Chương 1557
Nhị Tỷ
29/09/2022
Còn cô đó, lần sau phải cẩn thận một chút, nếu tôi còn gặp lại cô lân nữa thì chắc chắn cô sẽ không có kết cục tốt đẹp như vậy đâu.
“Vâng, sẽ không có lân sau đâu.” Bạch Thư Hân thản nhiên nói.
Thật ra Bạch Thư Hân đã dự định sẽ rời khỏi thành phố này nên cô ấy sẽ không gặp lại Vivian nữa.
Ôn Thanh Vân thấy vậy thì cười nói: “Được rồi, vậy là tốt rồi ha. Mọi người hãy giải tán đi.”
Sau khi mọi người tản ra thì Ôn Thanh Vân kéo Bạch Thư Hân qua một bên.
“Tôi muốn về, tôi thấy hơi mệt một chút.”
Ôn Thanh Vân nhìn thấy hai chân Bạch Thư Hân run lẩy bẩy, dáng vẻ không thể đứng vững, lập tức đưa cô ấy ra ngoài cửa, gọi cho tài xế để đưa cô ấy đến khách sạn.
“Đến nơi thì nhắn cho chị một tin.”
Bạch Thư Hân gật gật đầu, sau đó dựa vào đệm xe, người mềm nhũn cả ra.
Cô ấy thay đổi địa chỉ, không đến khách sạn mà Ôn Mạc Ngôn đã sắp xếp cho mình mà quay lại khách sạn vừa mới tìm được.
Ngày mai là bay, cô ấy cũng không ngờ chính mình lại không thể trụ được thêm một ngày nào nữa mà phải rời đi trước.
Cô ấy muốn đổi chuyến bay nhưng không còn vẻ khác nên chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Bạch Thư Hân không biết rằng khi cô ấy vừa đi, một người nào đó đã đứng trên ban công tầng hai, không ngừng đưa ánh mắt nhìn cô ấy rời đi. Christie đứng ở cổng, nhìn bóng lưng cao lớn, tràn ngập vẻ cô đơn.
Trái tim cô ta đang bị tổn thương nghiêm trọng.
“Ôn Mạc Ngôn, anh đừng quá đáng như vậy.
Anh quên đã hứa với em cái gì sao?”
“Anh bảo vệ người phụ nữ khác trong lễ đính hôn của chúng ta, anh có biết mọi người đều đang bàn tán không?”
“Ôn Mạc Ngôn, em đang nói chuyện với anh, anh có nghe em nói không?”
Cô ta tức giận bước tới, nằm lấy ống tay áo anh ta, kéo ánh mắt anh ta lại.
Vẻ mặt Ôn Mạc Ngôn vô cảm, trong mắt không có một tia cảm xúc, cả người đều lạnh như băng.
“Náo loạn đủ chưa?”
Anh ta nhàn nhạt nói, dường như trong giọng nói có chút băng giá.
“Em mới là người phải hỏi anh náo loạn đủ chưa mới đúng.”
Cô ta không phải một vị thánh nhân nên không thể thờ ơ được.
“Tôi đã nói rồi, đính hôn cũng được, mà ép kết hôn cũng có thể được. Nhưng thân thể tôi sẽ không ở bên cô, mà trái tim tôi lại càng không thuộc về cô. Thứ cô muốn chỉ là hão huyền thôi, tôi chỉ là chồng chưa cưới của cô trên danh nghĩa, sau này cũng chỉ là chồng cô trên danh nghĩa.”
“Cô muốn nhiều hơn nữa sao? Cứ mơ đi.”
Khóe miệng anh ta cong lên một đường vòng cung mỏng manh, tựa như một con dao, mãnh liệt đâm vào trái tim cô ta.
Anh ta cười, rồi nói ra những lời bạc tình bạc nghĩa nhất.
