Chương 1750
Nhị Tỷ
11/11/2022
“Hứa Minh Tâm, em vẫn còn nhỏ, sao lại có những suy nghĩ không lành mạnh như vậy? Từ sáng đến tối đều nghĩ cái gì đấy?”
“Hả?”
Hứa Minh Tâm nhìn anh ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là lời lẽ chính đáng cự tuyệt mình sao?
Con mẹ nó, cô đã chủ động như vậy rồi, đầu anh có phải bị đụng vào vào tường không thế?
Lúc này không phải anh nên xông qua đây, biến hình thành một con sói sao?
“Hả gì mà hả? Mau về phòng thay quần áo đi, anh thích cái bộ Heo Peppa ấy, nhìn thuận mắt hơn”
“Không muốn! Anh… Anh làm tức chết em mất!”
Hứa Trúc nào còn tâm tư tán tỉnh gì đó, tức đến mặt tái mét, đùng đùng quay người về phòng Cố Gia Huy không đuổi theo cô, cũng không dõ dành cô, mà nhìn theo bóng lưng cô trong tim rấm rứt đau.
Như có một sợi chỉ chặt chẽ cuộn chặt trái tim, sau đó biến thành máu tươi đầm đìa.
Một lúc lâu sau anh mới trở về phòng, ước chừng cô cũng đã ngủ say rồi Cô đang nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn bông Anh thương hại xoa lên khuôn mặt nhỏ nhản của cô, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi không nói nữa.
Anh nhấc chiếc chăn bông nên để năm vào đó, ngay lập tức liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô nhóc này… thế mà lại không mặc quân áo?
Anh nhíu chặt mày lại, phản ứng đầu tiên là buông tay rời khỏi giường.
Hứa Minh Tâm đang giả vờ ngủ, thấy anh định bỏ chạy, cô cố gắng bắt lấy, nhưng không nhanh được bãng tốc độ của anh.
Cô tức giận trợn trắng mắt với Cố Gia Huy đang đứng bên mép giường, nói: “Lên giường, đi ngủ”
“Em mặc quần áo vào ngay!”
“Em không thích, em muốn trở thành vợ của anh, sớm hai ngày hay muộn hai ngày thì có sao đâu? Cố Gia Huy, anh chắc chăn anh không có bệnh ẩn gì đó chứ? Nếu anh còn là đàn ông bình thường thì sao có thể kìm lại được?”
Cố Gia Huy nghe cô nói vậy, đầu đầu vệt đen, bị cô vợ nhỏ tra hỏi vấn đề này, có tốt không đây?
Nếu là trước đây, anh nhất định làm như không có chuyện gì mà ăn cô không đến xương cốt cũng không còn, dù sao thì cô cũng đã tốt nghiệp rồi, được định sẵn là người của anh cả quãng đời này.
Nhưng từ khi Kỷ Hồng Thanh nói như vậy, làm anh không dám lỗ mãng. Chỉ sợ… người sau này lấy cô sẽ ghét bỏ cô.
Cô là cô nhóc quý giá trong lòng anh, sao có thể bị ủy khuất bởi người khác được?
“Anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh”
Sắc mặt anh đen sì, nói một cách bất lực.
“Anh thà ngủ ở phòng bên cạnh, cũng không muốn ngủ với em sao? Cố Gia Huy, có phải đầu anh bị cửa kẹp rồi không?”
“Anh muốn đợi hôn lễ kết thúc xong mới muốn em, bây giờ…. không phải lúc”
Nếu đám cưới thực sự không thể được tổ chức như bình thường, điều đó chứng tỏ những gì Kỷ Hồng Thanh nói là đúng.
“Hả?”
Hứa Minh Tâm nhìn anh ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là lời lẽ chính đáng cự tuyệt mình sao?
Con mẹ nó, cô đã chủ động như vậy rồi, đầu anh có phải bị đụng vào vào tường không thế?
Lúc này không phải anh nên xông qua đây, biến hình thành một con sói sao?
“Hả gì mà hả? Mau về phòng thay quần áo đi, anh thích cái bộ Heo Peppa ấy, nhìn thuận mắt hơn”
“Không muốn! Anh… Anh làm tức chết em mất!”
Hứa Trúc nào còn tâm tư tán tỉnh gì đó, tức đến mặt tái mét, đùng đùng quay người về phòng Cố Gia Huy không đuổi theo cô, cũng không dõ dành cô, mà nhìn theo bóng lưng cô trong tim rấm rứt đau.
Như có một sợi chỉ chặt chẽ cuộn chặt trái tim, sau đó biến thành máu tươi đầm đìa.
Một lúc lâu sau anh mới trở về phòng, ước chừng cô cũng đã ngủ say rồi Cô đang nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn bông Anh thương hại xoa lên khuôn mặt nhỏ nhản của cô, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi không nói nữa.
Anh nhấc chiếc chăn bông nên để năm vào đó, ngay lập tức liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô nhóc này… thế mà lại không mặc quân áo?
Anh nhíu chặt mày lại, phản ứng đầu tiên là buông tay rời khỏi giường.
Hứa Minh Tâm đang giả vờ ngủ, thấy anh định bỏ chạy, cô cố gắng bắt lấy, nhưng không nhanh được bãng tốc độ của anh.
Cô tức giận trợn trắng mắt với Cố Gia Huy đang đứng bên mép giường, nói: “Lên giường, đi ngủ”
“Em mặc quần áo vào ngay!”
“Em không thích, em muốn trở thành vợ của anh, sớm hai ngày hay muộn hai ngày thì có sao đâu? Cố Gia Huy, anh chắc chăn anh không có bệnh ẩn gì đó chứ? Nếu anh còn là đàn ông bình thường thì sao có thể kìm lại được?”
Cố Gia Huy nghe cô nói vậy, đầu đầu vệt đen, bị cô vợ nhỏ tra hỏi vấn đề này, có tốt không đây?
Nếu là trước đây, anh nhất định làm như không có chuyện gì mà ăn cô không đến xương cốt cũng không còn, dù sao thì cô cũng đã tốt nghiệp rồi, được định sẵn là người của anh cả quãng đời này.
Nhưng từ khi Kỷ Hồng Thanh nói như vậy, làm anh không dám lỗ mãng. Chỉ sợ… người sau này lấy cô sẽ ghét bỏ cô.
Cô là cô nhóc quý giá trong lòng anh, sao có thể bị ủy khuất bởi người khác được?
“Anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh”
Sắc mặt anh đen sì, nói một cách bất lực.
“Anh thà ngủ ở phòng bên cạnh, cũng không muốn ngủ với em sao? Cố Gia Huy, có phải đầu anh bị cửa kẹp rồi không?”
“Anh muốn đợi hôn lễ kết thúc xong mới muốn em, bây giờ…. không phải lúc”
Nếu đám cưới thực sự không thể được tổ chức như bình thường, điều đó chứng tỏ những gì Kỷ Hồng Thanh nói là đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.