Chương 35: Vị khách không mời mà đến
Ai ấy nhỉ
17/10/2022
Kiều Hạ Linh uống xong hai ly rượu, không bao lâu đã nằm trên bàn ngủ thiếp đi, bồi bàn có lay thế nào cũng không tỉnh, lúc này hắn ta mới đánh mắt về phía của Khúc Lâm, giơ ngón tay cái làm dấu hiệu.
An Tùy Lâm liếm mép, bình tĩnh đến gần chỗ của Kiều Hạ Linh, lấy tay gạt ra phần tóc vướng víu, ngắm nghía gương mặt đang ngoan ngoãn ngủ say.
Mái tóc đen dài che đi nửa dung mạo, cùng với những đèn chùm nhấp nháy trong quán bar không theo quy luật, đáng ra gương mặt của người này thế nào hắn nhìn không quá rõ mới phải, nhưng không hiểu sao một khoảnh khắc ánh sáng chiếu nào, gương mặt đỏ ửng vì men say lại làm hắn khó kìm lòng được muốn hôn xuống.
Khi khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn lại vài centimet, người vốn đang ngủ say dường như có phản ứng, khó chịu nhíu mày, hầm hừ một tiếng rất nhỏ. An Tùy Lâm giật mình, vội vã ngẩng đầu, gương mặt so với người say rượu là Kiều Hạ Linh kia còn đỏ hơn vài phần.
Hắn chửi thề một câu, đen mặt hạ thấp người, bế bổng cô lên rồi đem ra xe. Người này hôm trước dám làm An nhị thiếu gia hắn mất mặt như vậy, hôm nay không làm cô ta đến quỷ khóc mèo gào, hắn sẽ đội đầu đi ngược.
An Tùy Lâm để Kiều Hạ Linh dựa vào vai trong suốt chặng đường. Hơi thở ấm áp mang theo mùi hương nhàn nhạt của rượu cùng với hương thơm nhè nhẹ chưa từng ngửi qua gần ngay sát bên khiến cho đầu có của nam nhân như bị hun nóng, cả người nóng bỏng như đang lên cơn sốt, đầu váng, mắt hoa không phân biệt được phương hướng.
“Cậu chủ không sao chứ?” Tài xế dè dặt hỏi.
Từ lúc lên xe đã thấy cậu chủ không mấy thích hợp, tay chân cứ như hóa thành robot, cứng nhắc như khúc gỗ, đặt chỗ này không được chỗ kia không được. Đã vậy cứ chốc chốc lại cúi người hít một hơi, lát lát lại ngẩng đầu nhìn ngang liếc dọc như sợ bị người khác phát hiện ra.
“Không sao.”
An Tùy Lâm như mèo bị dẫm phải đuôi lập tức ngẩng lên, trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân quá mức vô sỉ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh như một tay chơi già đời giống mọi khi, cơ mặt gồng lên hết cỡ, hai mắt mở to ra.
Tài xế: “!!!”
Cậu chủ đây là bị làm sao nữa? Trúng gió?
Tay chân run thành như vậy, đến cả thăng bằng còn giữ không nổi, thậm chí còn đổ mồ hôi, hắn còn thật lo lắng cậu ấm này xảy ra chuyện, lúc đó đại thiếu gia trách tội, hắn có mười cái mạng cũng đền không nổi.
“Hay là chúng ta về nhà trước, về phần chuyện kia...” Tài xế cẩn thận đề nghị: “Dẫu sao chuyện kia... Khụ... Mấy chuyện người lớn có thể làm thì để khi sức khỏe tốt vẫn hơn, cậu thấy có đúng không?”
An Tùy Lâm: “...”
Con mẹ nó, hắn đấu tranh tâm lý lâu như vậy, rối rắm đến mức muốn nhổ hết tóc đầu xuống mà lại sợ đánh thức người phụ nữ bên cạnh dậy nên mới cố gắng nhẫn nhịn, đến cuối cùng lại tài xế của hắn lại coi hắn thành con gà bệnh.
