Chương 1144
Nhị Tỷ
03/08/2022
Thật khó để tưởng tượng một Cố Gia Huy tài giỏi lại bị một cô gái nhỏ bỏ buộc giữ chặt, thật khiến người ta có cảm giác kì quái.
Hai lần gặp mặt, anh ta đều tỉ mỉ đánh giá Hứa Minh Tâm.
Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, không tính là đẹp nghiêng nước đổ thành, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xinh đẹp sạch sẽ, vô cùng dễ nhìn.
Không đủ để khiến người khác vừa gặp đã không thể quên, nhưng nhìn cũng rất dễ chịu.
Tâm sinh tưởng, từ đó có thể nhìn ra Hứa Minh Tâm là một cô gái đơn thuần, ấm áp.
Ánh mắt sáng lấp lánh tựa như biết nói. Đôi mắt này hình như đã từng thấy ở đâu, xa lạ lại thân quen, Quý Khiêm nhất thời cảm giác bản thân có chút hoảng hốt.
“Tôi tiễn anh ra ngoài.”
Hứa Minh Tâm tiễn anh ta ra ngoài bệnh viện, vừa đúng lúc có chiếc xe dừng lại trước mặt anh ta.
“Xe của cô?” Quý Khiêm cau mày, sau khi tạm biệt Hứa Minh Tâm liền lên xe.
Ngồi ở sau xe là một vị phu nhân đoạn trang, cô của anh ta nhỏ nhất trong nhà, năm nay ba mươi sáu tuổi, chăm chút vô cùng tốt, nói bà ấy hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cũng có người tin.
Anh ta tiến vào, tiện tay đóng cửa. Quý Thiên Kim nhàn nhạt liếc nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy một bóng lưng nhỏ bé gầy gầy của Hứa Minh Tâm.
“Cô ấy là ai?” Bà tùy tiện hỏi.
“Vợ chưa cưới của Cố Gia Huy ạ.
“Ừm.” Bà lạnh nhạt đáp một tiếng, nhưng lại không để trong lòng: “Hôm nay trở về, thuận đường qua đây đón cháu cùng về.
“Làm sao cô biết cháu ở bệnh viện?”
“Hành tung của cháu cô vẫn luôn biết, trở về đi.”
Quý Khiêm nghe vậy, bất đắc dĩ mà lắc đầu, anh ta rất không thích cảm giác bị theo dõi, nhưng từ nhỏ tới lớn, cô của anh ta luôn như vậy, cơ bản là không cho anh ta được từ chối. Cô mạnh mẽ như vậy, bảo làm sao không thể gả đi…
Hứa Minh Tâm trở lại phòng bệnh, nhìn sắc mặt Cố Gia Huy không tốt mà chút đau lòng.
“Anh ăn chút đi, người là làm từ thịt chứ không phải là làm bằng sắt, buổi sáng anh cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
“Anh cùng anh hai đều rất yêu quý đứa em gái này, lúc nhỏ bố anh còn đùa, để em ấy làm vợ nuôi từ bé của một người trong số bọn anh. Lúc đó cũng không coi là thật, chỉ chơi đùa cùng một chỗ. Khi bọn anh rời đi, em ấy khóc dữ dội nhất, một mực kéo tay anh cùng anh hai, không muốn để bọn anh đi.
“Ở nước ngoài, anh cùng anh hai lo lắng nhất chính là em ấy, em ấy vì không muốn bọn anh lo, mà trở nên ngày càng mạnh mẽ, độc lập. Anh với anh hai trước khi về nước còn nhắc tới Ngọc Vy, nói em ấy từ nhỏ đã phải chịu không ít thiệt thòi, sau này phải bù đắp nhiều. Anh hai không còn nữa, mà anh bị anh cả chèn ép đủ điều, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Anh chưa từng làm tốt nghĩa vụ của một người anh trai, từ nhỏ tới lớn đều không bảo vệ em ấy cho tốt. Em ấy cùng bạn học đánh nhau, anh không giúp em ấy hả giận được, lúc em ấy mười mấy tuổi biết rung động, anh cũng không thể nghe em ấy tâm sự. Bây giờ…vì tìm một người đàn ông mà khiến bản thân thương tổn thành thế này, anh thậm chí không có cơ hội giúp em ấy dạy dỗ hắn để hả giận.”
“Minh Tâm, em nói người anh trai như anh, có phải rất thất bại đúng không?”
