Chương 658: 8
Nhị Tỷ
03/08/2022
Người cô còn chưa khỏe lại, chạy được một lúc thì chỗ nào cũng đau.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy Cố Gia Huy chưa đuổi theo thì cũng chẳng biết tả cảm xúc của mình là thỏa mãn hay đau khổ nữa.
Hứa Minh Tâm thở phì phò, đá đám cây ven đường.
Cô vừa tỉnh lại thì thấy một ông già râu ria xồm xoàm đang làu bàu gì đó.
Sau khi hỏi một lúc thì đối phương mới nói rõ ra đầu đuôi câu chuyện.
Cố Gia Huy sợ phần ký ức đó sẽ khiến cô cảm thấy đau khổ nên mới chọn cách thôi miên cô.
Đúng là phần ký ức đó rất đáng sợ, nhưng cô không thể xóa nó đi được.
Phải vấp ngã thì mới khôn ra được, chẳng lẽ anh không hiểu bài học này à?
Chẳng lẽ nếu yêu anh thì lúc nào cũng phải xóa hết mọi đau khổ, chỉ để lại những câu chuyện vui vẻ à?
Cô không chỉ muốn sống yên ổn với anh, mà còn muốn vượt qua những hoạn nạn cùng anh.
Càng nghĩ đến những việc này thì Hứa Minh Tâm lại càng tức.
Cô đang đi bộ thì nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, quay lại thì thấy Cố Gia Huy đã đuổi kịp cô rồi. Cô hoảng sợ, vội vàng bỏ trốn.
“Hứa Minh Tâm, em mà dám chạy thêm bước nữa là anh đánh gãy chân em đấy!”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hoảng hốt, cả người run lên.
Câu nói này có lực sát thương rất mạnh.
Hứa Minh Tâm phẫn nộ quay người lại nhìn anh: “Anh là gì của em chứ? Tại sao em phải nghe lời anh! Anh nói em đứng lại là em phải đứng chắc. Có giỏi thì anh đánh gãy chân em rồi lại xóa sạch trí nhớ của em đi! Anh có bản lĩnh, anh lợi hại!”
Cô tức giận nói.
Đánh gãy chân thì đánh gãy chân, giỏi thì đánh chết cô luôn đi!
Cô quay người rời đi, nhưng đôi chân ngắn cũn của cô sao có thể sánh bằng được tốc độ của Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy đi đến, ôm cô vào lòng, hai tay giữ chặt lấy cô giống như xiềng xích xung quanh người cô vậy.
Hứa Minh Tâm ra sức giãy dụa, nhưng cố đến mấy thì vẫn chẳng có kết quả gì.
“Thả em ra!”
Cô nổi giận, giọng nói cao vút.
“Không thả. Em vừa hỏi anh là gì của em phải không? Anh là người đàn ông của em, em hiểu chưa hả?”
Nói xong câu đó, anh đặt cô xuống rồi bá đạo hôn cô một cái.
“Á…” Hứa Minh Tâm bị đau, hít sâu một hơi.
Cố Gia Huy cũng nhận ra có chuyện gì đó sai sai.
Đầu lưỡi của cô..
“Đã có chuyện gì?”
Anh giữ chặt miệng cô lại, không cho cô ngậm miệng vào, nhìn vào trong thì thấy đầu lưỡi của cô bị rách một vết rất sâu.
Chẳng lẽ Anh hiểu rồi.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy Cố Gia Huy chưa đuổi theo thì cũng chẳng biết tả cảm xúc của mình là thỏa mãn hay đau khổ nữa.
Hứa Minh Tâm thở phì phò, đá đám cây ven đường.
Cô vừa tỉnh lại thì thấy một ông già râu ria xồm xoàm đang làu bàu gì đó.
Sau khi hỏi một lúc thì đối phương mới nói rõ ra đầu đuôi câu chuyện.
Cố Gia Huy sợ phần ký ức đó sẽ khiến cô cảm thấy đau khổ nên mới chọn cách thôi miên cô.
Đúng là phần ký ức đó rất đáng sợ, nhưng cô không thể xóa nó đi được.
Phải vấp ngã thì mới khôn ra được, chẳng lẽ anh không hiểu bài học này à?
Chẳng lẽ nếu yêu anh thì lúc nào cũng phải xóa hết mọi đau khổ, chỉ để lại những câu chuyện vui vẻ à?
Cô không chỉ muốn sống yên ổn với anh, mà còn muốn vượt qua những hoạn nạn cùng anh.
Càng nghĩ đến những việc này thì Hứa Minh Tâm lại càng tức.
Cô đang đi bộ thì nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, quay lại thì thấy Cố Gia Huy đã đuổi kịp cô rồi. Cô hoảng sợ, vội vàng bỏ trốn.
“Hứa Minh Tâm, em mà dám chạy thêm bước nữa là anh đánh gãy chân em đấy!”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hoảng hốt, cả người run lên.
Câu nói này có lực sát thương rất mạnh.
Hứa Minh Tâm phẫn nộ quay người lại nhìn anh: “Anh là gì của em chứ? Tại sao em phải nghe lời anh! Anh nói em đứng lại là em phải đứng chắc. Có giỏi thì anh đánh gãy chân em rồi lại xóa sạch trí nhớ của em đi! Anh có bản lĩnh, anh lợi hại!”
Cô tức giận nói.
Đánh gãy chân thì đánh gãy chân, giỏi thì đánh chết cô luôn đi!
Cô quay người rời đi, nhưng đôi chân ngắn cũn của cô sao có thể sánh bằng được tốc độ của Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy đi đến, ôm cô vào lòng, hai tay giữ chặt lấy cô giống như xiềng xích xung quanh người cô vậy.
Hứa Minh Tâm ra sức giãy dụa, nhưng cố đến mấy thì vẫn chẳng có kết quả gì.
“Thả em ra!”
Cô nổi giận, giọng nói cao vút.
“Không thả. Em vừa hỏi anh là gì của em phải không? Anh là người đàn ông của em, em hiểu chưa hả?”
Nói xong câu đó, anh đặt cô xuống rồi bá đạo hôn cô một cái.
“Á…” Hứa Minh Tâm bị đau, hít sâu một hơi.
Cố Gia Huy cũng nhận ra có chuyện gì đó sai sai.
Đầu lưỡi của cô..
“Đã có chuyện gì?”
Anh giữ chặt miệng cô lại, không cho cô ngậm miệng vào, nhìn vào trong thì thấy đầu lưỡi của cô bị rách một vết rất sâu.
Chẳng lẽ Anh hiểu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.