉnh tề trên tay, khóe miệng giật giật, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đáp cả thứ này xuống dưới đất dẫm nát.
“Là em nói trừ những điều trên thì thứ gì cũng được.” Cố Thịnh tốt bụng nhắc nhở.
“Anh đừng có mà quá đáng, cùng lắm là cá hết lưới rách. Chỗ ảnh mà tôi đang giữ, anh hẳn là biết chúng có ý nghĩa thế nào đúng không? Nếu không may thứ đó được tung ra, chỉ sợ...” Kiều Hạ Linh cười cười, ánh mắt như cười như không đe dọa.
“Thế thì cũng phải có mới được chứ? Em nghĩ tôi sẽ để em cầm theo điểm yếu vớ vẩn đó của tôi để đi rêu rao sao?”
Cố Thịnh lấy ra một tấm ảnh, người trong đó rõ ràng là Lạc Linh bị đánh ngất, bên cạnh là Mạc Nhan và Đình Thủy đang canh giữ. Kiều Hạ Linh vươn tay lấy tấm ảnh đó xuống, mím chặt môi nhìn lại người đàn ông trước mắt.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ đau lòng đó. Thay vào đó, tôi sẽ tặng em một tin tức quan trọng coi như thành ý từ tận đáy lòng.”
Cố Thịnh Thì thầm thêm vài câu vào tai cô.
Cô sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hắn, đổi lại được một cái gật đầu khẳng định.
Cô bắt đầu rơi vào trầm tư, Lạc Linh vẫn còn ở trong tay tên này, chưa kể nếu chuyện kia là thật, đáp ứng điều kiện này cũng không phải là không thể.
“Khụ... Vậy thì tôi đây đành hi sinh tuổi xuân để bên cạnh lão già như anh vậy? Với lại, ký xong nhất định phải thả người.”
“Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Kiều Hạ Linh nhấc bút lên ký tên, khoảnh khắc hạ bút, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cứ như thể bản thân vừa bị lừa vậy.
Hắn ta bước đến gần tủ rượu được thiết kế một cách tinh xảo, vô cùng đẳng cấp với vỏ thép màu đen, cửa kính viền silver tinh tế, cầm ra một chai rượu quý đắt tiền, rót ra một ly rồi về chỗ bàn làm việc, vừa quan sát hình ảnh qua máy quay vừa từ từ thưởng thức.
Mèo nhỏ này tỉnh dậy cũng thật không yên phận, rõ là tay và chân bị khóa lại, sợi dây xích chỉ đủ đi lại trong phòng nhưng vẫn không từ bỏ, từ nãy đến giờ cứ đi qua đi lại tìm chỗ trốn.
Trên màn ảnh, Kiều Hạ Linh bắt đầu có những dấu hiệu đặc biệt nóng nảy, từ lấy răng cắn khóa đến đập cả sợi dây xích vào cạnh giường, tóm lại tất cả các cách cô nghĩ được đều đem ra thử một lần.
Làm vậy vì đã đến mức cùng đường bí lối nên bí quá hóa liều? Đương nhiên không phải, cô chỉ đơn thuần là đang cược, cược xem Cố Thịnh quan tâm đến tình hình của cô đến mức độ nào mà thôi. Chỉ cần có quan tâm, dù là lợi ích hay tình cảm chăng nữa thì tính mạng của cô tạm thời sẽ không nguy hiểm.
Còn ngược lại…
Dĩ nhiên là không có chuyện đó xảy ra, bởi lẽ cô đã được thắng.
Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, ánh mắt khinh thị nhìn kẻ vừa bước vào kia, cô nhìn hắn, một lời cũng không nói mà quay mặt đi.
“Sao vậy? Làm chuyện khuất tất bị bắt mà không có gì muốn giải thích?”
Kiều Hạ Linh giơ tay, lắc lắc dây xích trên tay, giọng điệu đầy mỉa mai.
“Đổi lại là anh không có gì muốn nói với tôi à?”
Cố Thịnh ngồi xuống bên cạnh cô, lấy ra chìa khóa nhẹ nhàng mở ra, nhìn những vết bầm tím chói mắt in hằn trên làn da non mềm của người này, đáy mắt hắn tối sầm lại, khí lạnh tỏa ra bốn phía như thể đang cảnh cáo không được kẻ nào đến gần.
“Xót?” Kiều Hạ Linh xoa cổ tay, tiếp tục hỏi: “Lúc khóa lại chắc anh đã nghĩ đến trường hợp này rồi chứ nhỉ? Giờ tỏ vẻ thương tiếc cái gì? Muốn diễn cho ai xem đây?”
