Chương 37: Thợ săn và con mồi
Ai ấy nhỉ
17/10/2022
Xe dừng lại trước cửa chính, Kiều Hạ Linh cho Cố Thịnh một nụ hôn gió rồi đưa tay muốn mở cửa.
Cánh cửa vừa hé ra ngay lập tức bị một cánh tay mạnh mẽ đóng sập lại, vòng tay ấm áp quen thuộc bao lấy, hơi thở có phần gấp gáp của nam nhân phả vào gáy làm cho Kiều Hạ Linh mất tự nhiên rụt lại.
“Cố... Cố tổng...”
Kiều Hạ Linh quay đầu, thân người lùi lại, muốn tránh khỏi sự áp bách của người đàn ông trước mắt.
Nhưng Cố Thịnh hoàn toàn không có ý tứ chiều theo, hắn càng ngày càng tiến gần lại, hơi thở ấm nóng phả trên mặt cô mỗi lúc một gần. Kiều Hạ Linh cảm thấy không ổn, muốn nhân cơ hội Cố Thịnh không chú ý mở cửa chạy đi, có điều Cố Thịnh dường như đã lường trước tất cả, trực tiếp kéo cô vào lòng, dùng đôi tay hữu lực giam cô lại, ép cô ngẩng đầu đối mặt.
Cố Thịnh ngả người dựa vào ghế, tầm mắt dừng lại trên người cô, đảo qua không thiếu một chỗ nào, từ mặt đến cổ, đến phần ngực đẫy đà, tầm mắt dần dịch chuyển xuống vòng eo dẻo dai mỗi lần đều cắp lấy eo hắn không buông.
“Anh... Anh nhìn cái gì đấy?” Kiều Hạ Linh bất thiện nhìn hắn.
“Kiểm hàng.”
Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của hắn đã luồn xuống, vuốt ve bờ mông cong vểnh đẫy đà của Kiều Hạ Linh, trắng trợn nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng ẩn giấu cẩn thận dưới lớp áo mỏng manh.
“Hóa ra ngài đây thích trên xe sao?” Kiều Hạ Linh ôm chầm lấy cổ nam nhân, bàn tay vuốt ve gương mặt cương nghị thường ngày mà nay đã có phần dịu xuống, khoé mắt giảo hoạt đảo quanh. Cô gỡ tay của Cố Thịnh trên người mình ra, chủ động giang ra hai chân ngồi trên đùi hắn.
Tay trái đưa lên, trượt dài từ môi đến phần cổ gợi cảm. Khi đến chiếc cúc áo đầu tiên lại bất chợt dừng lại, chuyển hướng đến trên người đối diện. Những ngón tay linh hoạt, tinh nghịch chơi đùa, hại Cố Thịnh nhìn muốn nóng đến bỏng cả mắt.
Tay phải cô trượt dài, luồn đến phần đai lưng nghiêm chỉnh, từ từ cởi ra, một chiếc đai lưng chả mấy chốc đã nằm gọn trong tay. Kiều Hạ Linh cầm lấy, môi mỏng quyến rũ như có như không dạo qua khóe môi của nam nhân, mị hoặc tươi cười.
Sau đó...
Kiều Hạ Linh hài lòng nhìn tuyệt tác do chính mình tạo ra.
“Thân ái à, anh có hài lòng với biểu hiện của em không thế?”
Không đợi người kia trả lời, cô đã vui vẻ ra khỏi xe, vươn vai vài cái, lè lưỡi về phía Cố Thịnh rồi đi một mạch lên trên phòng, cả chặng đường nhịn không được cười lớn thành tiếng.
Cố Thịnh nhìn theo bóng dáng của cô, tay dùng lực giãy một cái, đai lưng rơi xuống sàn vang lên tiếng “lộp cộp”.
Hắn đưa tay vuốt tóc, rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, thân người ngả về phía sau, vắt chéo chân thưởng thức. Cố Thịnh lúc này giống như thú dữ muốn nắm chắc thắng lợi ngay từ bước đầu tiên nên đặc biệt quan sát con mồi vô cùng tỉ mỉ, bất kể góc độ, chỉ đợi một khi con mồi nới lỏng cảnh giác là lập tức ra tay, một mẻ bắt gọn, khiến cho con mồi muốn thoát cũng không thể nào thoát khỏi.
Kiều Hạ Linh tắm rửa xong liền khóa cửa lại một cách cẩn thận, lớn qua lăn lại trên giường một lúc lâu mới vui vẻ ôm mèo bông rơi vào mộng đẹp.
