Chương 87: Trốn thoát và bẫy rập
Ai ấy nhỉ
22/12/2022
Kiều Hạ Linh sắc mặt trắng dã ôm lấy cổ, trong miệng vẫn là miếng bánh chưa ăn hết.
Hai mắt cô mở lớn, sùi bọt mép, co giật nằm trên sàn nhà. Cánh tay quẹt qua chân bàn làm bình hoa trên đó mất thăng bằng rơi xuống, tạo ra động tính rất lớn. Camera ẩn gắn trên đó vang lên tiếng “rè... rè...”, chưa đến mấy giây đã báo hỏng do cú va chạm mạnh làm nó nát bấy.
Bảo vệ bên ngoài nghe vậy liền vội vã chạy vào trong.
Nhìn thấy thảm trạng hiện tại của Kiều Hạ Linh, cùng với việc miếng bánh vẫn còn cắn dở trên tay cô, cả hai sợ hãi nhìn nhau, một tên trong vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Tên còn lại lấy ra điện thoại chuẩn bị báo cáo, đầu đột nhiên nhói lên một cái ngã xuống đất, điện thoại vẫn ở đang đổ chuông.
Kiều Hạ Linh cầm lấy tấm khăn trải bàn quấn quanh người vừa bị mình đánh bất tỉnh, cầm mảnh bình sứ của bình hoa rạch mấy đường lên cơ thể của hắn ta.
Không quá sâu, chỉ cần để lại vết thương đủ chảy máu là được. Thiết bị định vị trên cổ áo cũng được cô tháo xuống, gắn lại trên người hắn.
Kéo xe đẩy thức ăn lại gần, cô kéo người dưới đất vào gầm xe, đẩy ra đến cửa, trốn vào góc chết của máy quay, dùng lực đá thật mạnh, chiếc xe vang lên tiếng “lóc cóc” gian nan di chuyển trên hành lang vắng lặng.
Vết máu nhỏ giọt dính vào bánh xe rơi trên sàn sẽ thu hút đám người kia nhưng chắc chắn không được lâu, cô vẫn phải nhanh chân lên mới được.
Từ trên đầu lấy ra một sợi chỉ mảnh màu đen được tinh tế luồn vào. Đây là sợi tơ đặc chế bố già làm cho cô để dùng trong một số trường hợp đặc biệt, vô cùng chắc chắn lại khá mềm, xen kẽ trên tóc, không để ý thật kỹ thì rất khó phát hiện.
Cô buộc thắt nút vào nắm cửa sổ, đẩy cửa, thả xuống đoạn dây tạm bợ được làm từ vỏ đệm trong phòng, sau khi trèo được ra ngoài liền dùng sức giật mạnh sợi tơ kia, cửa phòng từ từ đóng lại.
Sợi tơ có dầu ăn làm cầu, dễ dàng trượt dần về phía khe cửa, thoạt nhìn chỉ như một sợi chỉ trên quần áo không may mắc vào.
Thân thể Kiều Hạ Linh lảo đảo trên không trung, sợi dây bằng vải không chịu nổi sức nặng, bắt đầu xuất hiện vết rách.
Kiều Hạ Linh hết sức tập trung, đẩy chân, đu người ra xa một đoạn, giống như đặc vụ từ từ leo xuống.
Về phần sợi dây bất đắc sĩ này là do cô trong đêm không ngủ, dùng kim sắt mài nhọn mấy ngày cố gắng cắt nát, đút vào áo để sáng ra ôm vào nhà vệ sinh.
Tiếp đó lợi dụng tiếng xả nước lúc tắm rửa mà cắt thành từng đoạn vừa phải, được bao nhiêu thì quấn quanh bụng, tuy khó chịu nhưng đây là cách duy nhất cô nghĩ ra.
Vốn định trốn ra sau hai ngày nữa khi làm được sợi dây đủ dài nhưng phía Cố Thịnh lại đột nhiên xảy ra chuyện, cô không thể không đẩy nhanh kế hoạch.
Nơi này là tầng bốn, sợi dây quá ngắn nên không đủ đưa cô xuống đến mặt đất nên cô chỉ đành dừng lại ở tầng hai rồi lựa theo đường ống nước tụt dần xuống dưới.
