Chương 1073
Nhị Tỷ
03/08/2022
Bạch Thư Hân gật đầu và tiễn quản lý di.
Cô tròn mắt nhìn những thứ quen thuộc trong căn phòng này, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
Cô mệt mỏi ngồi xuống và khóc òa lên thật to.
Sáng sớm hôm sau Bạch Thư Hân đến công ty thì phát hiện Ôn Ngụy Phong vẫn chưa tới, có đồng nghiệp đang dọn bàn làm việc của anh ta.
Vậy là anh ta đã đi thật rồi, chẳng mang theo bất kì thứ gì cả.
Cuối cùng cô không thể dằn lòng được, gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy để hỏi xem Ôn Ngụy Phong đang ở nơi nào.
Cố Gia Huy trả lời rất nhanh, nói Ôn Ngụy Phong đã trở lại London.
Biết được tin tức đó, Bạch Thư Hân không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là phản ứng nào khác.
Anh ta đã trở về bình an, thế thì cô ấy cũng không cần phải suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nếu cô là người đã nói ra những lời tuyệt tình như thế thì cũng không nên để mọi thứ có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Cô ấy không nói thêm gì, chỉ bảo Cố Gia Huy giữ bí mật, đừng nói cho Ôn Ngụy Phong biết cô ấy từng gọi điện hỏi về anh ta.
Bấy giờ, ở London…
Ôn Thanh Vân nhìn Ôn Ngụy Phong từ đầu tới chân và nghi ngờ không biết người trước mặt có phải là em trai ruột của mình không.
Mới đi ra nước ngoài có mấy tháng ngắn ngủi mà cảm giác cứ như đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Tuy là vẫn hiền hòa nhã nhặn nhưng mất đi một cặp kính có dây đeo vàng, đôi mắt cũng trở nên có hồn hơn hẳn, thậm chí ánh mắt cũng trở nên sắc bén và mạnh mẽ hơn nhiều.
Trước đây Ôn Ngụy Phong vẫn không biết bản thân mình muốn gì, thích gì, nhưng lần này rời khỏi nhà, dường như anh ta đã mang về một mục tiêu rõ ràng.
Anh ta trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều, trước đây anh ta trông như một cô gái nhỏ gió thổi cái là bay.
Bây giờ cô ấy thử chạm vào vai Ôn Ngụy Phong, cảm giác cực kì cứng rắn. “Em… Em là Ôn Ngụy Phong thật đấy hả?” Ôn Thanh Vân vẫn không thể tin được. “Vâng thưa chị, em đã về rồi.”
Anh ta cười cười nhìn người chị mình yêu thương nhất, đi suốt cả chặng đường dài về nhà trong đêm thế này khiến anh ta khá mệt mỏi, nhưng bây giờ cũng nở nụ cười. “Em… Em thay đổi nhiều thật đấy, chị không nhận ra em được nữa rồi, nếu chị biết em sẽ trở thành người thế này thì chắc chị đã đuổi cổ em đi từ sớm. Cuối cùng thì Ôn Ngụy Phong nhà chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, trông cũng khác đi nhiều rồi. Đi thôi, về nhà nào, chị làm món ngon cho em ăn.”
Ôn Thanh Vân vui chết đi được nên làm cho anh ta rất nhiều món ngon.
Cơm nước xong anh ta lại đến tập đoàn của nhà họ Ôn để điểm danh, chuẩn bị tiếp xúc với việc quản lý tập đoàn.
Ôn Thanh Vân cũng không dám tin tưởng người tích cực làm việc này lại là Ôn Ngụy Phong.
Cô ấy theo Ôn Ngụy Phong đến công ty, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là xem sổ sách của năm vừa rồi, không ngờ anh lại có thể phân tích chính xác tốc độ tăng trưởng cùng với quy luật thay đổi thị trường.
Dáng vẻ làm việc cực kì nghiêm túc, mặc bộ tây trang màu bạc và đeo cà vạt đen. Tuy anh ta không thể có sự trưởng thành và chín chắn như Cố Gia Huy nhưng cũng tiến bộ hơn rất nhiều, khiến con người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cô tròn mắt nhìn những thứ quen thuộc trong căn phòng này, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
Cô mệt mỏi ngồi xuống và khóc òa lên thật to.