Mẹ nó chứ, cả nhà cái tên không có mắt này mới bị bệnh có được không hả?
“Con mắt nào thấy tôi có bệnh? Ông đây là triệu chứng của việc suy nghĩ quá độ có được chưa?”
Tài xế: “...” Một kẻ hết ăn lại chơi như cậu thì có chuyện gì phải suy nghĩ quá độ? Ăn vụng có người thay cậu chùi, làm chuyện xấu có người thay cậu dọn dẹp, thiếu gia như cậu cả ngày chỉ biết làm bừa, em gái xinh đẹp ôm đầy hai tay, hắn thấy thứ duy nhất cậu ấm này cần suy nghĩ chính là mai chơi ở đâu, ngày kia ăn cơm với ai.
Con bà nó, so với đi theo đại thiếu gia còn khó hầu hạ hơn, biết vậy đã chả nhẹ dạ đồng ý với lão Ngô làm gì.
Tài xế muốn giúp cậu đưa người lên phòng nhưng bị cậu ấm này kiên quyết từ chối. Nhìn theo bóng lưng siêu xiêu vẹo vẹo của hắn, tài xế trung niên trong lòng thầm thay cô gái kia cầu nguyện sẽ không bị “tiểu công chúa” của An gia quăng ngã đến chấn thương sọ não.
An Tùy Lâm ban đầu tự tin bao nhiêu thì lúc đặt được người lên giường đã bị đánh bay không còn xót lại một mảnh.
Nói thật, từ nhỏ đến lớn, đây có lẽ là việc tốn sức nhất mà hắn đã từng làm, rõ ràng trên phim thấy nhẹ nhàng như vậy, cớ sao đến cậu lại bị hành không khác gì một con chó thế này?
Thở hồng hộc ngồi trên giường, cánh tay tê rần không còn cảm giác, đến chân còn chả thể đứng nổi, An Tùy Lâm xụ mặt, đưa tay nhéo đám cơ nhũn như không có kia, ghét bỏ hất tay sang hai bên, dạng chân hình chữ đại nằm bẹp dí, sức lực bị rít cạn nên chả mấy chốc đã rơi vào giấc ngủ say.
Kiều Hạ Linh lúc này mới từ từ mở mắt, cảm thấy thú vị chọc tên nhóc miệng còn hôi sữa nằm bên cạnh, không biết nên khóc hay nên cười.
Vốn cô đã liên hệ trước với Khúc Lâm để bày kế gài tên sắc quỷ này vào tròng, thật không ngờ sắc quỷ đâu không thấy, chỉ thấy được một cậu nhóc khá là đáng yêu đó chứ? Cũng không biết tên nhóc này bình thường làm sao giả trang thành tên ăn chơi chác táng, nam nữ thông ăn như lời đồn.
Đúng là tò mò quá đi à!
Nhưng mà, có một số chuyện vẫn cần xác nhận lại mới được.
Kiều Hạ Linh đi dọc căn phòng, tìm kiếm vài thứ được khách sạn chuẩn bị sẵn, đặc biệt là thứ đồ được gói gọn cẩn thận trên tay, nụ cười không mấy thiện cảm dần hiện lên.
An Tùy Lâm nửa đêm bị nỗi buồn khó nói quấy phá làm tỉnh giấc, đang chuẩn bị cựa người thì phát hiện có gì đó không đúng lắm, cơ thể không thể di chuyển, miệng cùng mắt đều bị bịt lại.
Trong phòng yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng chân rất nhẹ, có điều An Tùy Lâm có thể cảm giác được sự tồn tại của người kia, tên đó dường như đang trần trụi nhìn hắn, quan sát nhất cử nhất động của hắn. Cảm giác bị người nhìn chằm chằm này thật không thoải mái chút nào, An Tùy Lâm cắn răng, gồng người lên phản kháng.