“ Cố Gia Huy âm trầm nói chuyện, mỗi một câu đều trầm thấp khàn khàn, mỗi một chữ đều trầm trọng, như lời thì thầm từ đáy lòng chua xót, khiến cô nghe mà đau lòng không dứt.
Hai lần gặp mặt, anh ta đều tỉ mỉ đánh giá Hứa Minh Tâm.
Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, không tính là đẹp nghiêng nước đổ thành, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xinh đẹp sạch sẽ, vô cùng dễ nhìn.
Không đủ để khiến người khác vừa gặp đã không thể quên, nhưng nhìn cũng rất dễ chịu.
Tâm sinh tưởng, từ đó có thể nhìn ra Hứa Minh Tâm là một cô gái đơn thuần, ấm áp.
Ánh mắt sáng lấp lánh tựa như biết nói. Đôi mắt này hình như đã từng thấy ở đâu, xa lạ lại thân quen, Quý Khiêm nhất thời cảm giác bản thân có chút hoảng hốt.
“Tôi tiễn anh ra ngoài.”
Hứa Minh Tâm tiễn anh ta ra ngoài bệnh viện, vừa đúng lúc có chiếc xe dừng lại trước mặt anh ta.
“Xe của cô?” Quý Khiêm cau mày, sau khi tạm biệt Hứa Minh Tâm liền lên xe.
Ngồi ở sau xe là một vị phu nhân đoạn trang, cô của anh ta nhỏ nhất trong nhà, năm nay ba mươi sáu tuổi, chăm chút vô cùng tốt, nói bà ấy hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cũng có người tin.
Anh ta tiến vào, tiện tay đóng cửa. Quý Thiên Kim nhàn nhạt liếc nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy một bóng lưng nhỏ bé gầy gầy của Hứa Minh Tâm.
“Cô ấy là ai?” Bà tùy tiện hỏi.
“Vợ chưa cưới của Cố Gia Huy ạ.
“Ừm.” Bà lạnh nhạt đáp một tiếng, nhưng lại không để trong lòng: “Hôm nay trở về, thuận đường qua đây đón cháu cùng về.
“Làm sao cô biết cháu ở bệnh viện?”
“Hành tung của cháu cô vẫn luôn biết, trở về đi.”
Quý Khiêm nghe vậy, bất đắc dĩ mà lắc đầu, anh ta rất không thích cảm giác bị theo dõi, nhưng từ nhỏ tới lớn, cô của anh ta luôn như vậy, cơ bản là không cho anh ta được từ chối. Cô mạnh mẽ như vậy, bảo làm sao không thể gả đi…
Hứa Minh Tâm trở lại phòng bệnh, nhìn sắc mặt Cố Gia Huy không tốt mà chút đau lòng.
“Anh ăn chút đi, người là làm từ thịt chứ không phải là làm bằng sắt, buổi sáng anh cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
“Anh cùng anh hai đều rất yêu quý đứa em gái này, lúc nhỏ bố anh còn đùa, để em ấy làm vợ nuôi từ bé của một người trong số bọn anh. Lúc đó cũng không coi là thật, chỉ chơi đùa cùng một chỗ. Khi bọn anh rời đi, em ấy khóc dữ dội nhất, một mực kéo tay anh cùng anh hai, không muốn để bọn anh đi.
“Ở nước ngoài, anh cùng anh hai lo lắng nhất chính là em ấy, em ấy vì không muốn bọn anh lo, mà trở nên ngày càng mạnh mẽ, độc lập. Anh với anh hai trước khi về nước còn nhắc tới Ngọc Vy, nói em ấy từ nhỏ đã phải chịu không ít thiệt thòi, sau này phải bù đắp nhiều. Anh hai không còn nữa, mà anh bị anh cả chèn ép đủ điều, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Anh chưa từng làm tốt nghĩa vụ của một người anh trai, từ nhỏ tới lớn đều không bảo vệ em ấy cho tốt. Em ấy cùng bạn học đánh nhau, anh không giúp em ấy hả giận được, lúc em ấy mười mấy tuổi biết rung động, anh cũng không thể nghe em ấy tâm sự. Bây giờ…vì tìm một người đàn ông mà khiến bản thân thương tổn thành thế này, anh thậm chí không có cơ hội giúp em ấy dạy dỗ hắn để hả giận.”
“Minh Tâm, em nói người anh trai như anh, có phải rất thất bại đúng không?”
“ Cố Gia Huy âm trầm nói chuyện, mỗi một câu đều trầm thấp khàn khàn, mỗi một chữ đều trầm trọng, như lời thì thầm từ đáy lòng chua xót, khiến cô nghe mà đau lòng không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.