Sáng sớm hôm sau Bạch Thư Hân đến công ty thì phát hiện Ôn Ngụy Phong vẫn chưa tới, có đồng nghiệp đang dọn bàn làm việc của anh ta.
Vậy là anh ta đã đi thật rồi, chẳng mang theo bất kì thứ gì cả.
Cuối cùng cô không thể dằn lòng được, gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy để hỏi xem Ôn Ngụy Phong đang ở nơi nào.
Cố Gia Huy trả lời rất nhanh, nói Ôn Ngụy Phong đã trở lại London.
Biết được tin tức đó, Bạch Thư Hân không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là phản ứng nào khác.
Anh ta đã trở về bình an, thế thì cô ấy cũng không cần phải suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nếu cô là người đã nói ra những lời tuyệt tình như thế thì cũng không nên để mọi thứ có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Cô ấy không nói thêm gì, chỉ bảo Cố Gia Huy giữ bí mật, đừng nói cho Ôn Ngụy Phong biết cô ấy từng gọi điện hỏi về anh ta.
Bấy giờ, ở London…
Ôn Thanh Vân nhìn Ôn Ngụy Phong từ đầu tới chân và nghi ngờ không biết người trước mặt có phải là em trai ruột của mình không.
Mới đi ra nước ngoài có mấy tháng ngắn ngủi mà cảm giác cứ như đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Tuy là vẫn hiền hòa nhã nhặn nhưng mất đi một cặp kính có dây đeo vàng, đôi mắt cũng trở nên có hồn hơn hẳn, thậm chí ánh mắt cũng trở nên sắc bén và mạnh mẽ hơn nhiều.
Trước đây Ôn Ngụy Phong vẫn không biết bản thân mình muốn gì, thích gì, nhưng lần này rời khỏi nhà, dường như anh ta đã mang về một mục tiêu rõ ràng.
Anh ta trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều, trước đây anh ta trông như một cô gái nhỏ gió thổi cái là bay.
Bây giờ cô ấy thử chạm vào vai Ôn Ngụy Phong, cảm giác cực kì cứng rắn. “Em… Em là Ôn Ngụy Phong thật đấy hả?” Ôn Thanh Vân vẫn không thể tin được. “Vâng thưa chị, em đã về rồi.”
Anh ta cười cười nhìn người chị mình yêu thương nhất, đi suốt cả chặng đường dài về nhà trong đêm thế này khiến anh ta khá mệt mỏi, nhưng bây giờ cũng nở nụ cười. “Em… Em thay đổi nhiều thật đấy, chị không nhận ra em được nữa rồi, nếu chị biết em sẽ trở thành người thế này thì chắc chị đã đuổi cổ em đi từ sớm. Cuối cùng thì Ôn Ngụy Phong nhà chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, trông cũng khác đi nhiều rồi. Đi thôi, về nhà nào, chị làm món ngon cho em ăn.”
Ôn Thanh Vân vui chết đi được nên làm cho anh ta rất nhiều món ngon.
Cơm nước xong anh ta lại đến tập đoàn của nhà họ Ôn để điểm danh, chuẩn bị tiếp xúc với việc quản lý tập đoàn.
Ôn Thanh Vân cũng không dám tin tưởng người tích cực làm việc này lại là Ôn Ngụy Phong.
Cô ấy theo Ôn Ngụy Phong đến công ty, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là xem sổ sách của năm vừa rồi, không ngờ anh lại có thể phân tích chính xác tốc độ tăng trưởng cùng với quy luật thay đổi thị trường.
Dáng vẻ làm việc cực kì nghiêm túc, mặc bộ tây trang màu bạc và đeo cà vạt đen. Tuy anh ta không thể có sự trưởng thành và chín chắn như Cố Gia Huy nhưng cũng tiến bộ hơn rất nhiều, khiến con người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.