Chương 707: 7
Nhị Tỷ
03/08/2022
“Những chuyện không hay trước kia em đã quên sạch rồi, anh cũng đừng nhớ đến nữa. Anh chưa bao giờ mắc nợ em điều gì, là em… là em luôn làm liên lụy đến anh. Em gái của anh trưởng thành rồi, không cần sự bảo vệ của anh nữa, sau này sẽ có người bảo vệ em. Những sự dịu dàng của anh, vẫn là để dành cho người khác đi, em không thèm đâu!”
Bạch Thư Hân cố nhịn nghẹn ngào, nói hết ra những lời đã ấp ủ từ lâu.
Thì ra… nói thẳng ra hết thì thoải mái nhẹ lòng như vậy.
Lệ Nghiêm nghe thấy lời này thì quay người lại, khóe môi cong lên một nụ cười yếu ớt.
Anh ta không nói gì cả, chỉ là gật gật đầu, ánh mắt rất dịu dàng.
Cô ấy nhìn ra được, ánh mắt này là ánh mắt của anh trai dành cho em gái.
Cô ấy thoải mái rồi, điều nên làm thì đã làm rồi, cô ấy không hối hận.
Cô ấy cũng sẽ không dừng lại mà tiếp tục bước tiếp, cô ấy sẽ tìm được người đàn ông yêu mình sâu đậm.
“Lên đường bình an.” Cô vẫy vẫy cánh tay, tiễn anh đi. Lệ Nghiêm gật đầu, quay người rời đi.
“Thư Hàn.”
Lệ Nghiêm rời khỏi cửa kiểm tra an ninh rồi biến mất không thấy nữa.
Hứa Minh Tâm biết Bạch Thư Hân không chịu đựng nữa rồi, cô không kìm được mà ôm cô ấy.
Cô ấy gào khóc nức nở, thảm hại giống như một đứa trẻ. Cố Gia Huy biết điều mà rời khỏi, để cho hai người phụ nữ ở với nhau.
Yêu mà không được ở bên nhau là điều khiến người ta đau lòng nhất.
Yên đi rồi, Lệ Nghiêm cũng đi rồi, nhưng Thư Hàn cũng không được như mong ước.
Hứa Minh Tâm không những VỖ VỖ vào lưng Bạch Thư Hân, nhẫn nại dỗ cô ấy, giống như dỗ một đứa trẻ vậy.
Bạch Thư Hân khóc rất lâu, thu hút không ít ánh mắt của mọi người, đến cuối cùng không dễ gì mới ngừng nước mắt lại được.
Hứa Minh Tâm thấy cô ấy không khóc nữa, cô lau nước mắt cho cô ấy và nói: “Không khóc nữa, ngoan, lát nữa đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
“Minh Tâm, tại sao mỗi lần cậu an ủi tớ, là đều đi ăn hết vậy?” Cô ấy vừa thút thít vừa hỏi.
“Không phải có câu nói là chuyển đau thương thành sức ăn sao? Không lẽ không đúng sao?”
“Đúng, một cách rất đơn giản cộc cằn, cậu biết ở đâu có đồ ăn ngon không, đưa tớ đi đi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì mắt liền sáng lên, kéo tay Bạch Thư Hân, bắt đầu vơ vét đồ ăn ngon ở các đường phố ngõ hẻm.
Cô giống như cái máy thăm dò, cái tiệm ở trong hẻm nhỏ cũng có thể bị cô tìm ra được.
Xe của Cố Gia Huy hoàn toàn không chạy vào được, chỉ có thể dừng ở bên ngoài nhún nhường hạ mình đi vào mua rồi xách đồ.
Anh rất có kiên nhẫn, cứ nhìn thấy Hứa Minh Tâm ăn dơ miệng thì đưa một tờ khăn giấy cho cô.
Bạch Thư Hân để ý đến những chi tiết này, từ đáy lòng cô ấy cảm thấy vui thay cho người chị em tốt của mình.
