Chương 823: 3
Nhị Tỷ
03/08/2022
Nhưng vào lúc này vang tiếng khóc của Cố Cố và tiếng kêu rên của Ôn Mạc Ngôn truyền ra từ phòng khách.
Bạch Thư Hân khẽ run lên, cô không chút do dự vội xông tới.
Trên ban công đột nhiên xuất hiện một người mặc áo đen, người kia muốn bắt cóc Cố Cố, Ôn Mạc Ngôn đã ngã xuống đất và ôm chặt lấy chân của người áo đen kia, có vẻ như anh cũng đã bị bắn bằng súng bắn keo.
“Cố Cố!”
Cô nhanh chóng nhặt đồ vật ở gần và ném mạnh về phía kia.
Mục tiêu chính xác đến đáng sợ, chiếc cốc thủy tinh đập mạnh vào ót người đối diện.
Người đàn ông hét lên một tiếng vì đau đớn, sau đó anh ta giơ súng bắn keo lên và bắn một phát về phía Thư Hàn.
Bạch Thư Hân dù nhanh nhẹn đến đâu cũng khó có thể di chuyển thoải mái trong căn phòng này.
Cô ấy trốn dưới chân giường và bị trúng hai phát vào lưng, đau kinh khủng.
Cô hít vào một hơi lạnh, cảm thấy đối phương sắp rời đi cô lại phải vội vàng chạy tới.
“Rắc rối!”
Người đàn ông nói với vẻ không vui rồi lấy trong túi ra một quả bom sương mù ném qua.
“Nhanh lên…”
Bạch Thư Hân không để ý tới Cố Cố nữa, cô chỉ có thể giúp Ôn Mạc Ngôn nhưng…vẫn đã quá muộn.
Sau khi người mặc đồ đen thành công thì cũng không vội vàng rời đi mà trói mọi người lại mang đi.
Thời gian trôi qua, Bạch Thư Hân tỉnh lại lần nữa thì thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối.
Cô và Ôn Mạc Ngôn bị nhốt cùng nhau nhưng anh thì vẫn chưa tỉnh.
Khi anh tỉnh lại cũng đã nửa tiếng sau.
Đúng là một người đàn ông yếu đuối, hôn mê cũng lâu hơn người bình thường một chút.
Loại thuốc mê này tuy mạnh nhưng thời gian duy trì rất ngắn, ước chừng chỉ khoảng nửa giờ nhưng cậu nhóc này lại ngủ tới một giờ.
Lúc trước cô còn mắng anh nhưng trong nháy mắt lại bị nhốt chung với anh, quả là tạo hóa trêu ngươi.
“Cố Cố ở đâu?”
“Bị mang đi rồi.”
“Đây là đâu? Thả tôi ra!”
“Không cần thử, em đã thử rồi, không ai thèm để ý tới chúng ta. Đây là một căn phòng sắt, có thể là nhà kho hay sao…Bên kia chắc hẳn là tới vì Cố Cố nên có lẽ sẽ không hại chúng ta.”
“Em không chắc họ sẽ cho chúng ta nước và thức ăn không nên đừng lãng phí sức lực của anh nữa, cứ ngồi ở đây đi.”
“Cố Cố…Anh thật vô dụng, thật xin lỗi chị gái, em đã không chăm sóc tốt cho con bé.”
“Em đoán bên kia sẽ không làm Cố Cố bị thương.” Bạch Thư Hân phân tích.
“Tại…tại sao?”
“Tại thời điểm mấu chốt như vậy anh có thể suy nghĩ nhanh hơn không, đầu lớn hơn rồi hãy nói chuyện với em!” Bạch Thư Hân không có chút hứng thú nói: “Ở Đà Nẵng thì người muốn giết Cố Cố nhất là ai anh biết không?
Bạch Thư Hân khẽ run lên, cô không chút do dự vội xông tới.
Trên ban công đột nhiên xuất hiện một người mặc áo đen, người kia muốn bắt cóc Cố Cố, Ôn Mạc Ngôn đã ngã xuống đất và ôm chặt lấy chân của người áo đen kia, có vẻ như anh cũng đã bị bắn bằng súng bắn keo.
“Cố Cố!”
Cô nhanh chóng nhặt đồ vật ở gần và ném mạnh về phía kia.
Mục tiêu chính xác đến đáng sợ, chiếc cốc thủy tinh đập mạnh vào ót người đối diện.
Người đàn ông hét lên một tiếng vì đau đớn, sau đó anh ta giơ súng bắn keo lên và bắn một phát về phía Thư Hàn.
Bạch Thư Hân dù nhanh nhẹn đến đâu cũng khó có thể di chuyển thoải mái trong căn phòng này.
Cô ấy trốn dưới chân giường và bị trúng hai phát vào lưng, đau kinh khủng.
Cô hít vào một hơi lạnh, cảm thấy đối phương sắp rời đi cô lại phải vội vàng chạy tới.
“Rắc rối!”
Người đàn ông nói với vẻ không vui rồi lấy trong túi ra một quả bom sương mù ném qua.
“Nhanh lên…”
Bạch Thư Hân không để ý tới Cố Cố nữa, cô chỉ có thể giúp Ôn Mạc Ngôn nhưng…vẫn đã quá muộn.
Sau khi người mặc đồ đen thành công thì cũng không vội vàng rời đi mà trói mọi người lại mang đi.
Thời gian trôi qua, Bạch Thư Hân tỉnh lại lần nữa thì thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối.
Cô và Ôn Mạc Ngôn bị nhốt cùng nhau nhưng anh thì vẫn chưa tỉnh.
Khi anh tỉnh lại cũng đã nửa tiếng sau.
Đúng là một người đàn ông yếu đuối, hôn mê cũng lâu hơn người bình thường một chút.
Loại thuốc mê này tuy mạnh nhưng thời gian duy trì rất ngắn, ước chừng chỉ khoảng nửa giờ nhưng cậu nhóc này lại ngủ tới một giờ.
Lúc trước cô còn mắng anh nhưng trong nháy mắt lại bị nhốt chung với anh, quả là tạo hóa trêu ngươi.
“Cố Cố ở đâu?”
“Bị mang đi rồi.”
“Đây là đâu? Thả tôi ra!”
“Không cần thử, em đã thử rồi, không ai thèm để ý tới chúng ta. Đây là một căn phòng sắt, có thể là nhà kho hay sao…Bên kia chắc hẳn là tới vì Cố Cố nên có lẽ sẽ không hại chúng ta.”
“Em không chắc họ sẽ cho chúng ta nước và thức ăn không nên đừng lãng phí sức lực của anh nữa, cứ ngồi ở đây đi.”
“Cố Cố…Anh thật vô dụng, thật xin lỗi chị gái, em đã không chăm sóc tốt cho con bé.”
“Em đoán bên kia sẽ không làm Cố Cố bị thương.” Bạch Thư Hân phân tích.
“Tại…tại sao?”
“Tại thời điểm mấu chốt như vậy anh có thể suy nghĩ nhanh hơn không, đầu lớn hơn rồi hãy nói chuyện với em!” Bạch Thư Hân không có chút hứng thú nói: “Ở Đà Nẵng thì người muốn giết Cố Cố nhất là ai anh biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.