Chương 774: 4
Nhị Tỷ
03/08/2022
Ôn Mạc Ngôn siết chặt nắm đấm, bây giờ chỉ còn có thế gan lì mà chống chọi thôi.
“Các anh định từng người lên một hay cả ba cùng lên một lúc?”
Là đánh tay đôi hay là ẩu đả tập thể?
Lúc Ôn Mạc Ngôn nói ra câu này thì trong lòng đang run rẩy. Cho dù là ai thì anh cũng không chịu được.
Ba người bọn chúng lại nhìn nhau, những lời vô ích chúng cũng lười không muốn nói, cứ thế bao vây Ôn Mạc Ngôn định đánh nhau tập thể.
Bọn chúng vẫn rất cẩn trọng, bọn chúng chỉ sợ mình nhìn nhầm, tên ranh con ốm yếu này lại có hai nắm đấm thép thì chết dở. Bọn chúng phải ứng phó cẩn thận.
Một người trong số đó thử thăm dò, Ôn Mạc Ngôn khó khăn tránh được. . truyện tiên hiệp hay
Hai người kia cũng lên theo.
Ôn Mạc Ngôn không trụ được bao lâu.
Chỉ mới mấy chiêu mà bọn chúng đã nhìn ra Ôn Mạc Ngôn chỉ là cái thùng rỗng. Bụng của Ôn Mạc Ngôn chịu một đấm, anh đau đến mức há miệng ra hít thở, cả người còn không đứng thẳng được.
Tên cầm đầu lạnh giọng nói: “Tao còn tưởng mày anh hùng thế nào, còn dám một mình đấu lại với ba bọn tao. Ba anh em bọn tao dù gì cũng là huấn luyện viên Taekwondo mà bị mày dọa như vậy, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Ôn Mạc Ngôn khổ sở không nói nên lời, tại sao người Bạch Thư Hân dây vào lại là huấn luyện Taekwondo chứ?
Như vậy thì còn đánh thế nào nữa?
Cả ba bọn chúng cùng tiến lên phía trước bắt đầu tay đấm chân đá.
Chỉ cần không chết người là không có việc gì.
Ôn Mạc Ngôn không chịu nổi nữa, trên người chịu rất nhiều đòn, mặt mũi xanh tím phù hết cả lên.
Lúc đó, Bạch Thư Hân lại bước thấp bước cao đi tới rồi ngồi thẳng xuống đất, nói: “Anh… anh là phế vật sao? Có ba người mà cũng không đánh được, ít nhiều gì anh cũng phải đánh cho mặt họ có chút thương tích chứ? Nắm đấm của anh là lông vũ sao? Sao không đánh lên người họ chút nào vậy, tay của anh bị ngắn sao?”
“Em. em đừng nói những lời mát mẻ như thế nữa, em tỉnh rượu chưa? Tỉnh, tỉnh rượu rồi thì mau chóng rời đi…”
“Anh… anh không chịu được bao lâu đâu.”
Dù gì cũng là con người làm từ da thịt, anh không chống đỡ được một khoảng thời gian quá lâu.
Bạch Thư Hân vẫn mơ màng ngồi đó nhìn, cô hoàn toàn nghe không hiểu Ôn Mạc Ngôn đang nói gì.
“Đánh trả đi? Tay của anh là để trang trí sao?” Bạch Thư Hân tức giận nói.
Cô tốn sức nhìn những người trước mắt, nhìn đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô nhìn rất lâu nhưng cũng không nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn đánh lại, anh chỉ ôm đầu tránh né.
“Anh… anh mau đánh trả đi.”
Trong lòng Ôn Mạc Ngôn nóng như lửa đốt.
Một tên giễu cợt Ôn Mạc Ngôn: “Mày như vậy mà cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là không biết tự lượng sức mình. Con gái nhà người ta đã không thèm quan tâm mà mình vẫn còn cố liều mạng. Hôm nay anh em bọn tao tha cho mày, cút sang bên kia đi.”
“Các anh định từng người lên một hay cả ba cùng lên một lúc?”
Là đánh tay đôi hay là ẩu đả tập thể?
Lúc Ôn Mạc Ngôn nói ra câu này thì trong lòng đang run rẩy. Cho dù là ai thì anh cũng không chịu được.
Ba người bọn chúng lại nhìn nhau, những lời vô ích chúng cũng lười không muốn nói, cứ thế bao vây Ôn Mạc Ngôn định đánh nhau tập thể.
Bọn chúng vẫn rất cẩn trọng, bọn chúng chỉ sợ mình nhìn nhầm, tên ranh con ốm yếu này lại có hai nắm đấm thép thì chết dở. Bọn chúng phải ứng phó cẩn thận.
Một người trong số đó thử thăm dò, Ôn Mạc Ngôn khó khăn tránh được. . truyện tiên hiệp hay
Hai người kia cũng lên theo.
Ôn Mạc Ngôn không trụ được bao lâu.
Chỉ mới mấy chiêu mà bọn chúng đã nhìn ra Ôn Mạc Ngôn chỉ là cái thùng rỗng. Bụng của Ôn Mạc Ngôn chịu một đấm, anh đau đến mức há miệng ra hít thở, cả người còn không đứng thẳng được.
Tên cầm đầu lạnh giọng nói: “Tao còn tưởng mày anh hùng thế nào, còn dám một mình đấu lại với ba bọn tao. Ba anh em bọn tao dù gì cũng là huấn luyện viên Taekwondo mà bị mày dọa như vậy, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Ôn Mạc Ngôn khổ sở không nói nên lời, tại sao người Bạch Thư Hân dây vào lại là huấn luyện Taekwondo chứ?
Như vậy thì còn đánh thế nào nữa?
Cả ba bọn chúng cùng tiến lên phía trước bắt đầu tay đấm chân đá.
Chỉ cần không chết người là không có việc gì.
Ôn Mạc Ngôn không chịu nổi nữa, trên người chịu rất nhiều đòn, mặt mũi xanh tím phù hết cả lên.
Lúc đó, Bạch Thư Hân lại bước thấp bước cao đi tới rồi ngồi thẳng xuống đất, nói: “Anh… anh là phế vật sao? Có ba người mà cũng không đánh được, ít nhiều gì anh cũng phải đánh cho mặt họ có chút thương tích chứ? Nắm đấm của anh là lông vũ sao? Sao không đánh lên người họ chút nào vậy, tay của anh bị ngắn sao?”
“Em. em đừng nói những lời mát mẻ như thế nữa, em tỉnh rượu chưa? Tỉnh, tỉnh rượu rồi thì mau chóng rời đi…”
“Anh… anh không chịu được bao lâu đâu.”
Dù gì cũng là con người làm từ da thịt, anh không chống đỡ được một khoảng thời gian quá lâu.
Bạch Thư Hân vẫn mơ màng ngồi đó nhìn, cô hoàn toàn nghe không hiểu Ôn Mạc Ngôn đang nói gì.
“Đánh trả đi? Tay của anh là để trang trí sao?” Bạch Thư Hân tức giận nói.
Cô tốn sức nhìn những người trước mắt, nhìn đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô nhìn rất lâu nhưng cũng không nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn đánh lại, anh chỉ ôm đầu tránh né.
“Anh… anh mau đánh trả đi.”
Trong lòng Ôn Mạc Ngôn nóng như lửa đốt.
Một tên giễu cợt Ôn Mạc Ngôn: “Mày như vậy mà cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là không biết tự lượng sức mình. Con gái nhà người ta đã không thèm quan tâm mà mình vẫn còn cố liều mạng. Hôm nay anh em bọn tao tha cho mày, cút sang bên kia đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.