Chương 666: 6
Nhị Tỷ
03/08/2022
Nhưng cô lại chẳng có chút tình cảm gì với gia đình này nữa rồi.
Giải thoát được thì tốt!
Cô không để Ngôn Dương lên tiếng, lạnh lùng nói: “Ông muốn tự công khai ra với giới truyền thông những chuyện ông đã từng làm mấy năm qua hả? Tôi khác Hứa An Kỳ, người nào có mắt đều có thể nhìn ra điều đó. Ông không sợ bị vạch mặt thì cũng đừng có trách tôi vô tình.”
“Minh Tâm, dù thế nào thì bố cũng là bố của con, dù trước kia bố hơi bất công nhưng con cũng không thể cắt đứt quan hệ với bố được! Bố đồng ý với con, sau này bố sẽ sửa tính đó lại, vậy được không?”
Hứa Văn Mạnh túm chặt lấy tay Hứa Minh Tâm, nhưng cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cô chưa bao giờ gặp người nào tráo trở như thế này, bây giờ thấy cô có giá trị lợi dụng thì dở bài ca tình nghĩa bố con. Vậy nghĩa là ngày xưa cô không có giá trị lợi dụng nên ông ta cũng không coi cô là con gái luôn.
Nhiều năm như vậy, cô đã nhìn ra bản chất của ông ta rồi.
Hứa Minh Tâm rút tay ra, nói: “Bố nuôi, mẹ nuôi, nếu như ông ta không chịu cắt đứt quan hệ thì cứ công khai đi.”
“Cũng được, dù không xóa bỏ được quan hệ thì nhà họ Hứa đứng giữa J&C và nhà họ Ngôn cũng khó mà sống nổi. Tiếc thật đấy, vốn dĩ ông định dựa vào Cố Triệt, nhưng bây giờ bản thân Cố Triệt cũng đang loạn hết lên rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nếu cậu ta giận lây sang nhà họ Hứa vì chuyện của Hứa An Kỳ thì cũng chẳng có gì đáng trách cả. Có khi cậu ta sẽ bàng quang, mặc kệ chuyện sống chết của nhà họ Hứa cũng nên.”
Ngôn Dương cười lạnh rồi nói. Nghe xong câu nói đó, vẻ mặt Hứa Văn Mạnh lập tức thay đổi, trở nên rất khó coi.
Hứa Văn Mạnh thấy mọi chuyện đã đến mức không thể cứu vớt nổi nữa rồi bây giờ giả có vờ tiếp thì cũng chẳng thể khiến Hứa Minh Tâm mềm lòng.
Nhìn vẻ mặt đứa con gái bất hiếu kia có vẻ như đã quyết tâm lắm rồi, đúng là phí công ông ta nuôi nấng bao năm qua, không ngờ bây giờ nó lại bạc tình phụ nghĩa như vậy.
Hứa Văn Mạnh thầm hối hận, đáng ra trước kia ông ta nên vứt Hứa Minh Tâm đi mới phải.
“Được lắm, muốn cắt bỏ quan hệ thì cũng được, vậy thì nhà họ Ngôn cũng phải cam đoan là từ nay về sau sẽ không làm khó nhà họ Hứa, trước mắt nhà họ Hứa đang có một hạng mục cần đầu tư, anh Phúc phải giúp tôi.”
Ngôn Dương nghe vậy thì bật cười, vỗ vỗ mấy cái vào mặt Hứa Văn Mạnh: “Tôi từng gặp rất nhiều người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như ông đấy, đến tận giờ phút này rồi mà ông vẫn muốn lợi dụng Hứa Minh Tâm à?”
“Mấy người cũng không muốn thấy cảnh Hứa Minh Tâm trở mặt với nhà họ Hứa rồi bẽ mặt trước mặt người ngoài chứ? Dù sao thì bây giờ tôi là vỏ mè đã sứt, nuôi con nhỏ bất hiếu này nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại không thể đòi hỏi nó báo đáp lại à?”
Hứa Văn Mạnh lộ bản mặt thật của mình ra.
Hứa Minh Tâm nghe ông ta nói vậy thì rất muốn cười lớn.
Ông bố này của cô có còn là người không vậy?
“Được rồi, con gái tôi đáng giá như vậy, coi như tôi bố thí cho ông đi. Chuyện tiếp theo chắc không cần tôi phải dạy đâu nhỉ? Mau công khai đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Sau đó Ngôn Dương quay lại nhìn Thẩm Thanh, vừa cười vừa nói: “Vợ, em có hài lòng với kết quả này không?”
“Cũng tạm được. Minh Tâm, chúng ta về nhà thôi, chuyện còn lại để cho bố nuôi con giải quyết đi. Gần đây mẹ thấy hơi nhạt mồm, con về làm cho mẹ mấy cái bánh ngọt để ăn đi.”