Bên dưới là một có một khoảng trống nhỏ cạnh dòng sông chuyên để chứa nước thải từ khu công nghiệp gần đó trộm chảy qua.
Mùi hôi thối bốc lên ngùn ngụt cộng với mùi xác động vật phân hủy làm cô vô cùng khó chịu nhíu mày, đưa tay che mũi. Cơn buồn nôn không hiểu sao lại ập đến. Kể cũng lạ, không biết dạo này làm sao cứ nhìn thấy đồ ăn lại cảm thấy buồn nôn.
Đùng... đoàng...
Mây đen từ đâu kéo đến, sấm chớp đùng đùng, Kiều Hạ Linh cảm thấy khó thở ngẩng đầu.
Cơn mưa không dự đoán đổ xuống như thác.
Kiều Hạ Linh bị xối đến ướt sũng, tiếng sấm bên tai vang lên ầm ầm làm trái tim của cô không khỏi đập nhanh liên hồi.
Không biết đã đi trong mưa bao lâu, cơ thể gần như bị bức đến cực hạn, vì sợ bị bắt nên cô không dám trực tiếp ra đến đường lớn mà phải bơi qua mấy đoạn kênh nhỏ, theo đường mòn vòng một vòng nhỏ mới đi đến đoạn quốc lộ cách đấy gần ba mươi kilomet.
Từ xa, nhìn thấy một chiếc xe chầm chậm đi đến, cô khụy chân ngã xuống trước đầu xe. Tài xế hoảng hốt phanh lại, xuống xe, chạy đến chỗ cô xem xét tình hình.
Một chiếc kim nhỏ bằng sắt kề vào cổ anh ta, Kiều Hạ Linh mở mắt, lạnh băng ra hiệu: “Lên xe.”
Tài xế vội vã làm theo, tay trái âm thầm luồn vào trong túi lấy ra điện thoại định báo cảnh sát lại bị Kiều Hạ Linh một tay hất văng. Cô làm thủ thế cứa cổ cảnh cáo hắn, tài xế không còn dám lộn xộn, thành thật đi lên.
Cửa xe vừa mở, cô đã dùng tay đánh ngất anh ta, đổi quần áo, chạy xe đến bìa rừng cạnh Đèo Chết hôm trước, xuống dưới đi bộ tới chỗ chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn.
Sau cơn mưa, xe bị dính bùn nên trông khá bẩn nhưng Kiều Hạ Linh không quan tâm. Cô vỗ nhẹ chiếc xe, nở nụ cười hài lòng, ấn ga phóng đi. Lộ trình ở nơi này hôm trước cô đã nhớ hết trong đầu nên không cần phải nhìn bản đồ.
Xe dừng lại trước cửa Cố gia, Kiều Hạ Linh xuống xe, gật đầu với lão quản gia. Cô đi lên phòng của Cố Thịnh, xoay nhẹ chiếc đèn trên bàn làm việc của hắn một góc bốn mươi năm độ, một cánh cửa bí mật xuất hiện.
Kiều Hạ Linh nhập mật mã, trên đó lại xuất hiện thêm một máy quét. Cô cúi người, để con ngươi vào giữa, chưa đến mấy giây sau cánh cửa đã tự động mở ra.
Vội vã tìm được tập tài liệu trên bàn, cô kiểm tra qua một lượt, thấy không có vấn đề gì thì đút vào túi xách.
Đúng lúc này, cửa ra vào bị một nhóm người chặn lại.
Tô Nhu dẫn đầu, hò hét: “Mau bắt lấy cô ta. Cô ta là kẻ trộm. Vậy là nhân lúc ông chủ không có nhà lén vào phòng làm việc lấy trộm báo cáo cơ mật của Cố thị.”
Bảo vệ đưa mắt nhìn nhau. Khi nãy chuông báo trộm vang lên, bọn họ liền cấp tốc chạy đến. Nhưng tình hình hiện tại là thế nào?
Phu nhân lại là người trộm đồ của ông chủ, chuyện này...