Kiều Hạ Linh giúp nhóc con tháo ra bịt mắt lẫn vải che miệng, như cười như không ngồi ở ghế đối diện, gác chân lên giường, giống như một con báo ưu nhã đang ngắm nhìn con mồi giãy dụa dưới móng vuốt sắc bén của bản thân, hưởng thụ cái nhìn đầy sợ sệt của nó.
An Tùy Lâm lúc này bị Kiều Hạ Linh dùng dây trói tình thú của khách sạn trói lại chặt chẽ, căn bản không có khả năng trốn thoát, hắn đưa ánh mắt căm tức nhìn lại, nhưng sâu trong đó lại không giấu được một tia sợ hãi.
“Cô... Cô muốn gì?”
“Cái đó phải để tôi hỏi cậu mới đúng? Kêu người hạ thuốc tôi rồi đưa đến khách sạn, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì đây?”
An Tùy Lâm hếch mũi, ngạo nghễ nói:
“Này còn phải hỏi, tôi đây muốn ngủ với cô...”
“Sau đó chụp hình lại gửi cho tên mặt lạnh Cố Thịnh kia sao?” An Tùy Lâm chưa kịp nói xong đã bị Kiều Hạ Linh ngắt lời.
An Tùy Lâm không còn cách nào khác chỉ có thể gật đầu một cách quật cường, rất ra dáng một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ngươi muốn làm gì ta thì làm, ta đây mới không thèm sợ.
Kiều Hạ Linh cười trừ bước đến gần, một chân đè lên trên đệm, tay phải nâng cằm của nhóc con này lên, bờ môi đỏ mọng nước mấp máy phát ra từng chữ:
“Vậy theo kế hoạch ban đầu thì An nhị thiếu gia tính làm gì tôi? Hửm?”
Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý lướt qua camera trên tường, khinh bỉ nhấc mi, đôi chân dài thon gọn theo cử động của cô mà dần lộ ra nhiều hơn, phần đùi trắng nõn nà gần như e như ấp hiển hiện, hại An Tùy Lâm nhìn thấy một trận mặt đỏ tía tai, không chút nghĩa khía chảy máu mũi rồi ngất luôn tại chỗ.
Kiều Hạ Linh: “...” Cứ như vậy bị dọa ngất rồi?”
Người cũng đã ngất, không còn gì thú vị, Kiều Hạ Linh bèn cởi dây trói trên người của An Tùy Lâm ra, vứt đại một chiếc chăn mỏng xuống, quần thành vòng tròn đá xuống đất.
Tiếp tục, cô duỗi eo, bắt đầu cởi cúc áo, từ chiếc đầu tiên, đôi tay thon dài dần trượt xuống, tiếp đến chiếc thứ hai, áo ngực ren đen dần dần lộ ra, tiếp đó là đến chiếc thứ ba, lần này động tác của cô rất chậm. Kiều Hạ Linh ngửa cổ, hướng tầm nhìn về nơi giấu kín kia, môi mỏng nhếch lên đầy quyến rũ như đang mời gọi.
“Tất cả quay mặt đi.” Người đàn ông ngồi trước màn hình theo dõi, chiếc cốc thủy tinh trong tay bị hắn bóp đến sắp vỡ vụn, khí lạnh tỏa ra bốn phía khiến người trong phòng không dám nhúc nhích chút nào, thành thật che mắt lại, thứ không nên nhìn thì tốt nhất không đừng nhìn. Hai nam một nữ, quay 180 độ, thẳng tắp theo hiệu lệnh mà đứng úp mặt vào tường.
Nam nhân tắt đi quản chế, đi được mấy bước lại không cam lòng quay lại, phá hỏng màn hình máy tính mới bằng lòng rời đi.
