Chương 1030
Nhị Tỷ
03/08/2022
Có lẽ thời gian sẽ rất dài nhưng cô tin chắc rằng đến một ngày nào đó mình sẽ làm được thôi! “Bạch Thư Hân, em thích kiểu đàn ông thế nào? Tôi có thể giúp em tìm thử xem.”
“Kiểu đàn ông tôi thích ư?”
Bạch Thư Hân nghe thế thì lại bắt đầu vắt óc suy nghĩ: “Chắc là vừa thông minh vừa mạnh mẽ, không thể thua kém tôi được nên ít nhất phải hơn được tôi, có thể đứng trước mặt bảo vệ cho tôi. Sẽ tốt với tôi, đó là những điều cơ bản nhất, còn phải yêu tôi nữa.”
“Đừng nghiêm túc chẳng có gì thú vị, cũng đừng lên lớp dạy dỗ tôi mọi lúc mọi nơi, tôi thích người đó có thể lãng mạn hơn một chút, có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng tôi.”
“Nói chung sơ sơ là… Như thế.”
Ôn Ngụy Phong nghe thể lập tức trở nên im lặng.
Bản thân anh ta không được tính là thông minh mà cũng chẳng mạnh mẽ, còn yếu hơn cả Thư Hân, gặp chuyện không may thì dù có chắn trước mặt cũng không thể bảo vệ được ai.
Anh ta lại là người nghiêm túc không thú vị, chỉ biết nấu cơm quét dọn nhà cửa, dạy đời thì cũng không đến nỗi nhưng anh ta chẳng biết gì về lãng mạn, lại càng không hiểu được suy nghĩ trong lòng Bạch Thư Hân.
Thế là anh ta… Đã hoàn toàn thất bại rồi đấy ư?
Quả nhiên anh ta không nên có những suy nghĩ vượt quá giới hạn của mình, đáp án đó đã nằm sẵn trong dự đoán rồi cơ mà. “Yêu cầu của tôi có cao không?”
Thấy Ôn Ngụy Doanh không nói lời nào, cô ấy lại kiềm lòng không đặng hỏi. “Không… Không cao…”
Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Thư Hân mà chỉ làm bộ như đang nghiêm túc xem đường, sự thật là ánh mắt cứ liếc sang cô ấy mãi.
Thật ra… Anh ta biết rõ bản thân mình không xứng với người con gái ấy nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy cực kì khó chịu thế này?
Rốt cuộc anh ta vẫn còn ảo tưởng về điều gì, hi vọng xa vời thêm gì nữa?
Anh ta cũng không biết.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì gật đầu, tựa vào tọa ỷ thượng nhìn bên ngoài cực nhanh cảnh sắc. Cô ấy không nhịn được cong môi lên cười tự giễu.
Con người ta chọn vợ chọn chồng làm gì có nhiều tiêu chuẩn như thế đâu cơ chứ.
Mẫu người chồng lý tưởng trong lòng cô ấy cũng không phải kiểu người như Nguyễn Doanh, con người sống nề nếp đâu ra đấy như anh ta chính là kiểu cô ấy căm ghét đến tận xương tuỷ.
Thế nhưng đem lòng thích người ta thì cứ thích thôi, chỉ cần thích thôi là đủ để bỏ qua hết tất cả mọi khuyết điểm của người đó rồi.
Cô ấy nói nhiều như thế chỉ để tạo ra một nửa lý tưởng trong suy nghĩ của mình mà thôi.
Nếu như mang ra ngoài đời thật thì cô ấy cũng chẳng có bao nhiêu điều kiện đâu mà. Chỉ cần người đó yêu thương mình là đủ lắm rồi.
Hai người không cần phải nhìn nhau là thích, chỉ cần ở bên nhau thật lâu vẫn không thấy chán ngán nhau là được rồi.
Đó mới là cách tốt nhất để hai người có thể nằm tay nhau đi cả quãng đường dài.