Lão quản gia tuổi già chạy không nhanh, một lúc sau mới có mặt, thở hổn hển: “Có chuyện gì thế?”
Kiều Hạ Linh chưa kịp mở miệng thì Tô Nhu đã cướp lời, hai mắt rưng rưng: “Khi nãy cháu tính lên dọn phòng cho ông chủ... Ai ngờ lại nhìn thấy phu nhân cầm một tập tài liệu từ trong phòng ra ngoài nên mới... Nên mới...”
Lão quản nha nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng tầm mắt để lại trên tập hồ sơ trên tay của Kiều Hạ Linh, thấy dấu đỏ niêm phong đã bị cạy mở trên đó, đáy mắt già mua sáng lên, phất tay ra hiệu với đám bảo vệ: “Chuyện này cứ để ông chủ về giải quyết, còn hiện tại...”
Lão quản gia híp mắt, vết nhăn nơi đáy mắt do tuổi tác kéo lại gần nhau, “Đưa phu nhân về phòng trước, nhớ phải chăm sóc cho cẩn thận.”
Trước khi đi ông ta còn quay đầu, vẫn là nụ cười hiền lành như mọi khi nhưng ai cũng nhìn ra được sự lạnh lẽo dọa người trong đó, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của Kiều Hạ Linh, ông ta từ tốn lên tiếng: “Mong là Kiều tiểu thư không cần lộn xộn làm mấy chuyện vô ích. Nếu không quản gia như tôi sẽ cảm thấy rất khó xử.”
Kiều Hạ Linh cười khẩy, sâu kín nhìn lão ta, không phản bác bất kỳ điều gì, ngoan ngoãn đi vào trong phòng.
Bây giờ còn chuyện gì mà cô chưa rõ nữa, tất cả đám người đó đều bắt tay nhau lừa cô, từ Tô Nhu đến Ninh Mạc Hàn hay Khúc Lâm. Bọn chúng tạo điều kiện thả cô đi chỉ là để cô làm mồi nhử, mà mục đích chính là thứ cô vừa lấy được từ trong phòng bí mật kia.
Chỉ là điều cô không ngờ đến đó là lão quản gia làm việc ở Cố gia lâu như vậy lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung.
Hai mắt cô mở lớn, sùi bọt mép, co giật nằm trên sàn nhà. Cánh tay quẹt qua chân bàn làm bình hoa trên đó mất thăng bằng rơi xuống, tạo ra động tính rất lớn. Camera ẩn gắn trên đó vang lên tiếng “rè... rè...”, chưa đến mấy giây đã báo hỏng do cú va chạm mạnh làm nó nát bấy.
Bảo vệ bên ngoài nghe vậy liền vội vã chạy vào trong.
Nhìn thấy thảm trạng hiện tại của Kiều Hạ Linh, cùng với việc miếng bánh vẫn còn cắn dở trên tay cô, cả hai sợ hãi nhìn nhau, một tên trong vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Tên còn lại lấy ra điện thoại chuẩn bị báo cáo, đầu đột nhiên nhói lên một cái ngã xuống đất, điện thoại vẫn ở đang đổ chuông.
Kiều Hạ Linh cầm lấy tấm khăn trải bàn quấn quanh người vừa bị mình đánh bất tỉnh, cầm mảnh bình sứ của bình hoa rạch mấy đường lên cơ thể của hắn ta.
Không quá sâu, chỉ cần để lại vết thương đủ chảy máu là được. Thiết bị định vị trên cổ áo cũng được cô tháo xuống, gắn lại trên người hắn.
Kéo xe đẩy thức ăn lại gần, cô kéo người dưới đất vào gầm xe, đẩy ra đến cửa, trốn vào góc chết của máy quay, dùng lực đá thật mạnh, chiếc xe vang lên tiếng “lóc cóc” gian nan di chuyển trên hành lang vắng lặng.
Vết máu nhỏ giọt dính vào bánh xe rơi trên sàn sẽ thu hút đám người kia nhưng chắc chắn không được lâu, cô vẫn phải nhanh chân lên mới được.
