Chương 1417
Nhị Tỷ
31/08/2022
“Được chưa? Chúng ta sắp xuất phát rồi.”
“Vâng.”
Cô gật đầu thật mạnh, khoác lấy cánh tay anh.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại vững vàng ở cổng địa điểm tổ chức.
Chưa bước xuống xe cô đã có thể cảm nhận được áp lực rất lớn ở cửa vào rồi.
Có không ít phóng viên đang cầm micro ngắng đấu lên nhìn, háo hức muốn xem.
Nếu không phải đang có nhân viên bảo vệ chặn lại thì phòng chứng sẽ có một đám người lao đến như bầy ong vỡ tổ.
Phóng viên không thể vào trong, chỉ có thể phòng vẫn ở bên ngoài. Lễ kỷ niệm một trăm năm của một tập đoàn giống như một sự kiện thảm đỏ sang trong vậy.
Những vị khách nữ ai nấy đều mặc ít hơn người kia, đứng run rẩy trong gió lạnh, còn muốn khoe lưng trần, để lộ ngực, lộ cặp chân dài, tươi cười chào đón.
Hứa Minh Tâm gần như hoài nghĩ rằng mình đã đến nhầm địa điểm, đây hoàn toàn không phải là lễ kỷ niệm mà là một buổi trình diễn thời trang hay liên hoan phim Cannes.
“Em đang mặc quần thun màu da, liệu có bị đánh không?”
“Em còn bắt anh mặc mà?” Cố Gia Huy đầu đầu nói.
Mặc quần thun… đúng là từ ngữ bình thường thôi
Còn phải là loại quần giữ ẩm lót lông.
Những cô gái khác đều ăn mặc theo kiểu “thời trang phang thời tiết”, nhưng Hứa Minh Tâm lại khác. Bây giờ cô đã bắt đầu phòng bệnh lạnh chân, viêm mà. khớp dạng thấp, thoát vị đĩa đệm vận văn…
Lúc có ra ngoài đã dần rất nhiều miếng dán giữ nhiệt, cũng dán cho Cố Gia Huy rất nhiều.
Nếu cởi quần áo ra, nhìn thấy một miếng dán giữ nhiệt trên lớp áo sơ mi trắng, có lẽ mọi người sẽ cười đau cả ruột mất.
Có lẽ Cố Gia Huy là vị tổng giám đốc gần gũi với đời sống của dân thường nhất, trên người anh thể mà lại có thể tìm thấy một món đồ có giá vài nghìn đồng như vậy! Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Trời lạnh như thế, bọn họ không thấy lạnh sao? Đến lúc về giả chắc chắn sẽ bị đau chỗ này nhức chỗ kia.”
“Em đừng quan tâm người khác nữa, quan tâm anh là được rồi.”
Cố Gia Huy nhẹ nhàng nói: “Sắp xuống xe rồi, em đã chuẩn bị xong chưa? Anh sợ sẽ có phóng viên hỏi những câu rất xảo quyệt, em không ứng phó được.”
“Không sợ, em có anh rồi.”
“Ừm, đi thôi.”
Tài xế mở cửa xem, Cố Gia Huy xuống xe trước, sau đó mở cửa xe bên chỗ Hứa Minh Tâm, khom lưng cúi người mời cô xuống xe một cách lịch thiệp.
“Tổng giám đốc Gia Huy và bạn gái anh ấy đến rồi.”
Trong đám đông có người hồ lên, tiếng hô đó giống như thà một quả bom xuống chỗ nước sâu, đám đông lập tức trở nên kích động.
Hứa Minh Tâm xuống xe dưới sự dịu đỡ của Cố Gia Huy nhìn thấy ánh đèn flash tách tách nhấp nhảy liên tục, cô vẫn thấy hơi sợ hãi, lòng bàn tay đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
May là Cố Gia Huy đang nắm chặt tay cô, anh năm rất chặt, tựa như đang truyền sức mạnh cho cô.
