Chương 156
Nhị Tỷ
03/08/2022
“Tớ cần công khai tin tức đã đính hôn với Cố Gia Huy sao?”
“Cậu công khai thì có ích gì chứ? Gương mặt của Cố Gia Huy như thế thì cậu cho rằng người ta sẽ tin hai người yêu nhau thật lòng mà không phải là cậu tham lam tiền tài của nhà họ Cố u?”
Bạch Thư Hân tức hổn hển, cô ấy nói. Ngôn Hải nghe vậy thì hít sâu một hơi rồi sau đó kiềm chế sự rung động trong lòng mà nói: “Minh Tâm, nếu như em bằng lòng thì anh có thể công khai nói là chúng ta đang yêu nhau. Người ta chụp những chiếc xe này đều không chụp biển số, anh có thể tìm mấy chiếc xe đó tới, anh là người đàn ông trong bức ảnh, chúng ta đang yêu nhau.”
“Minh Tâm… chúng ta chỉ là giả vờ thôi, đợi khi mọi chuyện qua đi thì anh lại nói chúng ta chia tay là được. Anh không có ác ý, cũng không có ý muốn chia rẽ hai người. Anh biết… em thích chú ấy.”
Ngôn Hải vẫn chưa hết hi vọng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Mặc dù anh ta biết mình không có được Hứa Minh Tâm nhưng cũng không đành lòng nhìn cô ấy bị oan ức, một thân một mình gánh chịu những ngôn từ phỉ báng như thế này.
Ngôn Hải rất muốn giúp Hứa Minh Tâm, muốn cho cô bờ vai để dựa vào, cũng muốn cho cô một cái ôm.
Chỉ cần Hứa Minh Tâm bằng lòng thì dù để Ngôn Hải làm kẻ dự phòng cũng được, gọi là tới.
Hứa Minh Tâm nghe thấy thế thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cực nóng của Ngôn Hải.
Cô biết tấm lòng Ngôn Hải dành cho mình.
Chỉ là cô không thể nhận được. Cô không dám nhận, sợ nhận sẽ làm anh ta tổn thương. Hứa Minh Tâm nói: “Xin lỗi Ngôn Phúc
Lâm, em…”
Cô còn chưa nói xong thì không ngờ đằng sau có một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tôi nhận lòng tốt này của cậu, người phụ nữ của tôi để tôi bảo vệ là được rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc thì vội vàng quay người nhìn lại, bỗng cô thấy…
Một gương mặt hoàn hảo không chút tì vết. Hứa Minh Tâm trừng to mắt, vội vàng cấu mình một cái.
Mẹ ơi, tại sao lại nằm mơ rồi?
Chẳng lẽ mọi chuyện vừa mới xảy ra đều là mơ ư? Kỳ nghỉ của mình vẫn chưa hết, bây giờ mình đang ở trong mơ?
Đúng, chắc chắn là như thế!
“Anh…”
Hứa Minh Tâm tiến lên, cô đưa tay ra chỉ vào mũi Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cô, chắc chắn bây giờ cô đang mừng như điên, cảm giác được như ước nguyện chắc chắn rất tuyệt vời.
Anh cười: “Anh nói rồi, em sẽ còn nhìn thấy gương mặt này mà.”
Hứa Minh Tâm nghe thế thì thì càng thêm chắc chắn rằng đây là một giấc mơ.
Giấc mơ hôm đó anh cũng nói như thế.
Hứa Minh Tâm cũng chẳng e dè gì nữa, cô trực tiếp đưa tay lên rồi giáng cho Cố Gia Huy một cái tát.
Bốp.
“Cậu chủ…”
Khương Tuấn đứng bên cạnh Cố Gia Huy, ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm.
“Cậu công khai thì có ích gì chứ? Gương mặt của Cố Gia Huy như thế thì cậu cho rằng người ta sẽ tin hai người yêu nhau thật lòng mà không phải là cậu tham lam tiền tài của nhà họ Cố u?”
Bạch Thư Hân tức hổn hển, cô ấy nói. Ngôn Hải nghe vậy thì hít sâu một hơi rồi sau đó kiềm chế sự rung động trong lòng mà nói: “Minh Tâm, nếu như em bằng lòng thì anh có thể công khai nói là chúng ta đang yêu nhau. Người ta chụp những chiếc xe này đều không chụp biển số, anh có thể tìm mấy chiếc xe đó tới, anh là người đàn ông trong bức ảnh, chúng ta đang yêu nhau.”
“Minh Tâm… chúng ta chỉ là giả vờ thôi, đợi khi mọi chuyện qua đi thì anh lại nói chúng ta chia tay là được. Anh không có ác ý, cũng không có ý muốn chia rẽ hai người. Anh biết… em thích chú ấy.”
Ngôn Hải vẫn chưa hết hi vọng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Mặc dù anh ta biết mình không có được Hứa Minh Tâm nhưng cũng không đành lòng nhìn cô ấy bị oan ức, một thân một mình gánh chịu những ngôn từ phỉ báng như thế này.
Ngôn Hải rất muốn giúp Hứa Minh Tâm, muốn cho cô bờ vai để dựa vào, cũng muốn cho cô một cái ôm.
Chỉ cần Hứa Minh Tâm bằng lòng thì dù để Ngôn Hải làm kẻ dự phòng cũng được, gọi là tới.
Hứa Minh Tâm nghe thấy thế thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cực nóng của Ngôn Hải.
Cô biết tấm lòng Ngôn Hải dành cho mình.
Chỉ là cô không thể nhận được. Cô không dám nhận, sợ nhận sẽ làm anh ta tổn thương. Hứa Minh Tâm nói: “Xin lỗi Ngôn Phúc
Lâm, em…”
Cô còn chưa nói xong thì không ngờ đằng sau có một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tôi nhận lòng tốt này của cậu, người phụ nữ của tôi để tôi bảo vệ là được rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc thì vội vàng quay người nhìn lại, bỗng cô thấy…
Một gương mặt hoàn hảo không chút tì vết. Hứa Minh Tâm trừng to mắt, vội vàng cấu mình một cái.
Mẹ ơi, tại sao lại nằm mơ rồi?
Chẳng lẽ mọi chuyện vừa mới xảy ra đều là mơ ư? Kỳ nghỉ của mình vẫn chưa hết, bây giờ mình đang ở trong mơ?
Đúng, chắc chắn là như thế!
“Anh…”
Hứa Minh Tâm tiến lên, cô đưa tay ra chỉ vào mũi Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cô, chắc chắn bây giờ cô đang mừng như điên, cảm giác được như ước nguyện chắc chắn rất tuyệt vời.
Anh cười: “Anh nói rồi, em sẽ còn nhìn thấy gương mặt này mà.”
Hứa Minh Tâm nghe thế thì thì càng thêm chắc chắn rằng đây là một giấc mơ.
Giấc mơ hôm đó anh cũng nói như thế.
Hứa Minh Tâm cũng chẳng e dè gì nữa, cô trực tiếp đưa tay lên rồi giáng cho Cố Gia Huy một cái tát.
Bốp.
“Cậu chủ…”
Khương Tuấn đứng bên cạnh Cố Gia Huy, ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.