Từ trên đầu lấy ra một sợi chỉ mảnh màu đen được tinh tế luồn vào. Đây là sợi tơ đặc chế bố già làm cho cô để dùng trong một số trường hợp đặc biệt, vô cùng chắc chắn lại khá mềm, xen kẽ trên tóc, không để ý thật kỹ thì rất khó phát hiện.
Cô buộc thắt nút vào nắm cửa sổ, đẩy cửa, thả xuống đoạn dây tạm bợ được làm từ vỏ đệm trong phòng, sau khi trèo được ra ngoài liền dùng sức giật mạnh sợi tơ kia, cửa phòng từ từ đóng lại.
Sợi tơ có dầu ăn làm cầu, dễ dàng trượt dần về phía khe cửa, thoạt nhìn chỉ như một sợi chỉ trên quần áo không may mắc vào.
Thân thể Kiều Hạ Linh lảo đảo trên không trung, sợi dây bằng vải không chịu nổi sức nặng, bắt đầu xuất hiện vết rách.
Kiều Hạ Linh hết sức tập trung, đẩy chân, đu người ra xa một đoạn, giống như đặc vụ từ từ leo xuống.
Về phần sợi dây bất đắc sĩ này là do cô trong đêm không ngủ, dùng kim sắt mài nhọn mấy ngày cố gắng cắt nát, đút vào áo để sáng ra ôm vào nhà vệ sinh.
Tiếp đó lợi dụng tiếng xả nước lúc tắm rửa mà cắt thành từng đoạn vừa phải, được bao nhiêu thì quấn quanh bụng, tuy khó chịu nhưng đây là cách duy nhất cô nghĩ ra.
Vốn định trốn ra sau hai ngày nữa khi làm được sợi dây đủ dài nhưng phía Cố Thịnh lại đột nhiên xảy ra chuyện, cô không thể không đẩy nhanh kế hoạch.
Nơi này là tầng bốn, sợi dây quá ngắn nên không đủ đưa cô xuống đến mặt đất nên cô chỉ đành dừng lại ở tầng hai rồi lựa theo đường ống nước tụt dần xuống dưới.
Bên dưới là một có một khoảng trống nhỏ cạnh dòng sông chuyên để chứa nước thải từ khu công nghiệp gần đó trộm chảy qua.
Mùi hôi thối bốc lên ngùn ngụt cộng với mùi xác động vật phân hủy làm cô vô cùng khó chịu nhíu mày, đưa tay che mũi. Cơn buồn nôn không hiểu sao lại ập đến. Kể cũng lạ, không biết dạo này làm sao cứ nhìn thấy đồ ăn lại cảm thấy buồn nôn.
Đùng... đoàng...
Mây đen từ đâu kéo đến, sấm chớp đùng đùng, Kiều Hạ Linh cảm thấy khó thở ngẩng đầu.
Cơn mưa không dự đoán đổ xuống như thác.
Kiều Hạ Linh bị xối đến ướt sũng, tiếng sấm bên tai vang lên ầm ầm làm trái tim của cô không khỏi đập nhanh liên hồi.
Không biết đã đi trong mưa bao lâu, cơ thể gần như bị bức đến cực hạn, vì sợ bị bắt nên cô không dám trực tiếp ra đến đường lớn mà phải bơi qua mấy đoạn kênh nhỏ, theo đường mòn vòng một vòng nhỏ mới đi đến đoạn quốc lộ cách đấy gần ba mươi kilomet.
Từ xa, nhìn thấy một chiếc xe chầm chậm đi đến, cô khụy chân ngã xuống trước đầu xe. Tài xế hoảng hốt phanh lại, xuống xe, chạy đến chỗ cô xem xét tình hình.
Một chiếc kim nhỏ bằng sắt kề vào cổ anh ta, Kiều Hạ Linh mở mắt, lạnh băng ra hiệu: “Lên xe.”
Tài xế vội vã làm theo, tay trái âm thầm luồn vào trong túi lấy ra điện thoại định báo cảnh sát lại bị Kiều Hạ Linh một tay hất văng. Cô làm thủ thế cứa cổ cảnh cáo hắn, tài xế không còn dám lộn xộn, thành thật đi lên.
