Chương 567: 7
Nhị Tỷ
03/08/2022
“Anh muốn chúc phúc em cái gì thế?”
“Anh cũng không mong gì nhiều, chỉ mong em có thể vui vẻ, sống lâu trăm tuổi là tốt rồi.”
“Hai chúng ta cùng nhau sống lâu trăm tuổi… Không đúng, anh sống lâu trăm tuổi còn em cứ chín mươi tuổi là được rồi. Thể thì chúng ta có thể không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!”
“Thế thì em sẽ sống ít hơn anh mười năm, em không thấy thiệt thòi ư? “Không thiệt thòi gì cả! Không có anh thì em có sống thêm một trăm năm cũng chẳng vui vẻ gì!”
“Hứa Minh Tâm, thật ra anh không tin vào thần thánh, anh tin rằng quyết định của con người có thể thay đổi tất cả mọi thứ, cái gì cũng phải cố gắng mới có được, anh không tin vào số mệnh. Thế nhưng lần trước khi em gặp chuyện không may thì anh bắt đầu tin tưởng. Anh bỗng nhiên tin vào số mệnh, chắc chắn em chính là người ông trời dành cho anh. Anh không biết là có kiếp sau không, nếu có thì anh vẫn muốn mình được sinh ra trước em, bảo vệ em!”
“Được thôi, quyết định thể nhé!” Hứa Minh Tâm không nhịn được ngheo tay với anh.
Sau khi ăn bữa cơm tất niên xong thì Hứa Minh Tâm bắt đầu châm pháo hoa, pháo trúc.
Cô hơi sợ nên không dám, Cố Gia Huy bèn đi tới.
Khi pháo nổ, cô sợ tới mức che kín lỗ tai lại.
“Thật là đẹp!”
“Năm nay cũng thú vị thật!”
Mọi người nói cười vui vẻ.
“Cố Gia Huy, anh xem kia! Đẹp quá, em phải chụp lại mới được!” Hửa Minh Tâm cầm lấy điện di động ghi lại khoảnh khắc này.
“Cố Gia Huy, chúng ta cũng chụp cùng nhau một tấm đi, anh không thường chụp hình chung với em!”
“Được.”
Cố Gia Huy nghiêng người tới, không ngờ khi Hứa Minh Tâm nhân chụp thì anh lại đột nhiên quay sang hôn lên má cô.
Cảnh đó được ghi lại trong bức ảnh.
Hứa Minh Tâm giật mình một lúc sau mới phản ứng lại.
“Anh chơi trò đánh lén em.”
“Thế thì anh làm công khai một tí vậy.” Cố Gia Huy nghe vậy thì nhanh chóng ôm lấy người cô khiến Hứa Minh Tâm không thể trốn được rồi cúi xuống hôn cô trước mặt tất cả mọi người.
Mặt Hứa Minh Tâm đỏ lên, cũng nghe được tiếng cười của mọi người và cám thấy cực kì ngượng.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng sức của đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều nên không làm gì được cảm thấy thật không tốt ý tứ. Cuối cùng, cô chỉ có thể mặc anh làm xăng làm bậy. Sau nụ hôn sau đó thì hai má Hức Minh Tâm nóng bỏng.
Anh tách mỗi mình ra, vẫn còn lưu luyến.
Hứa Minh Tâm thở phì phì nhấc chân giẫm lên chân anh, Cố Gia Huy đau nhíu mày lại.
“Cho anh chừa cái tôi là chuyện xấu, rất nhiều người đang nhìn, ngượng chết đi được!”
“Ha ha ha, cô Minh Tâm ngượng ngùng roi!”
“Chúng tôi đâu phải là người ngoài, thanh niên trẻ yêu đương, chủng tôi hiểu mà!”
“Mọi người lại còn nói đỡ cho anh ấy ư?” Hứa Minh Tâm bất dac di noi.
“Tất nhiên rồi, thêm một lần nữa nào!”
Bọn họ nhảo nhào lên, chủ An hơn báy mươi tuổi cũng tham gia vào câu chuyện này.
“Lần này không phải là anh muốn đâu mà là bọn họ yêu cầu đấy nhé. Nếu em không cho anh hôn thì làm sao anh làm chủ cái nhà này được nữa?”
“Chủ nhà là em mà?”