“Lạch... Cạch...”
Người trên giường cảnh giác mở mắt, cầm lấy gậy bóng chày gần đó, mắt hướng về cửa sổ được đóng chặt. Hơi lạnh của buổi đêm len lỏi đi vào, che dấu đi hơi thở của người trong bóng tối.
Kiều Hạ Linh nhếch môi cười lạnh, vứt gậy bóng chày trên tay xuống, vắt chân ngồi ở ghế sofa, hừ lạnh lên tiếng:
“Cố tổng nửa đêm không ngủ mà lại làm cái gì ở phòng của tôi thế?”
Bóng người trong đêm tối theo sự di chuyển của ánh trăng dần lộ diện, ánh sáng xuyên qua lớp cửa kính trong suốt phản chiếu lại hình ảnh của người đàn ông cao lớn đang đứng dựa người vào tường.
“Nửa đêm... Đương nhiên đến là để...” Cố Thịnh từng bước tới, đến trước mặt của Kiều Hạ Linh thì cúi người, bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn cô nở nụ cười thốt ra một chữ: “Ngủ.”
Kiều Hạ Linh: “...”
“Ngài muốn ngủ thì về phòng mà ngủ chứ tôi đây nhát gan, chịu không nổi nửa đêm giày vò như vậy. Tôi từ nhỏ đã đặc biệt sợ ma, một hai giờ sáng thức dậy đầu óc không tỉnh táo mà cho ngài một gậy, lúc đó máu nhuộm đỏ drap giường lại không hay đâu.”
Cố Thịnh cầm lấy ly rượu bên cạnh, tự đổ cho mình một ly, tay đảo ly rượu vài vòng rồi ngửa cổ uống một ngụm, dư quanh liếc nhìn xuống dưới, khóe miệng giơ lên, hắn nắm lấy gáy cô, ép cô ngửa đầu, miệng đối miệng đưa phần rượu còn lại vào trong nơi ấm áp kia.
Kiều Hạ Linh đẩy hắn ra, ho sặc sụa, nước mắt sinh lý trào ra nơi đáy mắt, oán trách nhìn lại.
Nhận thấy ai kia đang nhìn chằm chằm mình, cô cảnh giác che ngực, sau nhận thấy hành động này không ổn liền vội vã buông tay, mất tự nhiên hỏi:
“Anh rốt cuộc đến đây làm gì?”
“Thân thể non mềm, ngon miệng thế này, em hỏi tôi muốn làm gì không phải thừa rồi sao?” Cố Thịnh cúi xuống, vuốt ve phần lưng của Kiều Hạ Linh, cười khẽ nói nhỏ.
Nam nhân nói đến đó thì ngừng như muốn để cho cô tự hiểu ra, Kiều Hạ Linh đen mặt nhìn hắn, mím chặt môi, trong lòng hối hận không thôi.
Biết vậy khi nãy đã chả làm, giờ tên này rõ ràng đến để đòi nợ cũ mà. Giờ phải làm sao đây? Không lẽ cô bây giờ chỉ có thể làm cá nằm trên thớt, dê tự chui vào miệng cọp hả?
Người đàn ông cười nhẹ, ấn tay cô vào phần gồ lên dưới đũng phần rồi hỏi: “Cảm nhận được chứ?”
Kiều Hạ Linh đỏ mặt gật đầu rồi lại lắc đầu, muốn giật tay lại nhưng bất ngờ lại bị nam nhân kéo đi, đẩy lên giường, cúi xuống hôn môi, đầu lưỡi hắn mạnh mẽ đi vào, càn quét một lần rồi mới hài lòng lui quân.
Cố Thịnh nằm xuống bên cạnh, ôm chặt lấy thân hình của Kiều Hạ Linh, bình tĩnh mở miệng:
“Ngủ đi.”
“Nhưng mà...”
“Hửm? Không ngủ, vậy chúng ta làm việc khác.”
Kiều Hạ Linh vội vã nhắm mắt, giả bộ ngủ say không nghe thấy.
Trong đêm tối, nam nhân cúi người trao cho nữ nhân nằm gọn trong tay hắn một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán, thầm thì hai chữ: “Ngủ ngon.”
