Chương 494: 4
Nhị Tỷ
03/08/2022
Ánh mắt có sức tấn công và đe dọa mãnh liệt ấy khiến cô sợ hãi.
Cô kìm lòng không đặng rụt đầu, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Ông lão này trông thật là đáng sợ! . ngôn tình hoàn
Tuổi lớn ơi là lớn, trông đáng sợ ơi là đáng sợ.
Đúng lúc này, Diên chợt kéo lấy tay cô, khẽ lắc lắc đầu.
Cô bé dùng ngôn ngữ của người khuyết tật để nói cho ông ấy sự thật.
Ông lão biết được chuyện đó xong thì lịch sự cúi đầu, áy náy xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi cô, cô chủ vừa mới nói với tôi là cô đã giúp đỡ cô ấy. Tôi xin lỗi cô vì đã suy bụng ta ra bụng người. Tình trạng của cô chủ nhà tôi có hơi kì lạ nên là tôi…”
Hứa Minh Tâm nghe vậy lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình có thể hiểu được.
Nhà cô mà có được cô bé xinh xắn đáng yêu thế này, lại là người khiếm khuyết không khỏe khoắn như người ta thì chắc cô cũng lo lắng lắm.
Xem ra Diên là một cô công chúa của nhà giàu có, thế nên ông lão mới vội vàng và căng thẳng đến mức đấy.
Ông lão bảo Diên theo mình về nhà nhưng Diên lại từ chối không chịu. Ông lão cực kì khó xử trong tình huống này, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nói: “Cô chủ không muốn về nhà, cô ấy muốn đi ngắm tuyết rơi, liệu cô Minh Tâm có thể đi cùng với cô ấy được không? Cô chủ của chúng tôi thường xuyên bị nhốt trong nhà, chẳng mấy khi ra ngoài. Lần này London đột nhiên rơi tuyết lớn mấy ngày liền, cô chủ kiềm lòng không đặng nên mới lén lút trốn ra ngoài.”
“Chẳng mấy khi cô ấy mới ra ngoài được một lần nên không muốn trở về nhà sớm thế, cũng chẳng mấy khi gặp được một người có thể nói chuyện với cô ấy nên ông già này xin cô Minh Tâm hãy đi cùng với cô ấy được không?”
“Xem tuyết ư? Tôi có biết một chỗ này, chắc chắn cô ấy sẽ thích lắm!” Hứa Minh Tâm đã chọn được một địa điểm khá tốt, đó chính là tầng tượng của khách sạn.
Tầng thượng cực kì cao và rộng rãi, hơn nữa không có ai lên đó nên chắc chắn sẽ không bị người ta quấy rầy.
Cô dẫn bọn họ lên tầng thượng, đẩy cánh cửa sắt nặng trịch ra, ngoài kia là một bầu trời trắng xóa.
Diên nhìn màn trời trắng phau phau trước mặt, trong mắt cô bé là sự rung động không nói nên lời.
Đã lâu rồi cô bé không được nhìn thấy màu trắng tinh khiết như thế này, tuyết rơi ở London mỗi năm nhưng cô bé chỉ có thể ngồi ở trước cửa sổ ngắm nhìn chúng.
Sức khỏe cô bé yếu ớt nên dường như người giúp việc cũng sẽ không chịu đẩy cô bé ra ngoài chơi.
Chờ đến khi tuyết ngừng thì người giúp việc trong nhà cũng nhanh chóng dọn đi sạch sẽ.
Lần này cô bé may mắn trốn ra ngoài để tìm một nơi thật sạch sẽ, thật nhiều tuyết rồi lại phát hiện ra thế giới bên ngoài này cũng không có tuyết.
Tuyết đọng lại ở ngã tư đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, ướt đẫm, không phải là những đụn tuyết trắng phau phau cô bé tưởng tượng.
Thế nhưng bây giờ đây trước mặt cô bé chính là thật nhiều tuyết.
Diên cảm thấy cực kì xúc động, vội vàng xoay bánh xe lăn.