“Ừ, của em, anh cũng là của em nốt!”
“Anh cũng không mong gì nhiều, chỉ mong em có thể vui vẻ, sống lâu trăm tuổi là tốt rồi.”
“Hai chúng ta cùng nhau sống lâu trăm tuổi… Không đúng, anh sống lâu trăm tuổi còn em cứ chín mươi tuổi là được rồi. Thể thì chúng ta có thể không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!”
“Thế thì em sẽ sống ít hơn anh mười năm, em không thấy thiệt thòi ư? “Không thiệt thòi gì cả! Không có anh thì em có sống thêm một trăm năm cũng chẳng vui vẻ gì!”
“Hứa Minh Tâm, thật ra anh không tin vào thần thánh, anh tin rằng quyết định của con người có thể thay đổi tất cả mọi thứ, cái gì cũng phải cố gắng mới có được, anh không tin vào số mệnh. Thế nhưng lần trước khi em gặp chuyện không may thì anh bắt đầu tin tưởng. Anh bỗng nhiên tin vào số mệnh, chắc chắn em chính là người ông trời dành cho anh. Anh không biết là có kiếp sau không, nếu có thì anh vẫn muốn mình được sinh ra trước em, bảo vệ em!”
“Được thôi, quyết định thể nhé!” Hứa Minh Tâm không nhịn được ngheo tay với anh.
Sau khi ăn bữa cơm tất niên xong thì Hứa Minh Tâm bắt đầu châm pháo hoa, pháo trúc.
Cô hơi sợ nên không dám, Cố Gia Huy bèn đi tới.
Khi pháo nổ, cô sợ tới mức che kín lỗ tai lại.
“Thật là đẹp!”
“Năm nay cũng thú vị thật!”
Mọi người nói cười vui vẻ.
“Cố Gia Huy, anh xem kia! Đẹp quá, em phải chụp lại mới được!” Hửa Minh Tâm cầm lấy điện di động ghi lại khoảnh khắc này.
“Cố Gia Huy, chúng ta cũng chụp cùng nhau một tấm đi, anh không thường chụp hình chung với em!”
“Được.”
Cố Gia Huy nghiêng người tới, không ngờ khi Hứa Minh Tâm nhân chụp thì anh lại đột nhiên quay sang hôn lên má cô.
Cảnh đó được ghi lại trong bức ảnh.
Hứa Minh Tâm giật mình một lúc sau mới phản ứng lại.
“Anh chơi trò đánh lén em.”
“Thế thì anh làm công khai một tí vậy.” Cố Gia Huy nghe vậy thì nhanh chóng ôm lấy người cô khiến Hứa Minh Tâm không thể trốn được rồi cúi xuống hôn cô trước mặt tất cả mọi người.
Mặt Hứa Minh Tâm đỏ lên, cũng nghe được tiếng cười của mọi người và cám thấy cực kì ngượng.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng sức của đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều nên không làm gì được cảm thấy thật không tốt ý tứ. Cuối cùng, cô chỉ có thể mặc anh làm xăng làm bậy. Sau nụ hôn sau đó thì hai má Hức Minh Tâm nóng bỏng.
Anh tách mỗi mình ra, vẫn còn lưu luyến.
Hứa Minh Tâm thở phì phì nhấc chân giẫm lên chân anh, Cố Gia Huy đau nhíu mày lại.
“Cho anh chừa cái tôi là chuyện xấu, rất nhiều người đang nhìn, ngượng chết đi được!”
“Ha ha ha, cô Minh Tâm ngượng ngùng roi!”
“Chúng tôi đâu phải là người ngoài, thanh niên trẻ yêu đương, chủng tôi hiểu mà!”
“Mọi người lại còn nói đỡ cho anh ấy ư?” Hứa Minh Tâm bất dac di noi.
“Tất nhiên rồi, thêm một lần nữa nào!”
Bọn họ nhảo nhào lên, chủ An hơn báy mươi tuổi cũng tham gia vào câu chuyện này.
“Lần này không phải là anh muốn đâu mà là bọn họ yêu cầu đấy nhé. Nếu em không cho anh hôn thì làm sao anh làm chủ cái nhà này được nữa?”
“Chủ nhà là em mà?”
“Ừ, của em, anh cũng là của em nốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.