Mong là đời này cô ấy có thể tìm được một người có thể ở bên mình thật lâu. Sau khi trở về nhà trợ, hai người chia nhau ai về nhà nấu.
“Kiểu đàn ông tôi thích ư?”
Bạch Thư Hân nghe thế thì lại bắt đầu vắt óc suy nghĩ: “Chắc là vừa thông minh vừa mạnh mẽ, không thể thua kém tôi được nên ít nhất phải hơn được tôi, có thể đứng trước mặt bảo vệ cho tôi. Sẽ tốt với tôi, đó là những điều cơ bản nhất, còn phải yêu tôi nữa.”
“Đừng nghiêm túc chẳng có gì thú vị, cũng đừng lên lớp dạy dỗ tôi mọi lúc mọi nơi, tôi thích người đó có thể lãng mạn hơn một chút, có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng tôi.”
“Nói chung sơ sơ là… Như thế.”
Ôn Ngụy Phong nghe thể lập tức trở nên im lặng.
Bản thân anh ta không được tính là thông minh mà cũng chẳng mạnh mẽ, còn yếu hơn cả Thư Hân, gặp chuyện không may thì dù có chắn trước mặt cũng không thể bảo vệ được ai.
Anh ta lại là người nghiêm túc không thú vị, chỉ biết nấu cơm quét dọn nhà cửa, dạy đời thì cũng không đến nỗi nhưng anh ta chẳng biết gì về lãng mạn, lại càng không hiểu được suy nghĩ trong lòng Bạch Thư Hân.
Thế là anh ta… Đã hoàn toàn thất bại rồi đấy ư?
Quả nhiên anh ta không nên có những suy nghĩ vượt quá giới hạn của mình, đáp án đó đã nằm sẵn trong dự đoán rồi cơ mà. “Yêu cầu của tôi có cao không?”
Thấy Ôn Ngụy Doanh không nói lời nào, cô ấy lại kiềm lòng không đặng hỏi. “Không… Không cao…”
Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Thư Hân mà chỉ làm bộ như đang nghiêm túc xem đường, sự thật là ánh mắt cứ liếc sang cô ấy mãi.
Thật ra… Anh ta biết rõ bản thân mình không xứng với người con gái ấy nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy cực kì khó chịu thế này?
Rốt cuộc anh ta vẫn còn ảo tưởng về điều gì, hi vọng xa vời thêm gì nữa?
Anh ta cũng không biết.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì gật đầu, tựa vào tọa ỷ thượng nhìn bên ngoài cực nhanh cảnh sắc. Cô ấy không nhịn được cong môi lên cười tự giễu.
Con người ta chọn vợ chọn chồng làm gì có nhiều tiêu chuẩn như thế đâu cơ chứ.
Mẫu người chồng lý tưởng trong lòng cô ấy cũng không phải kiểu người như Nguyễn Doanh, con người sống nề nếp đâu ra đấy như anh ta chính là kiểu cô ấy căm ghét đến tận xương tuỷ.
Thế nhưng đem lòng thích người ta thì cứ thích thôi, chỉ cần thích thôi là đủ để bỏ qua hết tất cả mọi khuyết điểm của người đó rồi.
Cô ấy nói nhiều như thế chỉ để tạo ra một nửa lý tưởng trong suy nghĩ của mình mà thôi.
Nếu như mang ra ngoài đời thật thì cô ấy cũng chẳng có bao nhiêu điều kiện đâu mà. Chỉ cần người đó yêu thương mình là đủ lắm rồi.
Hai người không cần phải nhìn nhau là thích, chỉ cần ở bên nhau thật lâu vẫn không thấy chán ngán nhau là được rồi.
Đó mới là cách tốt nhất để hai người có thể nằm tay nhau đi cả quãng đường dài.
Mong là đời này cô ấy có thể tìm được một người có thể ở bên mình thật lâu. Sau khi trở về nhà trợ, hai người chia nhau ai về nhà nấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.