Bên kia, Kiều Hạ Linh dường như thấy hết được tất cả mọi thứ, vui vẻ cười thành tiếng. Chưa đến ba phút sau, chuông cửa vang lên, cô hài lòng nhìn bộ dạng hiện tại của mình, lười biếng mở cửa, sau đó đứng dựa vào tường chào đón vị khách không mời mà đến.
An Tùy Lâm liếm mép, bình tĩnh đến gần chỗ của Kiều Hạ Linh, lấy tay gạt ra phần tóc vướng víu, ngắm nghía gương mặt đang ngoan ngoãn ngủ say.
Mái tóc đen dài che đi nửa dung mạo, cùng với những đèn chùm nhấp nháy trong quán bar không theo quy luật, đáng ra gương mặt của người này thế nào hắn nhìn không quá rõ mới phải, nhưng không hiểu sao một khoảnh khắc ánh sáng chiếu nào, gương mặt đỏ ửng vì men say lại làm hắn khó kìm lòng được muốn hôn xuống.
Khi khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn lại vài centimet, người vốn đang ngủ say dường như có phản ứng, khó chịu nhíu mày, hầm hừ một tiếng rất nhỏ. An Tùy Lâm giật mình, vội vã ngẩng đầu, gương mặt so với người say rượu là Kiều Hạ Linh kia còn đỏ hơn vài phần.
Hắn chửi thề một câu, đen mặt hạ thấp người, bế bổng cô lên rồi đem ra xe. Người này hôm trước dám làm An nhị thiếu gia hắn mất mặt như vậy, hôm nay không làm cô ta đến quỷ khóc mèo gào, hắn sẽ đội đầu đi ngược.
An Tùy Lâm để Kiều Hạ Linh dựa vào vai trong suốt chặng đường. Hơi thở ấm áp mang theo mùi hương nhàn nhạt của rượu cùng với hương thơm nhè nhẹ chưa từng ngửi qua gần ngay sát bên khiến cho đầu có của nam nhân như bị hun nóng, cả người nóng bỏng như đang lên cơn sốt, đầu váng, mắt hoa không phân biệt được phương hướng.
“Cậu chủ không sao chứ?” Tài xế dè dặt hỏi.
Từ lúc lên xe đã thấy cậu chủ không mấy thích hợp, tay chân cứ như hóa thành robot, cứng nhắc như khúc gỗ, đặt chỗ này không được chỗ kia không được. Đã vậy cứ chốc chốc lại cúi người hít một hơi, lát lát lại ngẩng đầu nhìn ngang liếc dọc như sợ bị người khác phát hiện ra.
“Không sao.”
An Tùy Lâm như mèo bị dẫm phải đuôi lập tức ngẩng lên, trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân quá mức vô sỉ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh như một tay chơi già đời giống mọi khi, cơ mặt gồng lên hết cỡ, hai mắt mở to ra.
Tài xế: “!!!”
Cậu chủ đây là bị làm sao nữa? Trúng gió?
Tay chân run thành như vậy, đến cả thăng bằng còn giữ không nổi, thậm chí còn đổ mồ hôi, hắn còn thật lo lắng cậu ấm này xảy ra chuyện, lúc đó đại thiếu gia trách tội, hắn có mười cái mạng cũng đền không nổi.
“Hay là chúng ta về nhà trước, về phần chuyện kia...” Tài xế cẩn thận đề nghị: “Dẫu sao chuyện kia... Khụ... Mấy chuyện người lớn có thể làm thì để khi sức khỏe tốt vẫn hơn, cậu thấy có đúng không?”
An Tùy Lâm: “...”
Con mẹ nó, hắn đấu tranh tâm lý lâu như vậy, rối rắm đến mức muốn nhổ hết tóc đầu xuống mà lại sợ đánh thức người phụ nữ bên cạnh dậy nên mới cố gắng nhẫn nhịn, đến cuối cùng lại tài xế của hắn lại coi hắn thành con gà bệnh.
Mẹ nó chứ, cả nhà cái tên không có mắt này mới bị bệnh có được không hả?