Một lúc sau, Kiều Hạ Linh mở mắt, phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ, mê man không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu mới từ từ nhắm mắt lại, không chút phòng bị nằm gọn trong vòng tay ấm áp quen thuộc. Cùng với đó, nam nhân vốn đang ngủ lại lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Cánh cửa vừa hé ra ngay lập tức bị một cánh tay mạnh mẽ đóng sập lại, vòng tay ấm áp quen thuộc bao lấy, hơi thở có phần gấp gáp của nam nhân phả vào gáy làm cho Kiều Hạ Linh mất tự nhiên rụt lại.
“Cố... Cố tổng...”
Kiều Hạ Linh quay đầu, thân người lùi lại, muốn tránh khỏi sự áp bách của người đàn ông trước mắt.
Nhưng Cố Thịnh hoàn toàn không có ý tứ chiều theo, hắn càng ngày càng tiến gần lại, hơi thở ấm nóng phả trên mặt cô mỗi lúc một gần. Kiều Hạ Linh cảm thấy không ổn, muốn nhân cơ hội Cố Thịnh không chú ý mở cửa chạy đi, có điều Cố Thịnh dường như đã lường trước tất cả, trực tiếp kéo cô vào lòng, dùng đôi tay hữu lực giam cô lại, ép cô ngẩng đầu đối mặt.
Cố Thịnh ngả người dựa vào ghế, tầm mắt dừng lại trên người cô, đảo qua không thiếu một chỗ nào, từ mặt đến cổ, đến phần ngực đẫy đà, tầm mắt dần dịch chuyển xuống vòng eo dẻo dai mỗi lần đều cắp lấy eo hắn không buông.
“Anh... Anh nhìn cái gì đấy?” Kiều Hạ Linh bất thiện nhìn hắn.
“Kiểm hàng.”
Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của hắn đã luồn xuống, vuốt ve bờ mông cong vểnh đẫy đà của Kiều Hạ Linh, trắng trợn nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng ẩn giấu cẩn thận dưới lớp áo mỏng manh.
“Hóa ra ngài đây thích trên xe sao?” Kiều Hạ Linh ôm chầm lấy cổ nam nhân, bàn tay vuốt ve gương mặt cương nghị thường ngày mà nay đã có phần dịu xuống, khoé mắt giảo hoạt đảo quanh. Cô gỡ tay của Cố Thịnh trên người mình ra, chủ động giang ra hai chân ngồi trên đùi hắn.
Tay trái đưa lên, trượt dài từ môi đến phần cổ gợi cảm. Khi đến chiếc cúc áo đầu tiên lại bất chợt dừng lại, chuyển hướng đến trên người đối diện. Những ngón tay linh hoạt, tinh nghịch chơi đùa, hại Cố Thịnh nhìn muốn nóng đến bỏng cả mắt.
Tay phải cô trượt dài, luồn đến phần đai lưng nghiêm chỉnh, từ từ cởi ra, một chiếc đai lưng chả mấy chốc đã nằm gọn trong tay. Kiều Hạ Linh cầm lấy, môi mỏng quyến rũ như có như không dạo qua khóe môi của nam nhân, mị hoặc tươi cười.
Sau đó...
Kiều Hạ Linh hài lòng nhìn tuyệt tác do chính mình tạo ra.
“Thân ái à, anh có hài lòng với biểu hiện của em không thế?”
Không đợi người kia trả lời, cô đã vui vẻ ra khỏi xe, vươn vai vài cái, lè lưỡi về phía Cố Thịnh rồi đi một mạch lên trên phòng, cả chặng đường nhịn không được cười lớn thành tiếng.
Cố Thịnh nhìn theo bóng dáng của cô, tay dùng lực giãy một cái, đai lưng rơi xuống sàn vang lên tiếng “lộp cộp”.
Hắn đưa tay vuốt tóc, rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, thân người ngả về phía sau, vắt chéo chân thưởng thức. Cố Thịnh lúc này giống như thú dữ muốn nắm chắc thắng lợi ngay từ bước đầu tiên nên đặc biệt quan sát con mồi vô cùng tỉ mỉ, bất kể góc độ, chỉ đợi một khi con mồi nới lỏng cảnh giác là lập tức ra tay, một mẻ bắt gọn, khiến cho con mồi muốn thoát cũng không thể nào thoát khỏi.
Kiều Hạ Linh tắm rửa xong liền khóa cửa lại một cách cẩn thận, lớn qua lăn lại trên giường một lúc lâu mới vui vẻ ôm mèo bông rơi vào mộng đẹp.
“Lạch... Cạch...”