“Em vẫn ổn chứ?”
“Vâng.”
Cô gật đầu thật mạnh, khoác lấy cánh tay anh.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại vững vàng ở cổng địa điểm tổ chức.
Chưa bước xuống xe cô đã có thể cảm nhận được áp lực rất lớn ở cửa vào rồi.
Có không ít phóng viên đang cầm micro ngắng đấu lên nhìn, háo hức muốn xem.
Nếu không phải đang có nhân viên bảo vệ chặn lại thì phòng chứng sẽ có một đám người lao đến như bầy ong vỡ tổ.
Phóng viên không thể vào trong, chỉ có thể phòng vẫn ở bên ngoài. Lễ kỷ niệm một trăm năm của một tập đoàn giống như một sự kiện thảm đỏ sang trong vậy.
Những vị khách nữ ai nấy đều mặc ít hơn người kia, đứng run rẩy trong gió lạnh, còn muốn khoe lưng trần, để lộ ngực, lộ cặp chân dài, tươi cười chào đón.
Hứa Minh Tâm gần như hoài nghĩ rằng mình đã đến nhầm địa điểm, đây hoàn toàn không phải là lễ kỷ niệm mà là một buổi trình diễn thời trang hay liên hoan phim Cannes.
“Em đang mặc quần thun màu da, liệu có bị đánh không?”
“Em còn bắt anh mặc mà?” Cố Gia Huy đầu đầu nói.
Mặc quần thun… đúng là từ ngữ bình thường thôi
Còn phải là loại quần giữ ẩm lót lông.
Những cô gái khác đều ăn mặc theo kiểu “thời trang phang thời tiết”, nhưng Hứa Minh Tâm lại khác. Bây giờ cô đã bắt đầu phòng bệnh lạnh chân, viêm mà. khớp dạng thấp, thoát vị đĩa đệm vận văn…
Lúc có ra ngoài đã dần rất nhiều miếng dán giữ nhiệt, cũng dán cho Cố Gia Huy rất nhiều.
Nếu cởi quần áo ra, nhìn thấy một miếng dán giữ nhiệt trên lớp áo sơ mi trắng, có lẽ mọi người sẽ cười đau cả ruột mất.
Có lẽ Cố Gia Huy là vị tổng giám đốc gần gũi với đời sống của dân thường nhất, trên người anh thể mà lại có thể tìm thấy một món đồ có giá vài nghìn đồng như vậy! Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Trời lạnh như thế, bọn họ không thấy lạnh sao? Đến lúc về giả chắc chắn sẽ bị đau chỗ này nhức chỗ kia.”
“Em đừng quan tâm người khác nữa, quan tâm anh là được rồi.”
Cố Gia Huy nhẹ nhàng nói: “Sắp xuống xe rồi, em đã chuẩn bị xong chưa? Anh sợ sẽ có phóng viên hỏi những câu rất xảo quyệt, em không ứng phó được.”
“Không sợ, em có anh rồi.”
“Ừm, đi thôi.”
Tài xế mở cửa xem, Cố Gia Huy xuống xe trước, sau đó mở cửa xe bên chỗ Hứa Minh Tâm, khom lưng cúi người mời cô xuống xe một cách lịch thiệp.
“Tổng giám đốc Gia Huy và bạn gái anh ấy đến rồi.”
Trong đám đông có người hồ lên, tiếng hô đó giống như thà một quả bom xuống chỗ nước sâu, đám đông lập tức trở nên kích động.
Hứa Minh Tâm xuống xe dưới sự dịu đỡ của Cố Gia Huy nhìn thấy ánh đèn flash tách tách nhấp nhảy liên tục, cô vẫn thấy hơi sợ hãi, lòng bàn tay đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
May là Cố Gia Huy đang nắm chặt tay cô, anh năm rất chặt, tựa như đang truyền sức mạnh cho cô.
“Em vẫn ổn chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.