Cửa xe vừa mở, cô đã dùng tay đánh ngất anh ta, đổi quần áo, chạy xe đến bìa rừng cạnh Đèo Chết hôm trước, xuống dưới đi bộ tới chỗ chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn.
Sau cơn mưa, xe bị dính bùn nên trông khá bẩn nhưng Kiều Hạ Linh không quan tâm. Cô vỗ nhẹ chiếc xe, nở nụ cười hài lòng, ấn ga phóng đi. Lộ trình ở nơi này hôm trước cô đã nhớ hết trong đầu nên không cần phải nhìn bản đồ.
Xe dừng lại trước cửa Cố gia, Kiều Hạ Linh xuống xe, gật đầu với lão quản gia. Cô đi lên phòng của Cố Thịnh, xoay nhẹ chiếc đèn trên bàn làm việc của hắn một góc bốn mươi năm độ, một cánh cửa bí mật xuất hiện.
Kiều Hạ Linh nhập mật mã, trên đó lại xuất hiện thêm một máy quét. Cô cúi người, để con ngươi vào giữa, chưa đến mấy giây sau cánh cửa đã tự động mở ra.
Vội vã tìm được tập tài liệu trên bàn, cô kiểm tra qua một lượt, thấy không có vấn đề gì thì đút vào túi xách.
Đúng lúc này, cửa ra vào bị một nhóm người chặn lại.
Tô Nhu dẫn đầu, hò hét: “Mau bắt lấy cô ta. Cô ta là kẻ trộm. Vậy là nhân lúc ông chủ không có nhà lén vào phòng làm việc lấy trộm báo cáo cơ mật của Cố thị.”
Bảo vệ đưa mắt nhìn nhau. Khi nãy chuông báo trộm vang lên, bọn họ liền cấp tốc chạy đến. Nhưng tình hình hiện tại là thế nào?
Phu nhân lại là người trộm đồ của ông chủ, chuyện này...
Lão quản gia tuổi già chạy không nhanh, một lúc sau mới có mặt, thở hổn hển: “Có chuyện gì thế?”
Kiều Hạ Linh chưa kịp mở miệng thì Tô Nhu đã cướp lời, hai mắt rưng rưng: “Khi nãy cháu tính lên dọn phòng cho ông chủ... Ai ngờ lại nhìn thấy phu nhân cầm một tập tài liệu từ trong phòng ra ngoài nên mới... Nên mới...”
Lão quản nha nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng tầm mắt để lại trên tập hồ sơ trên tay của Kiều Hạ Linh, thấy dấu đỏ niêm phong đã bị cạy mở trên đó, đáy mắt già mua sáng lên, phất tay ra hiệu với đám bảo vệ: “Chuyện này cứ để ông chủ về giải quyết, còn hiện tại...”
Lão quản gia híp mắt, vết nhăn nơi đáy mắt do tuổi tác kéo lại gần nhau, “Đưa phu nhân về phòng trước, nhớ phải chăm sóc cho cẩn thận.”
Trước khi đi ông ta còn quay đầu, vẫn là nụ cười hiền lành như mọi khi nhưng ai cũng nhìn ra được sự lạnh lẽo dọa người trong đó, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của Kiều Hạ Linh, ông ta từ tốn lên tiếng: “Mong là Kiều tiểu thư không cần lộn xộn làm mấy chuyện vô ích. Nếu không quản gia như tôi sẽ cảm thấy rất khó xử.”
Kiều Hạ Linh cười khẩy, sâu kín nhìn lão ta, không phản bác bất kỳ điều gì, ngoan ngoãn đi vào trong phòng.
Bây giờ còn chuyện gì mà cô chưa rõ nữa, tất cả đám người đó đều bắt tay nhau lừa cô, từ Tô Nhu đến Ninh Mạc Hàn hay Khúc Lâm. Bọn chúng tạo điều kiện thả cô đi chỉ là để cô làm mồi nhử, mà mục đích chính là thứ cô vừa lấy được từ trong phòng bí mật kia.
Chỉ là điều cô không ngờ đến đó là lão quản gia làm việc ở Cố gia lâu như vậy lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.