Người trên giường cảnh giác mở mắt, cầm lấy gậy bóng chày gần đó, mắt hướng về cửa sổ được đóng chặt. Hơi lạnh của buổi đêm len lỏi đi vào, che dấu đi hơi thở của người trong bóng tối.
Kiều Hạ Linh nhếch môi cười lạnh, vứt gậy bóng chày trên tay xuống, vắt chân ngồi ở ghế sofa, hừ lạnh lên tiếng:
“Cố tổng nửa đêm không ngủ mà lại làm cái gì ở phòng của tôi thế?”
Bóng người trong đêm tối theo sự di chuyển của ánh trăng dần lộ diện, ánh sáng xuyên qua lớp cửa kính trong suốt phản chiếu lại hình ảnh của người đàn ông cao lớn đang đứng dựa người vào tường.
“Nửa đêm... Đương nhiên đến là để...” Cố Thịnh từng bước tới, đến trước mặt của Kiều Hạ Linh thì cúi người, bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn cô nở nụ cười thốt ra một chữ: “Ngủ.”
Kiều Hạ Linh: “...”
“Ngài muốn ngủ thì về phòng mà ngủ chứ tôi đây nhát gan, chịu không nổi nửa đêm giày vò như vậy. Tôi từ nhỏ đã đặc biệt sợ ma, một hai giờ sáng thức dậy đầu óc không tỉnh táo mà cho ngài một gậy, lúc đó máu nhuộm đỏ drap giường lại không hay đâu.”
Cố Thịnh cầm lấy ly rượu bên cạnh, tự đổ cho mình một ly, tay đảo ly rượu vài vòng rồi ngửa cổ uống một ngụm, dư quanh liếc nhìn xuống dưới, khóe miệng giơ lên, hắn nắm lấy gáy cô, ép cô ngửa đầu, miệng đối miệng đưa phần rượu còn lại vào trong nơi ấm áp kia.
Kiều Hạ Linh đẩy hắn ra, ho sặc sụa, nước mắt sinh lý trào ra nơi đáy mắt, oán trách nhìn lại.
Nhận thấy ai kia đang nhìn chằm chằm mình, cô cảnh giác che ngực, sau nhận thấy hành động này không ổn liền vội vã buông tay, mất tự nhiên hỏi:
“Anh rốt cuộc đến đây làm gì?”
“Thân thể non mềm, ngon miệng thế này, em hỏi tôi muốn làm gì không phải thừa rồi sao?” Cố Thịnh cúi xuống, vuốt ve phần lưng của Kiều Hạ Linh, cười khẽ nói nhỏ.
Nam nhân nói đến đó thì ngừng như muốn để cho cô tự hiểu ra, Kiều Hạ Linh đen mặt nhìn hắn, mím chặt môi, trong lòng hối hận không thôi.
Biết vậy khi nãy đã chả làm, giờ tên này rõ ràng đến để đòi nợ cũ mà. Giờ phải làm sao đây? Không lẽ cô bây giờ chỉ có thể làm cá nằm trên thớt, dê tự chui vào miệng cọp hả?
Người đàn ông cười nhẹ, ấn tay cô vào phần gồ lên dưới đũng phần rồi hỏi: “Cảm nhận được chứ?”
Kiều Hạ Linh đỏ mặt gật đầu rồi lại lắc đầu, muốn giật tay lại nhưng bất ngờ lại bị nam nhân kéo đi, đẩy lên giường, cúi xuống hôn môi, đầu lưỡi hắn mạnh mẽ đi vào, càn quét một lần rồi mới hài lòng lui quân.
Cố Thịnh nằm xuống bên cạnh, ôm chặt lấy thân hình của Kiều Hạ Linh, bình tĩnh mở miệng:
“Ngủ đi.”
“Nhưng mà...”
“Hửm? Không ngủ, vậy chúng ta làm việc khác.”
Kiều Hạ Linh vội vã nhắm mắt, giả bộ ngủ say không nghe thấy.
Trong đêm tối, nam nhân cúi người trao cho nữ nhân nằm gọn trong tay hắn một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán, thầm thì hai chữ: “Ngủ ngon.”
Một lúc sau, Kiều Hạ Linh mở mắt, phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ, mê man không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu mới từ từ nhắm mắt lại, không chút phòng bị nằm gọn trong vòng tay ấm áp quen thuộc. Cùng với đó, nam nhân vốn đang ngủ lại lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.