“Con mắt nào thấy tôi có bệnh? Ông đây là triệu chứng của việc suy nghĩ quá độ có được chưa?”
Tài xế: “...” Một kẻ hết ăn lại chơi như cậu thì có chuyện gì phải suy nghĩ quá độ? Ăn vụng có người thay cậu chùi, làm chuyện xấu có người thay cậu dọn dẹp, thiếu gia như cậu cả ngày chỉ biết làm bừa, em gái xinh đẹp ôm đầy hai tay, hắn thấy thứ duy nhất cậu ấm này cần suy nghĩ chính là mai chơi ở đâu, ngày kia ăn cơm với ai.
Con bà nó, so với đi theo đại thiếu gia còn khó hầu hạ hơn, biết vậy đã chả nhẹ dạ đồng ý với lão Ngô làm gì.
Tài xế muốn giúp cậu đưa người lên phòng nhưng bị cậu ấm này kiên quyết từ chối. Nhìn theo bóng lưng siêu xiêu vẹo vẹo của hắn, tài xế trung niên trong lòng thầm thay cô gái kia cầu nguyện sẽ không bị “tiểu công chúa” của An gia quăng ngã đến chấn thương sọ não.
An Tùy Lâm ban đầu tự tin bao nhiêu thì lúc đặt được người lên giường đã bị đánh bay không còn xót lại một mảnh.
Nói thật, từ nhỏ đến lớn, đây có lẽ là việc tốn sức nhất mà hắn đã từng làm, rõ ràng trên phim thấy nhẹ nhàng như vậy, cớ sao đến cậu lại bị hành không khác gì một con chó thế này?
Thở hồng hộc ngồi trên giường, cánh tay tê rần không còn cảm giác, đến chân còn chả thể đứng nổi, An Tùy Lâm xụ mặt, đưa tay nhéo đám cơ nhũn như không có kia, ghét bỏ hất tay sang hai bên, dạng chân hình chữ đại nằm bẹp dí, sức lực bị rít cạn nên chả mấy chốc đã rơi vào giấc ngủ say.
Kiều Hạ Linh lúc này mới từ từ mở mắt, cảm thấy thú vị chọc tên nhóc miệng còn hôi sữa nằm bên cạnh, không biết nên khóc hay nên cười.
Vốn cô đã liên hệ trước với Khúc Lâm để bày kế gài tên sắc quỷ này vào tròng, thật không ngờ sắc quỷ đâu không thấy, chỉ thấy được một cậu nhóc khá là đáng yêu đó chứ? Cũng không biết tên nhóc này bình thường làm sao giả trang thành tên ăn chơi chác táng, nam nữ thông ăn như lời đồn.
Đúng là tò mò quá đi à!
Nhưng mà, có một số chuyện vẫn cần xác nhận lại mới được.
Kiều Hạ Linh đi dọc căn phòng, tìm kiếm vài thứ được khách sạn chuẩn bị sẵn, đặc biệt là thứ đồ được gói gọn cẩn thận trên tay, nụ cười không mấy thiện cảm dần hiện lên.
An Tùy Lâm nửa đêm bị nỗi buồn khó nói quấy phá làm tỉnh giấc, đang chuẩn bị cựa người thì phát hiện có gì đó không đúng lắm, cơ thể không thể di chuyển, miệng cùng mắt đều bị bịt lại.
Trong phòng yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng chân rất nhẹ, có điều An Tùy Lâm có thể cảm giác được sự tồn tại của người kia, tên đó dường như đang trần trụi nhìn hắn, quan sát nhất cử nhất động của hắn. Cảm giác bị người nhìn chằm chằm này thật không thoải mái chút nào, An Tùy Lâm cắn răng, gồng người lên phản kháng.