Ông lão chuẩn bị đi tới, không ngờ Hứa Minh Tâm lại tranh trước một bước, đẩy cô bé ra ngoài.
Cô kìm lòng không đặng rụt đầu, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Ông lão này trông thật là đáng sợ! . ngôn tình hoàn
Tuổi lớn ơi là lớn, trông đáng sợ ơi là đáng sợ.
Đúng lúc này, Diên chợt kéo lấy tay cô, khẽ lắc lắc đầu.
Cô bé dùng ngôn ngữ của người khuyết tật để nói cho ông ấy sự thật.
Ông lão biết được chuyện đó xong thì lịch sự cúi đầu, áy náy xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi cô, cô chủ vừa mới nói với tôi là cô đã giúp đỡ cô ấy. Tôi xin lỗi cô vì đã suy bụng ta ra bụng người. Tình trạng của cô chủ nhà tôi có hơi kì lạ nên là tôi…”
Hứa Minh Tâm nghe vậy lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình có thể hiểu được.
Nhà cô mà có được cô bé xinh xắn đáng yêu thế này, lại là người khiếm khuyết không khỏe khoắn như người ta thì chắc cô cũng lo lắng lắm.
Xem ra Diên là một cô công chúa của nhà giàu có, thế nên ông lão mới vội vàng và căng thẳng đến mức đấy.
Ông lão bảo Diên theo mình về nhà nhưng Diên lại từ chối không chịu. Ông lão cực kì khó xử trong tình huống này, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nói: “Cô chủ không muốn về nhà, cô ấy muốn đi ngắm tuyết rơi, liệu cô Minh Tâm có thể đi cùng với cô ấy được không? Cô chủ của chúng tôi thường xuyên bị nhốt trong nhà, chẳng mấy khi ra ngoài. Lần này London đột nhiên rơi tuyết lớn mấy ngày liền, cô chủ kiềm lòng không đặng nên mới lén lút trốn ra ngoài.”
“Chẳng mấy khi cô ấy mới ra ngoài được một lần nên không muốn trở về nhà sớm thế, cũng chẳng mấy khi gặp được một người có thể nói chuyện với cô ấy nên ông già này xin cô Minh Tâm hãy đi cùng với cô ấy được không?”
“Xem tuyết ư? Tôi có biết một chỗ này, chắc chắn cô ấy sẽ thích lắm!” Hứa Minh Tâm đã chọn được một địa điểm khá tốt, đó chính là tầng tượng của khách sạn.
Tầng thượng cực kì cao và rộng rãi, hơn nữa không có ai lên đó nên chắc chắn sẽ không bị người ta quấy rầy.
Cô dẫn bọn họ lên tầng thượng, đẩy cánh cửa sắt nặng trịch ra, ngoài kia là một bầu trời trắng xóa.
Diên nhìn màn trời trắng phau phau trước mặt, trong mắt cô bé là sự rung động không nói nên lời.
Đã lâu rồi cô bé không được nhìn thấy màu trắng tinh khiết như thế này, tuyết rơi ở London mỗi năm nhưng cô bé chỉ có thể ngồi ở trước cửa sổ ngắm nhìn chúng.
Sức khỏe cô bé yếu ớt nên dường như người giúp việc cũng sẽ không chịu đẩy cô bé ra ngoài chơi.
Chờ đến khi tuyết ngừng thì người giúp việc trong nhà cũng nhanh chóng dọn đi sạch sẽ.
Lần này cô bé may mắn trốn ra ngoài để tìm một nơi thật sạch sẽ, thật nhiều tuyết rồi lại phát hiện ra thế giới bên ngoài này cũng không có tuyết.
Tuyết đọng lại ở ngã tư đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, ướt đẫm, không phải là những đụn tuyết trắng phau phau cô bé tưởng tượng.
Thế nhưng bây giờ đây trước mặt cô bé chính là thật nhiều tuyết.
Diên cảm thấy cực kì xúc động, vội vàng xoay bánh xe lăn.
Ông lão chuẩn bị đi tới, không ngờ Hứa Minh Tâm lại tranh trước một bước, đẩy cô bé ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.