Chương 414: 4
Nhị Tỷ
03/08/2022
Giờ thì hay rồi, Hứa Minh Tâm tặng ngay cho anh một cái tát thật đau.
“Em… em cũng đâu biết. Em cũng nghĩ mấy câu hỏi này đều rất quen, theo lý thuyết mà nói thì em đếu biết cả nhưng mà cuối cùng lại không thể làm nổi.”
“Hôm thi em để đầu óc đi đâu hà? Vứt ở nhà rối sao? Trách anh không lái xe dẫn em vào trường thi có phải không?”
Cố Gia Huy giận đến toàn thân phát run.
Anh đường đường là một cao tài sinh, sao có thể dạy ra một học sinh như vậy cơ chứ? Đúng là mất mặt! Lúc này Cố Gia Huy cảm giác như trong nhà mình có một đứa trẻ vô dụng.
“Chủ ba… được rối mà chủ ba. Em biết lỗi rồi, sau này em nhất định sẽ thi cho tử tế mà.” Hứa Minh Tâm vội vàng nhận lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Cố Gia Huy đứng trước ánh mắt vô tội của cô muốn tức cũng không thể tức nổi.
Sau đó, anh nhìn viện trường nói: “Có thể cho tôi gặp qua giàng viên của hai môn học này không. Tôi muốn biết trong giờ học em ấy đã làm gì.””Được được được, tôi sẽ gọi lên ngay.”
Sau đó hai người giảng viên kia đều đến rồi, họ đếu nói giống y nhau.
Trong giờ học, Hứa Minh Tâm rất chịu khó, lần nào cũng ngồi lên hàng đầu.Nhưng cô lại không hề tập trung chú ý, thường xuyên bị phân tâm.
Nghe vậy Cố Gia Huy nhăn trán, giọng nói trầm khàn kiểm chế ngọn lửa giận trong lòng.
“Lúc học em nghĩ gì, nói anh nghe!”
Nghĩ gì…
Hứa Minh Tâm cũng không biết mình nghĩ gì, hơn nửa tháng không đi học, có quỷ mới biết trong giờ học đầu óc đang treo ngược cành cây của cô nghĩ đến thử gì.
Nhưng cô biết rõ không phải bản thân muốn đi vệ sinh hay nghĩ xem trưa nay nhà ăn có gì ngon không, cũng không phải nghĩ xem chút nữa tan học sẽ làm gì hay là phải tiêu tiền thế nào…
Tuy nhiên… những lời này nhất định không thể nói cho Cố Gia Huy biết được.
Rốt cuộc phải đáp sao mới khiến Cố Gia Huy hài lòng đây?Lúc cô còn đang våt óc nghĩ câu trả lời thi Cố Gia Huy đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc là trong giờ học cô cứ mải nghĩ chuyện gì mà để kì thi cuối kỳ thành ra như thế.
Bất luận là nghĩ cái gì thì cũng là tội không thể tha thứ.
“Khó trả lời thế sao? Hay là để anh đánh em hai cái cho em nhở ra vậy?”
“Anh Trung không thể phạt em ấy như vậy được! Đây là cách giáo dục sai đẩy.”
“Có gậy không? Không đảnh cho em ấy mấy cái thì đúng là tôi không thể nguôi ngoai cơn tức này được.”
Ôi mẹ di, Cố Gia Huy phát điện rồi sao? Lại còn muốn đánh cô trong phòng làm việc nữa chứ, bị phê bình đã đủ mất mặt lắm rồi.
Hứa Minh Tâm lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng rất nhanh trí chợt nghĩ ra gì đó vội vàng nói.
“Em nhớ đến anh!”
Bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại có sức mạnh cực lớn.
Cà bốn người còn lại đều ngơ ngác cùng quay sang nhìn Hứa Minh Tâm.Nhất là Cố Gia Huy nhìn cô không chớp mắt:”Em bảo sao?”
“Em… em cũng đâu biết. Em cũng nghĩ mấy câu hỏi này đều rất quen, theo lý thuyết mà nói thì em đếu biết cả nhưng mà cuối cùng lại không thể làm nổi.”
“Hôm thi em để đầu óc đi đâu hà? Vứt ở nhà rối sao? Trách anh không lái xe dẫn em vào trường thi có phải không?”
Cố Gia Huy giận đến toàn thân phát run.
Anh đường đường là một cao tài sinh, sao có thể dạy ra một học sinh như vậy cơ chứ? Đúng là mất mặt! Lúc này Cố Gia Huy cảm giác như trong nhà mình có một đứa trẻ vô dụng.
“Chủ ba… được rối mà chủ ba. Em biết lỗi rồi, sau này em nhất định sẽ thi cho tử tế mà.” Hứa Minh Tâm vội vàng nhận lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Cố Gia Huy đứng trước ánh mắt vô tội của cô muốn tức cũng không thể tức nổi.
Sau đó, anh nhìn viện trường nói: “Có thể cho tôi gặp qua giàng viên của hai môn học này không. Tôi muốn biết trong giờ học em ấy đã làm gì.””Được được được, tôi sẽ gọi lên ngay.”
Sau đó hai người giảng viên kia đều đến rồi, họ đếu nói giống y nhau.
Trong giờ học, Hứa Minh Tâm rất chịu khó, lần nào cũng ngồi lên hàng đầu.Nhưng cô lại không hề tập trung chú ý, thường xuyên bị phân tâm.
Nghe vậy Cố Gia Huy nhăn trán, giọng nói trầm khàn kiểm chế ngọn lửa giận trong lòng.
“Lúc học em nghĩ gì, nói anh nghe!”
Nghĩ gì…
Hứa Minh Tâm cũng không biết mình nghĩ gì, hơn nửa tháng không đi học, có quỷ mới biết trong giờ học đầu óc đang treo ngược cành cây của cô nghĩ đến thử gì.
Nhưng cô biết rõ không phải bản thân muốn đi vệ sinh hay nghĩ xem trưa nay nhà ăn có gì ngon không, cũng không phải nghĩ xem chút nữa tan học sẽ làm gì hay là phải tiêu tiền thế nào…
Tuy nhiên… những lời này nhất định không thể nói cho Cố Gia Huy biết được.
Rốt cuộc phải đáp sao mới khiến Cố Gia Huy hài lòng đây?Lúc cô còn đang våt óc nghĩ câu trả lời thi Cố Gia Huy đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc là trong giờ học cô cứ mải nghĩ chuyện gì mà để kì thi cuối kỳ thành ra như thế.
Bất luận là nghĩ cái gì thì cũng là tội không thể tha thứ.
“Khó trả lời thế sao? Hay là để anh đánh em hai cái cho em nhở ra vậy?”
“Anh Trung không thể phạt em ấy như vậy được! Đây là cách giáo dục sai đẩy.”
“Có gậy không? Không đảnh cho em ấy mấy cái thì đúng là tôi không thể nguôi ngoai cơn tức này được.”
Ôi mẹ di, Cố Gia Huy phát điện rồi sao? Lại còn muốn đánh cô trong phòng làm việc nữa chứ, bị phê bình đã đủ mất mặt lắm rồi.
Hứa Minh Tâm lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng rất nhanh trí chợt nghĩ ra gì đó vội vàng nói.
“Em nhớ đến anh!”
Bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại có sức mạnh cực lớn.
Cà bốn người còn lại đều ngơ ngác cùng quay sang nhìn Hứa Minh Tâm.Nhất là Cố Gia Huy nhìn cô không chớp mắt:”Em bảo sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.