Trước kia Ôn Mạc Ngôn không như vậy, nói xong sẽ đỏ mặt, lắp bắp, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Anh ta thích mặc áo sơ mi trắng, thân thể sạch sẽ, đem cho người ta cảm giác như gió xuân.
“Vâng, sẽ không có lân sau đâu.” Bạch Thư Hân thản nhiên nói.
Thật ra Bạch Thư Hân đã dự định sẽ rời khỏi thành phố này nên cô ấy sẽ không gặp lại Vivian nữa.
Ôn Thanh Vân thấy vậy thì cười nói: “Được rồi, vậy là tốt rồi ha. Mọi người hãy giải tán đi.”
Sau khi mọi người tản ra thì Ôn Thanh Vân kéo Bạch Thư Hân qua một bên.
“Tôi muốn về, tôi thấy hơi mệt một chút.”
Ôn Thanh Vân nhìn thấy hai chân Bạch Thư Hân run lẩy bẩy, dáng vẻ không thể đứng vững, lập tức đưa cô ấy ra ngoài cửa, gọi cho tài xế để đưa cô ấy đến khách sạn.
“Đến nơi thì nhắn cho chị một tin.”
Bạch Thư Hân gật gật đầu, sau đó dựa vào đệm xe, người mềm nhũn cả ra.
Cô ấy thay đổi địa chỉ, không đến khách sạn mà Ôn Mạc Ngôn đã sắp xếp cho mình mà quay lại khách sạn vừa mới tìm được.
Ngày mai là bay, cô ấy cũng không ngờ chính mình lại không thể trụ được thêm một ngày nào nữa mà phải rời đi trước.
Cô ấy muốn đổi chuyến bay nhưng không còn vẻ khác nên chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Bạch Thư Hân không biết rằng khi cô ấy vừa đi, một người nào đó đã đứng trên ban công tầng hai, không ngừng đưa ánh mắt nhìn cô ấy rời đi. Christie đứng ở cổng, nhìn bóng lưng cao lớn, tràn ngập vẻ cô đơn.
Trái tim cô ta đang bị tổn thương nghiêm trọng.
“Ôn Mạc Ngôn, anh đừng quá đáng như vậy.
Anh quên đã hứa với em cái gì sao?”
“Anh bảo vệ người phụ nữ khác trong lễ đính hôn của chúng ta, anh có biết mọi người đều đang bàn tán không?”
“Ôn Mạc Ngôn, em đang nói chuyện với anh, anh có nghe em nói không?”
Cô ta tức giận bước tới, nằm lấy ống tay áo anh ta, kéo ánh mắt anh ta lại.
Vẻ mặt Ôn Mạc Ngôn vô cảm, trong mắt không có một tia cảm xúc, cả người đều lạnh như băng.
“Náo loạn đủ chưa?”
Anh ta nhàn nhạt nói, dường như trong giọng nói có chút băng giá.
“Em mới là người phải hỏi anh náo loạn đủ chưa mới đúng.”
Cô ta không phải một vị thánh nhân nên không thể thờ ơ được.
“Tôi đã nói rồi, đính hôn cũng được, mà ép kết hôn cũng có thể được. Nhưng thân thể tôi sẽ không ở bên cô, mà trái tim tôi lại càng không thuộc về cô. Thứ cô muốn chỉ là hão huyền thôi, tôi chỉ là chồng chưa cưới của cô trên danh nghĩa, sau này cũng chỉ là chồng cô trên danh nghĩa.”
“Cô muốn nhiều hơn nữa sao? Cứ mơ đi.”
Khóe miệng anh ta cong lên một đường vòng cung mỏng manh, tựa như một con dao, mãnh liệt đâm vào trái tim cô ta.
Anh ta cười, rồi nói ra những lời bạc tình bạc nghĩa nhất.
Trước kia Ôn Mạc Ngôn không như vậy, nói xong sẽ đỏ mặt, lắp bắp, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Anh ta thích mặc áo sơ mi trắng, thân thể sạch sẽ, đem cho người ta cảm giác như gió xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.