Chương 585: 5
Nhị Tỷ
03/08/2022
Cố Gia Huy đã ngồi xuống rồi nhưng trông thấy cảnh đó thì lập tức nổi trận lôi đình, vội vàng đứng dậy đuổi theo nhưng lại bị Cố Yên gọi lại.
“Đừng đuổi theo nữa, anh không cản được anh ấy đầu. Cái em còn không thể cản được thì anh làm thế nào.”
Cố Gia Huy đờ đẫn quay đầu nhìn cô em gái cứng cỏi của mình đang rơi nước mắt.
Bạch Tùng Dương cũng không ngờ một buổi lễ kết hôn lại âmĩ thành thế này.
Ông áy náy nhìn Cố Gia Bảo, nói: “Thưa ông, là tôi không biết dạy dỗ châu nó nên mới để thằng bé làm ra chuyện hoang đường như thế. Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Yên, để thắng nhóc đó quay lại kết hôn ngay!”
Cố Gia Bảo tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, không muốn một câu nào.
Bạch Tùng Dương tự biết minh đuối lý nên cũng không nói thêm gì nữa mà quay sang an ủi khách khứa.
Thể nhưng một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, Lệ Nghiêm vẫn không trở lại.
Mẹ Bạch gọi điện thoại lại nói Bạch Thư Hân mất máu quá nhiều, bây giờ vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật chưa ra, sống chết không rõ.
Lệ Nghiêm vẫn trông chừng trước cửa phòng phẫu thuật, khuyên thể nào cũng không nghe.
Bạch Tùng Dương vẫn ra lệnh bảo Lệ Nghiêm nhanh chóng trở về.
Thế nhưng Bạch Tùng Dương còn chưa nói hết lời thì Cố Gia Bảo đã đi tới và giật lấy điện thoại ném xuống đất thật mạnh.
Chiếc điện thoại nhanh chóng vỡ thành mảnh nhỏ.
“Không lấy cưới hỏi gì nữa, hôn lễ hủy bỏ!” Ông ấy đã sôi máu sắp điện lên rồi, nhanh chóng tiền khách khứa ra về.
Cố Yên nhìn khách khứa lục tục rời đi, trước khi đi thì dù it dù nhiều gì bọn họ cũng liếc nhìn cô ấy vài lần.. Ánh mắt đó như đang cười cợt rồi lại thương hại cho cô.
Lễ cưới…
Một cột mốc lớn như thể nhưng chú rể lại bỏ chạy.
Anh ta quan tâm đến em gái, ai cũng hiểu được nhưng chẳng lẽ anh ta không thể chờ đến khi đeo nhẫn xong rồi đi ư? Anh ta thật sự vội vã không chờ nổi một vài phút nữa ư?
Anh ta đi thì có ích lợi gi? Phẫu thuật không thể đổi bác sĩ mổ chính giữa chừng, anh ta tới đó cũng chỉ có thể đứng chờ mà thôi.
Anh ta thà đứng đó chờ cũng không muốn đeo cho cô ấy chiếc nhẫn rồi đi.
Đó là chuyện nực cười và mia mai đến mức nào cơ chứ!
Cô là người tìm lễ đường, cô là người chọn váy cưới chọn nhẫn, tất cả những vị khách ngồi đầy trong lễ đường hôm nay đều nhận được từng tấm thiệp và món quà cưới tự tay cô chọn lựa.
Cô có thể trả giá hết tất cả mọi thứ, không tiếc mọi uất ức, buông bỏ tất cả sự kiêu ngạo của minh.
Chỉ mong một điều… Chú rể của cô có thể đến đúng giờ làm lễ.
Đúng là anh ta đã đến đây. Rồi lại rời đi trước khi kết thúc. Cô ấy đoán được đoạn mở đầu nhưng lại không ngờ được kết thúc.
“Đừng đuổi theo nữa, anh không cản được anh ấy đầu. Cái em còn không thể cản được thì anh làm thế nào.”
Cố Gia Huy đờ đẫn quay đầu nhìn cô em gái cứng cỏi của mình đang rơi nước mắt.
Bạch Tùng Dương cũng không ngờ một buổi lễ kết hôn lại âmĩ thành thế này.
Ông áy náy nhìn Cố Gia Bảo, nói: “Thưa ông, là tôi không biết dạy dỗ châu nó nên mới để thằng bé làm ra chuyện hoang đường như thế. Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Yên, để thắng nhóc đó quay lại kết hôn ngay!”
Cố Gia Bảo tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, không muốn một câu nào.
Bạch Tùng Dương tự biết minh đuối lý nên cũng không nói thêm gì nữa mà quay sang an ủi khách khứa.
Thể nhưng một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, Lệ Nghiêm vẫn không trở lại.
Mẹ Bạch gọi điện thoại lại nói Bạch Thư Hân mất máu quá nhiều, bây giờ vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật chưa ra, sống chết không rõ.
Lệ Nghiêm vẫn trông chừng trước cửa phòng phẫu thuật, khuyên thể nào cũng không nghe.
Bạch Tùng Dương vẫn ra lệnh bảo Lệ Nghiêm nhanh chóng trở về.
Thế nhưng Bạch Tùng Dương còn chưa nói hết lời thì Cố Gia Bảo đã đi tới và giật lấy điện thoại ném xuống đất thật mạnh.
Chiếc điện thoại nhanh chóng vỡ thành mảnh nhỏ.
“Không lấy cưới hỏi gì nữa, hôn lễ hủy bỏ!” Ông ấy đã sôi máu sắp điện lên rồi, nhanh chóng tiền khách khứa ra về.
Cố Yên nhìn khách khứa lục tục rời đi, trước khi đi thì dù it dù nhiều gì bọn họ cũng liếc nhìn cô ấy vài lần.. Ánh mắt đó như đang cười cợt rồi lại thương hại cho cô.
Lễ cưới…
Một cột mốc lớn như thể nhưng chú rể lại bỏ chạy.
Anh ta quan tâm đến em gái, ai cũng hiểu được nhưng chẳng lẽ anh ta không thể chờ đến khi đeo nhẫn xong rồi đi ư? Anh ta thật sự vội vã không chờ nổi một vài phút nữa ư?
Anh ta đi thì có ích lợi gi? Phẫu thuật không thể đổi bác sĩ mổ chính giữa chừng, anh ta tới đó cũng chỉ có thể đứng chờ mà thôi.
Anh ta thà đứng đó chờ cũng không muốn đeo cho cô ấy chiếc nhẫn rồi đi.
Đó là chuyện nực cười và mia mai đến mức nào cơ chứ!
Cô là người tìm lễ đường, cô là người chọn váy cưới chọn nhẫn, tất cả những vị khách ngồi đầy trong lễ đường hôm nay đều nhận được từng tấm thiệp và món quà cưới tự tay cô chọn lựa.
Cô có thể trả giá hết tất cả mọi thứ, không tiếc mọi uất ức, buông bỏ tất cả sự kiêu ngạo của minh.
Chỉ mong một điều… Chú rể của cô có thể đến đúng giờ làm lễ.
Đúng là anh ta đã đến đây. Rồi lại rời đi trước khi kết thúc. Cô ấy đoán được đoạn mở đầu nhưng lại không ngờ được kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.