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến quỷ dị sau lời nói khi nãy của cô. Hắn không đáp mà chỉ hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục mở khóa bên còn lại mà ra ngoài lấy một chiếc khăn ấm vào giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Kiều Hạ Linh vươn tay hất văng ra cánh tay đó ra, hai mắt nhíu chặt, không kiên nhẫn quát lên:
“Muốn gì thì nói đi, đừng làm mấy trò hề này nữa.”
Cô cảm thấy mấy hành động này của Cố Thịnh chính là dỗi hơi, rảnh nợ, nếu đã bắt cóc cô thì cần gì làm mấy thứ này, cứ trực tiếp đưa ra điều kiện có phải nhanh hơn không?
“Tôi muốn bàn điều kiện với bố em.”
Hừ! Cuối cùng cũng vào chủ đề chính rồi!
“Tôi muốn bắt cóc em để trao đổi với ông ấy chuyện em trở thành vợ của tôi.”
“Anh muốn bao nhiêu tiền từ... bố tôi. Khoan, anh nói lại xem, anh muốn cái gì cơ?” Kiều Hạ Linh vểnh tai lên nghe ngóng, vừa rồi hình như cô nghe thấy cái gì đó sai sai.
“Tôi nói tôi bắt cóc em để trao đổi với bố em việc em trở thành vợ của tôi.” Cố Thịnh không thèm nhíu đến một sợi lông mày, danh chính ngôn thuận nói.
Kiều Hạ Linh sờ trán của hắn rồi lại sờ trán bản thân, nhiệt độ bình thường, không có sốt, vậy tên này đang nói mê sảng cái gì thế?
Cố Thịnh giữ lấy tay cô, nghiêm túc nói lại:
“Tôi nói tôi bắt cóc...”
“Dừng.” Kiều Hạ Linh lấy tai bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói đến lần thứ ba cái lý do củ chuối đến mức không thể củ chuối hơn kia.
Cái gì mà bắt cóc cô để uy hiếp bố già gả cô cho hắn làm vợ, này để người khác nghe được thì nhất định sẽ nghĩ tên này một là đầu có vấn đề, hai là bệnh nhân mới trốn trại không lâu.
“Vậy em nghĩ sao?”
“Nghĩ cái đầu quỷ nhà anh đấy! Chuyện thế này có thể đùa được à? Hôn nhân đại sự cả đời của tôi đấy! Mẹ kiếp, tên khốn nạn nhà anh, anh nói thế mà nghe được chắc? Uy hiếp bố tôi để ông ấy gả tôi cho anh? Mẹ nó, đầu óc anh có bệnh?” Kiều Hạ Linh giống như được châm ngòi nổ, nói ra một tràng liên tù tì.
Cố Thịnh mặt tỉnh bơ bổ sung:
“Đầu có anh hoàn toàn bình thường.”
“Vậy bố tôi không đồng ý thì anh định làm gì? Nhốt tôi cả đời à?”
Nhìn mèo con bị mình chọc đến xù lông, Cố Thịnh khẽ cười trong lòng, xem ra hắn đùa có hơi quá trớn. Có điều cũng nhờ vậy mà hắn mới có thể khẳng định được là cô ấy tuy có bài xích chuyện ở bên hắn nhưng không đến mức quá đỗi chán ghét, ít ra vẫn có thể cứu vãn được.
Kiều Hạ Linh quắc mắt nhìn hắn, tỏ ra nguy hiểm, hai má phồng lên giận giữ, ánh mắt hung tợn chưa từng thấy, túm lấy cổ áo của Cố Thịnh hét lên:
“Tôi đang hỏi đấy, anh bị câm hả?”
Hung hăng không sợ chết như vậy nhưng bộ dạng của cô phản chiếu lại trong mắt Cố Thịnh lại không khác gì một mèo nhỏ đang xù lông ra giận dỗi. Hắn không những không cảm thấy chán ghét mà còn cảm thấy thế này càng có nét đáng yêu.
Mà thôi, nếu còn tiếp tục thì mèo nhỏ nhà hắn sẽ giận thật đấy, lúc đó muốn giỗ còn khó hơn lên trời.
“Được, vậy vào vấn đề chính. Giờ thì cô Kiều có thể cho tôi biết cô nhân lúc tôi không có nhà lẻn vào phòng tôi xem tài liệu mật là có ý gì không?”
Cố Thịnh không một tiếng động vòng ra đằng sau người cô, nắm lấy một lọn tóc nhỏ nghịch ngợm, thưởng thức vẻ mặt quẫn bách lẫn hương thơm tự nhiên thoang thoảng từ cơ thể.
“Chuyện này... Chuyện này...” Kiều Hạ Linh đảo mắt liên tục, đầu hoạt động hết công suất, cố nặn ra một lý do sao cho chính đáng nhất nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra.
Mắt thấy nam nhân càng ngày càng ép sát, Kiều Hạ Linh trong lúc bối rối lấy bừa một lý do thoái thác:
“Tôi đây là... tò mò về anh nên tìm hiểu còn không được sao? Dù sao thì anh cũng là kim chủ hiện tại của tôi cơ mà.”
