Chương 204
Nhị Tỷ
03/08/2022
Lê Minh Nguyệt trừng to mắt, cô ta có chút nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Cô ta xinh đẹp, dáng người tốt, lại tự mình đưa đến cửa, sao lại có người sẽ từ chối chứ.
“Chủ tịch Trung… anh đang đùa em đúng không?”
Giọng nói của Lê Minh Nguyệt có chút phát run.
“Cô tự tin về bản thân lắm đúng không? Tôi thích ăn chay, kiêng mặn và dầu mỡ. Cho dù cô có không đệ đơn từ chức thì tập đoàn của tôi cũng không chứa nổi người như cô.”
Mặt của Lê Minh Nguyệt đỏ rực, bởi vì chịu nhục nhã.
Đã bị từ chối thì chớ, lại còn bị đuổi việc.
Cái gì mà ăn chay, kiêng dầu mỡ chứ. Rõ ràng là lừa người.
Lê Minh Nguyệt khoác áo vào rồi nói: “Người ta đồn rằng chủ tịch Trung không thích phụ nữ, xem ra là thật. Chẳng lẽ chủ tịch Trung thích đàn ông ư?”
Lê Minh Nguyệt nói thẳng, dù sao cũng đã bị đuổi rồi.
“Tôi không có thừa nhận. Cô cũng đừng đi tới chỗ bác sĩ Doanh nữa, lát nữa tôi còn tìm cậu ta có việc.”
Cố Gia Huy nói một cách thản nhiên.
Lê Minh Nguyệt nghe thấy thế thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Tối qua Lê Minh Nguyệt và bác sĩ Doanh tắm nước nóng chung, hai người còn đồng thời chạy tới. Chẳng lẽ… hai người có cái gì mờ ám ư.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm phiền đâu.”
Lê Minh Nguyệt thất bại mà về. Hứa Minh Tâm nghe thế thì lòng nóng như lửa đốt.
Cố Gia Huy nói vậy chắc chắn sẽ khiến cho Lê Minh Nguyệt hiểu nhầm. Cô ta vừa về thì tin tức Cố Gia Huy thích đàn ông cũng sẽ truyền khắp thành phố này.
Cố Gia Huy là đồ ngốc ư, lại còn phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Hứa Minh Tâm thấy Lê Minh Nguyệt đi xa rồi thì mới chạy ra và nói.
“Cố Gia Huy, có phải là anh hồ đồ rồi không, anh cố ý khiến người ta hiểu nhầm làm gì?”
“Sao em lại biến thành thế này?” Cố Gia Huy nhíu mày.
Mũi của Hứa Minh Tâm đang không ngừng chảy máu, có chặn cũng không chặn được.
Anh vội vàng đưa cô vào nhà vệ sinh rồi rửa sạch cho cô. Để cô ngẩng đầu lên.
“Anh còn chẳng có phản ứng lớn như thế. Một người con gái như em sao lại còn chảy máu mũi hả?”
“Dáng người quá nóng bỏng, không cẩn thận thế là nóng trong người rồi.”
Anh không bình thường nhưng em bình thường lắm đó. Chỉ cần là người bình thường thì chắc chắn sẽ có phản ứng.
Hứa Minh Tâm nói thầm trong lòng.
Cố Gia Huy có chút dở khóc dở cười, cô nhóc này chẳng có chút định lực nào cả.
Vất vả lắm máu mới ngừng chảy. Cô nói đến chuyện chính: “Cố Gia Huy, anh nhất định phải tìm người chặn miệng Lê Minh Nguyệt lại. Cô ta sẽ nói lung tung đó!”
“Anh sợ cô ta sẽ không nói lung tung.” Hứa Minh Tâm có chút không hiểu nổi.
Cô ta xinh đẹp, dáng người tốt, lại tự mình đưa đến cửa, sao lại có người sẽ từ chối chứ.
“Chủ tịch Trung… anh đang đùa em đúng không?”
Giọng nói của Lê Minh Nguyệt có chút phát run.
“Cô tự tin về bản thân lắm đúng không? Tôi thích ăn chay, kiêng mặn và dầu mỡ. Cho dù cô có không đệ đơn từ chức thì tập đoàn của tôi cũng không chứa nổi người như cô.”
Mặt của Lê Minh Nguyệt đỏ rực, bởi vì chịu nhục nhã.
Đã bị từ chối thì chớ, lại còn bị đuổi việc.
Cái gì mà ăn chay, kiêng dầu mỡ chứ. Rõ ràng là lừa người.
Lê Minh Nguyệt khoác áo vào rồi nói: “Người ta đồn rằng chủ tịch Trung không thích phụ nữ, xem ra là thật. Chẳng lẽ chủ tịch Trung thích đàn ông ư?”
Lê Minh Nguyệt nói thẳng, dù sao cũng đã bị đuổi rồi.
“Tôi không có thừa nhận. Cô cũng đừng đi tới chỗ bác sĩ Doanh nữa, lát nữa tôi còn tìm cậu ta có việc.”
Cố Gia Huy nói một cách thản nhiên.
Lê Minh Nguyệt nghe thấy thế thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Tối qua Lê Minh Nguyệt và bác sĩ Doanh tắm nước nóng chung, hai người còn đồng thời chạy tới. Chẳng lẽ… hai người có cái gì mờ ám ư.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm phiền đâu.”
Lê Minh Nguyệt thất bại mà về. Hứa Minh Tâm nghe thế thì lòng nóng như lửa đốt.
Cố Gia Huy nói vậy chắc chắn sẽ khiến cho Lê Minh Nguyệt hiểu nhầm. Cô ta vừa về thì tin tức Cố Gia Huy thích đàn ông cũng sẽ truyền khắp thành phố này.
Cố Gia Huy là đồ ngốc ư, lại còn phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Hứa Minh Tâm thấy Lê Minh Nguyệt đi xa rồi thì mới chạy ra và nói.
“Cố Gia Huy, có phải là anh hồ đồ rồi không, anh cố ý khiến người ta hiểu nhầm làm gì?”
“Sao em lại biến thành thế này?” Cố Gia Huy nhíu mày.
Mũi của Hứa Minh Tâm đang không ngừng chảy máu, có chặn cũng không chặn được.
Anh vội vàng đưa cô vào nhà vệ sinh rồi rửa sạch cho cô. Để cô ngẩng đầu lên.
“Anh còn chẳng có phản ứng lớn như thế. Một người con gái như em sao lại còn chảy máu mũi hả?”
“Dáng người quá nóng bỏng, không cẩn thận thế là nóng trong người rồi.”
Anh không bình thường nhưng em bình thường lắm đó. Chỉ cần là người bình thường thì chắc chắn sẽ có phản ứng.
Hứa Minh Tâm nói thầm trong lòng.
Cố Gia Huy có chút dở khóc dở cười, cô nhóc này chẳng có chút định lực nào cả.
Vất vả lắm máu mới ngừng chảy. Cô nói đến chuyện chính: “Cố Gia Huy, anh nhất định phải tìm người chặn miệng Lê Minh Nguyệt lại. Cô ta sẽ nói lung tung đó!”
“Anh sợ cô ta sẽ không nói lung tung.” Hứa Minh Tâm có chút không hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.