Kiều Hạ Linh giúp nhóc con tháo ra bịt mắt lẫn vải che miệng, như cười như không ngồi ở ghế đối diện, gác chân lên giường, giống như một con báo ưu nhã đang ngắm nhìn con mồi giãy dụa dưới móng vuốt sắc bén của bản thân, hưởng thụ cái nhìn đầy sợ sệt của nó.
An Tùy Lâm lúc này bị Kiều Hạ Linh dùng dây trói tình thú của khách sạn trói lại chặt chẽ, căn bản không có khả năng trốn thoát, hắn đưa ánh mắt căm tức nhìn lại, nhưng sâu trong đó lại không giấu được một tia sợ hãi.
“Cô... Cô muốn gì?”
“Cái đó phải để tôi hỏi cậu mới đúng? Kêu người hạ thuốc tôi rồi đưa đến khách sạn, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì đây?”
An Tùy Lâm hếch mũi, ngạo nghễ nói:
“Này còn phải hỏi, tôi đây muốn ngủ với cô...”
“Sau đó chụp hình lại gửi cho tên mặt lạnh Cố Thịnh kia sao?” An Tùy Lâm chưa kịp nói xong đã bị Kiều Hạ Linh ngắt lời.
An Tùy Lâm không còn cách nào khác chỉ có thể gật đầu một cách quật cường, rất ra dáng một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ngươi muốn làm gì ta thì làm, ta đây mới không thèm sợ.
Kiều Hạ Linh cười trừ bước đến gần, một chân đè lên trên đệm, tay phải nâng cằm của nhóc con này lên, bờ môi đỏ mọng nước mấp máy phát ra từng chữ:
“Vậy theo kế hoạch ban đầu thì An nhị thiếu gia tính làm gì tôi? Hửm?”
Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý lướt qua camera trên tường, khinh bỉ nhấc mi, đôi chân dài thon gọn theo cử động của cô mà dần lộ ra nhiều hơn, phần đùi trắng nõn nà gần như e như ấp hiển hiện, hại An Tùy Lâm nhìn thấy một trận mặt đỏ tía tai, không chút nghĩa khía chảy máu mũi rồi ngất luôn tại chỗ.
Kiều Hạ Linh: “...” Cứ như vậy bị dọa ngất rồi?”
Người cũng đã ngất, không còn gì thú vị, Kiều Hạ Linh bèn cởi dây trói trên người của An Tùy Lâm ra, vứt đại một chiếc chăn mỏng xuống, quần thành vòng tròn đá xuống đất.
Tiếp tục, cô duỗi eo, bắt đầu cởi cúc áo, từ chiếc đầu tiên, đôi tay thon dài dần trượt xuống, tiếp đến chiếc thứ hai, áo ngực ren đen dần dần lộ ra, tiếp đó là đến chiếc thứ ba, lần này động tác của cô rất chậm. Kiều Hạ Linh ngửa cổ, hướng tầm nhìn về nơi giấu kín kia, môi mỏng nhếch lên đầy quyến rũ như đang mời gọi.
“Tất cả quay mặt đi.” Người đàn ông ngồi trước màn hình theo dõi, chiếc cốc thủy tinh trong tay bị hắn bóp đến sắp vỡ vụn, khí lạnh tỏa ra bốn phía khiến người trong phòng không dám nhúc nhích chút nào, thành thật che mắt lại, thứ không nên nhìn thì tốt nhất không đừng nhìn. Hai nam một nữ, quay 180 độ, thẳng tắp theo hiệu lệnh mà đứng úp mặt vào tường.
Nam nhân tắt đi quản chế, đi được mấy bước lại không cam lòng quay lại, phá hỏng màn hình máy tính mới bằng lòng rời đi.
Bên kia, Kiều Hạ Linh dường như thấy hết được tất cả mọi thứ, vui vẻ cười thành tiếng. Chưa đến ba phút sau, chuông cửa vang lên, cô hài lòng nhìn bộ dạng hiện tại của mình, lười biếng mở cửa, sau đó đứng dựa vào tường chào đón vị khách không mời mà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.