Đúng vậy! Tìm hiểu, cô đây đang tìm hiểu kim chủ của mình, lý do đúng tình hợp lý thế rồi còn gì nữa?
“Em coi tôi là tên ngốc sao? Lần đầu tiên gặp em, tôi lại tình cờ bị hạ thuốc mà cùng em phát sinh quan hệ, lần thứ hai gặp mặt lại ở ngay bệnh viện tôi thường đến khám chữa bệnh, còn những lần sau thì không cần phải nói đâu nhỉ? Em của thể giải thích xem tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy không?”
Kiều Hạ Linh: “...” Có quỷ mới biết sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy. Cô đây cũng muốn biết có được không? Là lý do vì sao ông trời lại sắp xếp cho cô chuyện liên tục liên quan đến cái tên trời đánh này.
“Xem ra là không giải thích được, tính cả việc đột nhập ngày hôm nay, tôi có đủ cơ sở để nghi ngờ em cố tình tiếp cận tôi với mục đích không trong sáng.”
“...” Mục đích không trong sáng lại là cái gì nữa?
Cô thật sự không có mà!
Mau lên, có ai nhanh đến giúp cô giải thích mọi chuyện đi, thật sự chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà!
Có điều nhìn sắc mặt không có chút tin tưởng của Cố Thịnh, cô có chút chột dạ. Nói thật, nếu đổi lại là cô mà có người nói tất cả những thứ đó chỉ là trùng hợp thì cô cũng không tin, dù sao chuyện trên đời, trùng một hay hai lần còn có thể nói là duyên phận, nhưng một khi trùng nhiều quá, muốn không nghi ngờ cũng khó.
“Ngoài chuyện cưới xin ra, anh muốn gì cũng được.”
Cố Thịnh thản nhiên nhìn cô hỏi lại:
“Gì cũng được?”
Cô nghi ngờ nhìn hắn, ngay lập tức bổ sung thêm:
“Không giết người phóng hỏa, ăn trộm cổ phần công ty, cung cấp thông tin tình báo, còn lại tất cả đều được.”
“Tất cả?”
“Đúng thế.” Cô chắc như đinh đóng cột nói.
Cố Thịnh xoa tóc, gác cằm lên vai cô, mỗi khi ngẩng đầu, hơi thở ấm nóng lại luồn vào, hại vành tai mẫn cảm của cô đỏ ửng cả lên.
Kiều Hạ Linh bấu vào đùi hắn một cái cảnh cáo.
“Vậy điều kiện của anh là gì?”
Cố Thịnh cầm khóa mở ngăn tủ, lấy ra một bản hợp đồng đưa vào tay cô nói:
“Chính là thứ này.”
Kiều Hạ Linh liếc nhìn thứ được đặt chỉnh tề trên tay, khóe miệng giật giật, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đáp cả thứ này xuống dưới đất dẫm nát.
“Là em nói trừ những điều trên thì thứ gì cũng được.” Cố Thịnh tốt bụng nhắc nhở.
“Anh đừng có mà quá đáng, cùng lắm là cá hết lưới rách. Chỗ ảnh mà tôi đang giữ, anh hẳn là biết chúng có ý nghĩa thế nào đúng không? Nếu không may thứ đó được tung ra, chỉ sợ...” Kiều Hạ Linh cười cười, ánh mắt như cười như không đe dọa.
“Thế thì cũng phải có mới được chứ? Em nghĩ tôi sẽ để em cầm theo điểm yếu vớ vẩn đó của tôi để đi rêu rao sao?”
Cố Thịnh lấy ra một tấm ảnh, người trong đó rõ ràng là Lạc Linh bị đánh ngất, bên cạnh là Mạc Nhan và Đình Thủy đang canh giữ. Kiều Hạ Linh vươn tay lấy tấm ảnh đó xuống, mím chặt môi nhìn lại người đàn ông trước mắt.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ đau lòng đó. Thay vào đó, tôi sẽ tặng em một tin tức quan trọng coi như thành ý từ tận đáy lòng.”
Cố Thịnh Thì thầm thêm vài câu vào tai cô.
Cô sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hắn, đổi lại được một cái gật đầu khẳng định.
Cô bắt đầu rơi vào trầm tư, Lạc Linh vẫn còn ở trong tay tên này, chưa kể nếu chuyện kia là thật, đáp ứng điều kiện này cũng không phải là không thể.
“Khụ... Vậy thì tôi đây đành hi sinh tuổi xuân để bên cạnh lão già như anh vậy? Với lại, ký xong nhất định phải thả người.”
“Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Kiều Hạ Linh nhấc bút lên ký tên, khoảnh khắc hạ bút, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cứ như thể bản thân vừa bị lừa vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.