Tình yêu của cô giống như hoa hướng dương, nở rất rực rỡ.
Nhìn thấy Hứa Minh Tâm hạnh phúc như vậy, đột nhiên cô ấy cảm thấy mình không cần phải suy sụp tinh thần.
Bạch Thư Hân cố nhịn nghẹn ngào, nói hết ra những lời đã ấp ủ từ lâu.
Thì ra… nói thẳng ra hết thì thoải mái nhẹ lòng như vậy.
Lệ Nghiêm nghe thấy lời này thì quay người lại, khóe môi cong lên một nụ cười yếu ớt.
Anh ta không nói gì cả, chỉ là gật gật đầu, ánh mắt rất dịu dàng.
Cô ấy nhìn ra được, ánh mắt này là ánh mắt của anh trai dành cho em gái.
Cô ấy thoải mái rồi, điều nên làm thì đã làm rồi, cô ấy không hối hận.
Cô ấy cũng sẽ không dừng lại mà tiếp tục bước tiếp, cô ấy sẽ tìm được người đàn ông yêu mình sâu đậm.
“Lên đường bình an.” Cô vẫy vẫy cánh tay, tiễn anh đi. Lệ Nghiêm gật đầu, quay người rời đi.
“Thư Hàn.”
Lệ Nghiêm rời khỏi cửa kiểm tra an ninh rồi biến mất không thấy nữa.
Hứa Minh Tâm biết Bạch Thư Hân không chịu đựng nữa rồi, cô không kìm được mà ôm cô ấy.
Cô ấy gào khóc nức nở, thảm hại giống như một đứa trẻ. Cố Gia Huy biết điều mà rời khỏi, để cho hai người phụ nữ ở với nhau.
Yêu mà không được ở bên nhau là điều khiến người ta đau lòng nhất.
Yên đi rồi, Lệ Nghiêm cũng đi rồi, nhưng Thư Hàn cũng không được như mong ước.
Hứa Minh Tâm không những VỖ VỖ vào lưng Bạch Thư Hân, nhẫn nại dỗ cô ấy, giống như dỗ một đứa trẻ vậy.
Bạch Thư Hân khóc rất lâu, thu hút không ít ánh mắt của mọi người, đến cuối cùng không dễ gì mới ngừng nước mắt lại được.
Hứa Minh Tâm thấy cô ấy không khóc nữa, cô lau nước mắt cho cô ấy và nói: “Không khóc nữa, ngoan, lát nữa đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
“Minh Tâm, tại sao mỗi lần cậu an ủi tớ, là đều đi ăn hết vậy?” Cô ấy vừa thút thít vừa hỏi.
“Không phải có câu nói là chuyển đau thương thành sức ăn sao? Không lẽ không đúng sao?”
“Đúng, một cách rất đơn giản cộc cằn, cậu biết ở đâu có đồ ăn ngon không, đưa tớ đi đi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì mắt liền sáng lên, kéo tay Bạch Thư Hân, bắt đầu vơ vét đồ ăn ngon ở các đường phố ngõ hẻm.
Cô giống như cái máy thăm dò, cái tiệm ở trong hẻm nhỏ cũng có thể bị cô tìm ra được.
Xe của Cố Gia Huy hoàn toàn không chạy vào được, chỉ có thể dừng ở bên ngoài nhún nhường hạ mình đi vào mua rồi xách đồ.
Anh rất có kiên nhẫn, cứ nhìn thấy Hứa Minh Tâm ăn dơ miệng thì đưa một tờ khăn giấy cho cô.
Bạch Thư Hân để ý đến những chi tiết này, từ đáy lòng cô ấy cảm thấy vui thay cho người chị em tốt của mình.
Tình yêu của cô giống như hoa hướng dương, nở rất rực rỡ.
Nhìn thấy Hứa Minh Tâm hạnh phúc như vậy, đột nhiên cô ấy cảm thấy mình không cần phải suy sụp tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.