Giải thoát được thì tốt!
Cô không để Ngôn Dương lên tiếng, lạnh lùng nói: “Ông muốn tự công khai ra với giới truyền thông những chuyện ông đã từng làm mấy năm qua hả? Tôi khác Hứa An Kỳ, người nào có mắt đều có thể nhìn ra điều đó. Ông không sợ bị vạch mặt thì cũng đừng có trách tôi vô tình.”
“Minh Tâm, dù thế nào thì bố cũng là bố của con, dù trước kia bố hơi bất công nhưng con cũng không thể cắt đứt quan hệ với bố được! Bố đồng ý với con, sau này bố sẽ sửa tính đó lại, vậy được không?”
Hứa Văn Mạnh túm chặt lấy tay Hứa Minh Tâm, nhưng cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cô chưa bao giờ gặp người nào tráo trở như thế này, bây giờ thấy cô có giá trị lợi dụng thì dở bài ca tình nghĩa bố con. Vậy nghĩa là ngày xưa cô không có giá trị lợi dụng nên ông ta cũng không coi cô là con gái luôn.
Nhiều năm như vậy, cô đã nhìn ra bản chất của ông ta rồi.
Hứa Minh Tâm rút tay ra, nói: “Bố nuôi, mẹ nuôi, nếu như ông ta không chịu cắt đứt quan hệ thì cứ công khai đi.”
“Cũng được, dù không xóa bỏ được quan hệ thì nhà họ Hứa đứng giữa J&C và nhà họ Ngôn cũng khó mà sống nổi. Tiếc thật đấy, vốn dĩ ông định dựa vào Cố Triệt, nhưng bây giờ bản thân Cố Triệt cũng đang loạn hết lên rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nếu cậu ta giận lây sang nhà họ Hứa vì chuyện của Hứa An Kỳ thì cũng chẳng có gì đáng trách cả. Có khi cậu ta sẽ bàng quang, mặc kệ chuyện sống chết của nhà họ Hứa cũng nên.”
Ngôn Dương cười lạnh rồi nói. Nghe xong câu nói đó, vẻ mặt Hứa Văn Mạnh lập tức thay đổi, trở nên rất khó coi.
Hứa Văn Mạnh thấy mọi chuyện đã đến mức không thể cứu vớt nổi nữa rồi bây giờ giả có vờ tiếp thì cũng chẳng thể khiến Hứa Minh Tâm mềm lòng.
Nhìn vẻ mặt đứa con gái bất hiếu kia có vẻ như đã quyết tâm lắm rồi, đúng là phí công ông ta nuôi nấng bao năm qua, không ngờ bây giờ nó lại bạc tình phụ nghĩa như vậy.
Hứa Văn Mạnh thầm hối hận, đáng ra trước kia ông ta nên vứt Hứa Minh Tâm đi mới phải.
“Được lắm, muốn cắt bỏ quan hệ thì cũng được, vậy thì nhà họ Ngôn cũng phải cam đoan là từ nay về sau sẽ không làm khó nhà họ Hứa, trước mắt nhà họ Hứa đang có một hạng mục cần đầu tư, anh Phúc phải giúp tôi.”
Ngôn Dương nghe vậy thì bật cười, vỗ vỗ mấy cái vào mặt Hứa Văn Mạnh: “Tôi từng gặp rất nhiều người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như ông đấy, đến tận giờ phút này rồi mà ông vẫn muốn lợi dụng Hứa Minh Tâm à?”
“Mấy người cũng không muốn thấy cảnh Hứa Minh Tâm trở mặt với nhà họ Hứa rồi bẽ mặt trước mặt người ngoài chứ? Dù sao thì bây giờ tôi là vỏ mè đã sứt, nuôi con nhỏ bất hiếu này nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại không thể đòi hỏi nó báo đáp lại à?”
Hứa Văn Mạnh lộ bản mặt thật của mình ra.
Hứa Minh Tâm nghe ông ta nói vậy thì rất muốn cười lớn.
Ông bố này của cô có còn là người không vậy?
“Được rồi, con gái tôi đáng giá như vậy, coi như tôi bố thí cho ông đi. Chuyện tiếp theo chắc không cần tôi phải dạy đâu nhỉ? Mau công khai đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Sau đó Ngôn Dương quay lại nhìn Thẩm Thanh, vừa cười vừa nói: “Vợ, em có hài lòng với kết quả này không?”
“Cũng tạm được. Minh Tâm, chúng ta về nhà thôi, chuyện còn lại để cho bố nuôi con giải quyết đi. Gần đây mẹ thấy hơi nhạt mồm, con về làm cho mẹ mấy cái bánh ngọt để ăn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.