Chương 465: 5
Nhị Tỷ
03/08/2022
“Nữ chủ? Nữ chủ nhân của nhà này đã mất lâu rồi, lúc còn trẻ bị bệnh mà qua đời. Bà ấy gả đến thôn chúng ta không bao lâu thì bị bệnh, cần một số tiền lớn để chữa trị. Bà ấy cất giữ được ít tiền thì đều xài hết, sau đó chồng bà cầm những đồng tiền cuối cùng bỏ đi. Bà ấy qua đời ở bệnh viện, thi thể cũng là do bệnh viện xử lý.”
Hứa Minh Tâm nghe thế, cả người không ngừng run lên.
Mẹ cô đã mất, có phải bà đã sớm biết mình bị bệnh, muốn cứu mình nên mới đem cô đi đổi tiền?
Cuối cùng bà vẫn chết, thậm chí người nhặt xác cho cũng không có.
Hứa Minh Tâm đột nhiên một chút oán hận cũng không còn nữa.
Người chết như đèn cạn, người cũng đã chết rồi cô còn gì để oán hận nữa.
Có lẽ bà ấy cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, về tình có thể tha thứ.
“Vậy ông biết bà ấy được an táng ở đâu không?”
“Cái này ta cũng không biết. Bệnh viện kia cũng bị phá bỏ rồi rời đi mấy năm rồi.”
Không có chút manh mối nào… Người từ mười mấy năm trước, bây giờ cũng không tìm lại được.
Chút đầu mối ít ỏi trên tay Hứa Minh Tâm đã không còn nữa.
Cũng không thể nói không nhận được gì, ít nhất cô cũng biết mẹ mình không cố ý vứt bỏ mình, bà ấy chỉ là có nỗi khổ khó nói mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, không ít lần cô oán trách bà ấy, không hiểu tại sao bà sinh ra cô mà không nuôi dưỡng cô, thậm chí còn xem cô như một thứ công cụ.
Nếu bà ấy biết cuộc sống của cô những năm đó, bà ấy liệu có áy náy chút nào không?
Nhưng bây giờ… Cô đã bình tĩnh lại.
Hứa Minh Tâm đặt vé xe trở về trong tối hôm đó, lúc rời đi tâm trạng cô rất thản nhiên.
Cô không biết lúc mình rời khỏi trấn nhỏ, đã có người đuổi theo xe một đoạn rất xa nhưng vẫn đuổi không kịp.
Sáng sớm hôm sau bọn họ đến thành phố Phú Quốc, rồi ngồi máy bay trở về.
Hứa Minh Tâm vừa về đến nhà đã lăn lên giường ngủ một giấc.
Ngủ thẳng đến tận hai ba giờ chiều, bụng kêu ùng ục mới tỉnh lại.
Cố Gia Huy hiếm khi lại để cô ngủ thoải mái cả ngày, không cần quan tâm đến công việc, thật sự quá hạnh phúc mà.
Buổi tối Bạch Thư Hân gọi điện thoại cho cô, nói đi công tác về rồi, muốn tụ họp ăn bữa cơm.
Nhiệt độ Đà Nẵng rõ ràng trở lạnh hơn nhiều, cô chạy đến nhà hàng, cảm nhận được không khí từ mấy điều hòa mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Bạch Thư Hân, đây là đặc sản mang cho cậu, toàn là hải sản nhé.”
Cô đem túi lớn túi nhỏ để trước mặt Bạch Thư Hân.
Bạch Thư Hân có chút kinh ngạc. “Những thứ này ở đâu ra vậy?”
Cố Gia Huy đi Phú Quốc công tác, đưa cả tớ theo, những thứ này đều là đặc sản Phú Quốc. Nhưng chắc là bác sĩ Doanh cũng có chuẩn bị cho cậu một ít, anh ấy về trước tớ một ngày.”
Hứa Minh Tâm nghe thế, cả người không ngừng run lên.
Mẹ cô đã mất, có phải bà đã sớm biết mình bị bệnh, muốn cứu mình nên mới đem cô đi đổi tiền?
Cuối cùng bà vẫn chết, thậm chí người nhặt xác cho cũng không có.
Hứa Minh Tâm đột nhiên một chút oán hận cũng không còn nữa.
Người chết như đèn cạn, người cũng đã chết rồi cô còn gì để oán hận nữa.
Có lẽ bà ấy cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, về tình có thể tha thứ.
“Vậy ông biết bà ấy được an táng ở đâu không?”
“Cái này ta cũng không biết. Bệnh viện kia cũng bị phá bỏ rồi rời đi mấy năm rồi.”
Không có chút manh mối nào… Người từ mười mấy năm trước, bây giờ cũng không tìm lại được.
Chút đầu mối ít ỏi trên tay Hứa Minh Tâm đã không còn nữa.
Cũng không thể nói không nhận được gì, ít nhất cô cũng biết mẹ mình không cố ý vứt bỏ mình, bà ấy chỉ là có nỗi khổ khó nói mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, không ít lần cô oán trách bà ấy, không hiểu tại sao bà sinh ra cô mà không nuôi dưỡng cô, thậm chí còn xem cô như một thứ công cụ.
Nếu bà ấy biết cuộc sống của cô những năm đó, bà ấy liệu có áy náy chút nào không?
Nhưng bây giờ… Cô đã bình tĩnh lại.
Hứa Minh Tâm đặt vé xe trở về trong tối hôm đó, lúc rời đi tâm trạng cô rất thản nhiên.
Cô không biết lúc mình rời khỏi trấn nhỏ, đã có người đuổi theo xe một đoạn rất xa nhưng vẫn đuổi không kịp.
Sáng sớm hôm sau bọn họ đến thành phố Phú Quốc, rồi ngồi máy bay trở về.
Hứa Minh Tâm vừa về đến nhà đã lăn lên giường ngủ một giấc.
Ngủ thẳng đến tận hai ba giờ chiều, bụng kêu ùng ục mới tỉnh lại.
Cố Gia Huy hiếm khi lại để cô ngủ thoải mái cả ngày, không cần quan tâm đến công việc, thật sự quá hạnh phúc mà.
Buổi tối Bạch Thư Hân gọi điện thoại cho cô, nói đi công tác về rồi, muốn tụ họp ăn bữa cơm.
Nhiệt độ Đà Nẵng rõ ràng trở lạnh hơn nhiều, cô chạy đến nhà hàng, cảm nhận được không khí từ mấy điều hòa mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Bạch Thư Hân, đây là đặc sản mang cho cậu, toàn là hải sản nhé.”
Cô đem túi lớn túi nhỏ để trước mặt Bạch Thư Hân.
Bạch Thư Hân có chút kinh ngạc. “Những thứ này ở đâu ra vậy?”
Cố Gia Huy đi Phú Quốc công tác, đưa cả tớ theo, những thứ này đều là đặc sản Phú Quốc. Nhưng chắc là bác sĩ Doanh cũng có chuẩn bị cho cậu một ít, anh ấy về trước tớ một ngày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.